Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 29: Tiểu Nhị, Đưa Rượu Lên!

Chương 29: Tiểu Nhị, Đưa Rượu Lên!


Tư thục đối diện sáng sớm vang lên tiếng hài đồng đọc sách. Như thường lệ, hôm nay Chu An chấp giáo. Một gian phòng học nho nhỏ, có hai ba mươi tên hài đồng độ tầm chín mười tuổi đang chăm chú lắng nghe.

Phía trên bục gỗ, Chu An thân hình gầy gò, mặc một bộ áo dài màu tím, tay cầm quyển sách thao thao bất tuyệt.

"Nghe nói Chu phu tử đến nay vẫn chưa lập gia thất, ôi không biết tiểu thư nhà ai có phúc phận này nhỉ?"

Phía dưới góc lớp có một nhóm ba bốn nữ sinh nhỏ giọng thảo luận. Đám nữ sinh này đều khoảng chín mười tuổi, thân thể còn chưa nẩy nở hết, nhưng cũng đã có chút phong vị thiếu nữ.

"Chu phu tử hơn hai mươi tuổi vậy mà chưa cưới vợ, đại ca nhà ta mười tám tuổi đã có vị hai thê th·iếp, nhị ca mười sáu tuổi cũng đã đính hôn rồi kìa...."

"Oa, ba năm nữa thôi học, nếu phụ mẫu định thân, ta muốn kết hôn cùng Chu phu tử."

"Hừ, các ngươi đừng ở đó mà mơ mộng, không sợ cái vị nữ ma vương kia sao?"

"Ừ, nữ nhân kia thật đáng sợ, nàng gọi là gì đó...Nguyệt...Nguyệt...?"

"Là Tiểu Nguyệt!"

"Đúng rồi! Là Tiểu Nguyệt. Nghe nói nàng từng một mình đánh ngã mười mấy người của Dã Lang Bang đây?"

"Đúng không? Sao ta nghe nói là đánh ngã ba trăm người?"

"Hừ Dã Lang Bang mới có mấy chục người, ở đâu ra ba trăm người cho nàng đánh..."

Ở Đại Nghiên trấn, tiểu thư khuê các, con gái nhà phú hộ thường thường mười lăm tuổi cập kê, mười sáu mười bảy tuổi là xuất giá. Mười tuổi đã được mẫu thân phổ biến cho một ít kiến thức về phụ đạo nhân gia, nên đều tương đối hiểu chuyện.

Vừa bàn luận, đám nữ sinh thỉnh thoảng liếc trộm Chu An, có tiểu nha đầu khuôn mặt đỏ bừng rõ ràng động tâm tư. Chu An vốn dung mạo tuấn tú, học thức cao siêu, bởi vì từng tu đạo nhiều năm mà trên người toát ra một cỗ khí chất xuất trần. Mặc dù thương thế chưa khỏi hẳn, cơ thể suy yếu thường thường môi má trắng nhợt, nhưng loại dáng vẻ thư sinh ốm yếu này lại để cho không ít thiếu nữ tim đập chân run.

Phát hiện đám oa nhi trò chuyện trên trời dưới đất, Chu An miệng cười nhạt lắc đầu, không mấy để ý.

..............

"Hữu tử nói: Này trò, ở nhà phải hiếu thuận với cha mẹ, ra ngoài tôn kính người hơn tuổi, cẩn thận giữ điều tín, gần gũi thân cận với người nhân đức, được như vậy mà còn dư sức thì mới học tập thêm tri thức nữa! Các trò hiểu rõ sao?"

Đến cuối buổi, Chu An gấp sách đưa mắt nhìn đám học sinh hỏi.

"Thưa phu tử, đã hiểu" Đám học đồng nhao nhao đáp lời.

Nhóm nữ nhi đang thảo luận kia cũng giật mình vâng dạ liên hồi.

"Tốt hôm nay học đến đây, các trò về đi thôi"

Ngay lúc Chu An đang định thu dọn sách vở về nhà, thì một tên tư thục hộ vệ hớt hải chạy tới:

"Xin chào Chu phu tử?"

"Có chuyện gì sao?" Chu An ôn hoà hỏi.

Hộ vệ gật đầu, từ trong ngực lấy ra một phong thư đưa cho hắn, nói:

"Vừa rồi có một vị công tử mặc áo trắng dặn dò ta đưa thứ này cho Chu phu tử ngươi"

Chu An nhận lấy phong thư, lông mày khẽ nhíu lại.

Hắn đến Đại Nghiên trấn đã gần ba tháng, hằng ngày hoặc là lên lớp dạy học, hoặc là cùng Từ Nhiễm, Lý Minh nói chuyện thơ văn, cũng không cùng người khác kết giao.

Rốt cuộc là ai gửi thư cho hắn?

Nhẹ nhàng xé phong thư ra, bên trong chỉ nhắn lại hai câu, chữ viết phóng khoáng tuấn dật.

"Việt quốc Khương Ly ra mắt Chu đạo hữu. Mời đạo hữu qua Hạnh Hoa Lầu gặp gỡ một lần"

Chu An đọc xong nội dung trong thư, ánh mắt khẽ híp lại, loé lên một tia sát khí. Lập tức nhiệt độ không khí của toàn bộ Hướng Thiên tư thục giảm xuống rất nhiều.

Nhưng rất nhanh, luồng sát ý kia bị hắn thu hồi, nhẹ giọng thì thào:

"Khương Ly sao, bản toạ cũng muốn xem ngươi là thần thánh phương nào. Nếu dám ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của ta, vậy thì đừng trách Chu mỗ độc ác vô tình"

Phất tay, đem phong thư hoá thành bột mịn, Chu An nhấc chân hướng về phương hướng Hạnh Hoa Lầu mà đi.

Hạnh Hoa Lầu là một cái nhà hàng nằm ở trung tâm Đại Nghiên trấn, tương đối nổi danh.

Nhà hàng này cung cấp một loại rượu ngon gọi là Trúc Diệp Thanh, hương vị nhẹ nhàng thơm mát, bản thân hắn vốn là khách quen.

Chu An vừa đến trước của quán, một tên tiểu nhị vội vàng cười roi rói chạy ra đón tiếp:

"Ôi ôi Chu phu tử, ngài là đến mua rượu hay sao?"

Chu An lắc đầu: "Ta đến tìm người"

"Chu phu tử muốn tìm, chẳng lẽ là một vị công tử mặc áo bào trắng?" Tiểu nhị hỏi.

"Ngươi biết?"

"Cũng không phải, cũng không phải. Người nọ tương đối lạ mắt, dáng vẻ xuất trần, cùng Chu phu tử có mấy phần tương đồng, nên tiểu nhân đoán vậy"

"Ừm!"

"Có gần tiểu nhân dẫn đường cho ngài hay không?"

"Khỏi cần làm phiền tiểu ca, ta biết hắn ngồi ở đâu"

Chu An đáp rồi đi thẳng một mạch lên lầu hai, tiến vào một căn sương phòng trang nhã, liền nhìn thấy bên cạnh cửa sổ, ngồi đấy một người thanh niên mặc áo trắng, đang nhàn nhã thưởng rượu.

Người này khí tức ẩn mà không phát, mang đến cho hắn một loại cảm giác thâm tàng bất lộ.

Thanh niên này, không đơn giản!

Chu An thu hồi ánh mắt, hướng về phía cửa sổ mà đi tới, cất tiếng hỏi:

"Ngươi chính là Khương Ly?"

"Chính là Khương mỗ, gặp qua Chu đạo hữu" Khương Ly đứng dậy, ôm quyền nói.

Chu An gặp thanh niên lạ mặt khách khí như vậy, hiển nhiên không phải là đến để tìm phiền phức, địch ý trong lòng giảm đi mấy phần, nhưng vẫn lạnh lùng hỏi:

"Các hạ làm sao lại tìm được ta?"

Khương Ly mỉm cười, từ trong ống tay áo lấy ra một miếng ngọc bội, đặt lên bàn.

Chu An nhìn thấy ngọc bội, ánh mắt biến ảo đôi chút. Miếng ngọc bội này là tín vật mà hắn giao cho thân tín của mình là Ma Phật Đại Sư cất giữ. Thông qua thứ này, hai bên có thể tiến hành lưu chuyển tin tức qua lại.

Nhưng trước khi rời khỏi Vạn Quỷ Thành, hắn từng dặn dò Ma Phật Đại Sư, trừ phi là chuyện liên quan đến tồn vong của Vạn Quỷ Thành. Nếu không thì không được liên hệ với hắn.

Ai nghĩ tới, đối phương lại dám đem thứ này giao cho người khác.

Ánh mắt của Chu An hơi lạnh xuống, nhưng nghĩ đến, Ma Phật Đại Sư trước nay làm việc cẩn trọng, sẽ không vô duyên vô cớ vi phạm mệnh lệnh của mình, hiển nhiên là có nguyên nhân ở bên trong.

"Các hạ tìm Chu mỗ là có chuyện gì?"

Khương Ly mỗ đáp:

"Hai mươi năm trước, Ma Phật Đại Sư từ trong tay ta lấy đi Truyền Hoả Bia. Thứ này vốn là bảo vật truyền thừa của bổn môn, không thể sơ thất. Nên Khương mỗ mạo muội tìm tới Chu đạo hữu là để lấy vật ấy về"

"Ừ!"

Chu An khẽ kinh ngạc, hắn thật không nghĩ tới, Khương Ly lặn lội đường xa tới Thanh Dương Vực tìm mình, là vì đòi lại đồ vật.

Quả thực gần hai mươi năm trước, Chu An từng sai sử Ma Phật Đại Sư tới Việt quốc mượn Truyền Hoả Bia về nghiên cứu. Sau khi quan sát một thời gian, hắn phát hiện bên trong tấm bia đá đúng là ẩn chứa không ít thần thông tuyệt học. Chỉ có điều những tuyệt học ấy, hắn căn bản không học được. Cho nên, hắn hơi nghiên cứu vài ba tháng liền ném vào trong túi trữ vật, đồng thời sớm đã đem chuyện của Truyền Hoả Bia quên mất.

Ai ngờ tới, hôm nay chính chủ tự mình tìm đến tận của.

Chỉ là Chu An có chút nghi hoặc.

Mặc dù hắn không nhìn ra được tu vi chính xác của Khương Ly, nhưng có thể khẳng định, thanh niên trước mặt rất có khả năng là tứ phẩm Chân Vương cường giả.

Ngày trước, Ma Phật Đại Sư sao có thể từ trong tay Khương Ly c·ướp mất Truyền Hoả Bia?

Điều này để hắn nghi ngờ không thôi.

Lắc đầu, dù sao Truyền Hỏa Bia nằm trong tay mình cũng chẳng có tác dụng gì, đưa cho Khương Ly cũng không sao.

Tiếp đó phất tay, tại bốn phía bày ra một đạo kết giới vô hình, vỗ túi trữ vật lấy ra một tấm bia đá, đặt trên mặt đất, nói:

"Vật này có thể trả cho ngươi, nhưng ngươi nhất thiết phải cam đoan một chuyện, đó là không được tiết lộ chuyện gặp được ta ở đây"

Khương Ly cười nhạt nói:

"Điều ấy, Khương mỗ có thể dùng đạo tâm để thề, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức nào"

"Như vậy rất tốt!"

Khương Ly đem Truyền Hoả Bia thu hồi, đứng dậy ôm quyền, nói:

"Như vậy, Khương mỗ cũng không làm phiền Chu đạo hữu nữa, trước hết xin cáo từ"

"Chờ chút!" Chu An chợt lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía hồ lô rượu đeo bên hông của Khương Ly, hỏi:

"Các hạ cũng thích uống thích uống phàm tửu sao?

"Sao đạo hữu lại biết được?"

"Không uống phàm tửu, mang theo hồ lô bình thường bên người để làm gì. Chu mỗ cũng thích uống phàm tửu. Vừa vặn gặp người đồng đạo, chúng ta liền uống vài chén được chứ?"

"Có gì không thể!" Khương Ly cười ha ha, phất áo ngồi xuống, hô to:

"Tiểu nhị, đưa rượu lên!"

Chương 29: Tiểu Nhị, Đưa Rượu Lên!