Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 48: Nguyên Khí Tràn Đầy, Chưa Chắc Đã Là Núi Tốt
Từ Việt quốc tới Yến quốc phải đi qua địa phận của ba nước khác là Nhạc quốc, Trần quốc cùng Triệu quốc, tổng khoảng cách ước chừng một triệu hai trăm ngàn dặm.
Một đường đi về phía khoá quốc trận môn ở Tây Việt, vẫn tính sóng êm biển lặng, ngoại trừ có đôi chút võ giả tình cờ bắt gặp lâu thuyền trên trời, vì bọn họ tiễn đưa ra, bất kể Khương Ly hay bọn Trần Huyền Tông đều trải qua cuộc sống của chính mình.
Trần Huyền Tông và Hạ Bỉnh Khiêm, ngày ngày đánh cờ, uống rượu.
Năm trăm Kỳ Binh chia thành từng tốp cùng nhau tu luyện chiến trận.
Khương Ly cùng Hạ Tuyết Đình, bình thường sẽ đóng cửa tu hành, nhưng mỗi một ngày, lúc tà dương vừa xuống. Khương Ly sẽ ngồi ở trên mũi thuyền, lẳng lặng nhìn thiếu nữ múa kiếm.
Nhìn ngắm thân ảnh uyển chuyển, xinh đẹp của Hạ Tuyết Đình, nội tâm Khương Ly dần dần an tĩnh trở lại.
Cuộc sống như thế, kéo dài chừng năm ngày, lâu thuyền rốt cuộc chạy tới khoá quốc trận môn ở Tây Việt, thông qua khoá môn rời khỏi Việt quốc, tiến vào Nhạc quốc.
Động tĩnh của lâu thuyền, lập tức để cho binh sĩ trấn thủ khoá môn trọng điểm chú ý.
Trong đó, một gã nhất phẩm hậu kỳ Chân Nhân, tuần thú biên giới vội vàng chạy đến, ngăn lại lâu thuyền.
"Tại hạ Thiết Vân Tông Ngô Hạo, xin hỏi trên thuyền là người phương nào?"
Tên nhất phẩm Chân Nhân nọ chớp mắt liền nhìn ra, toà lâu thuyền trước mặt, toàn bộ thân thuyền lấy Thái Ngọc chế thành, lấy Hồng Cương làm thuyền cốt, lấy Vân Tuyến dệt thành cánh buồm, cấp bậc đạt tới ngũ chuyển Chân Binh, tốc độ phi hành có thể so với nhị phẩm Chân Nhân. Loại lâu thuyền như vậy, thế lực bình thường căn bản không có khả năng dùng nổi.
Mà trận văn khắc bên trên thân thuyền càng khiến cho gã âm thầm líu lưỡi. Bởi vì bên trên lâu thuyền càng khắc hoạ ngũ chuyển trung phẩm phòng ngự đại trận, hai bên lắp đặt mười hai môn Nguyên Linh Pháo, vẻn vẹn một cái linh pháo liền tương đương với tứ phẩm Chân Binh, mỗi một đạo lửa đ·ạ·n, đều có thể uy h·iếp tính mạng của gã.
Lâu thuyền cấp bậc cỡ ấy, toàn bộ Nhạc quốc giống như chỉ có Tứ Hoang điện điện chủ mới sở hữu một toà, gã từng được tận mắt chứng kiến.
Lâu thuyền khủng bố như thế, chủ nhân của nó, nói là của Chân Vương đại tu, mọi người đều tin.
Vì thế, thái độ của Ngô Hạo tương đối khách khí, sợ chọc giận chủ nhân của lâu thuyền mà đánh m·ất m·ạng nhỏ.
Chính giữa lâu thuyền, Trần Huyền Tông cùng Hạ Bỉnh Khiêm đang chăm chú chơi cờ, phát hiện có người chặn đường nhưng cũng không đi ra giải thích.
Lấy thân phận địa vị của bọn họ, không cần tự mình hướng về một gã nhất phẩm Chân Nhân giải thích cái gì.
Tiếp chuyện là một gã nhị phẩm tướng lĩnh gọi là Vu Hải Chân Nhân.
Vu Hải Chân Nhân bước ra đầu thuyền, khách khí ôm quyền:
"Gặp qua đạo hữu, bệ hạ nhà ta dẫn theo chư vị tướng lĩnh muốn tới Yến quốc một chuyến, đi qua lãnh thổ của quý quốc, mong đạo hữu tạo thuận tiện"
"Bệ hạ...?" Ngô Hạo nghe Vu Hải Chân Nhân nhắc đến hai chữ ấy, làm sao còn không đoán được chủ nhân lâu thuyền trước mặt là ai.
Chính là đương kim Việt Vương Trần Huyền Tông, một vị Chân Vương đại tu chân chính.
Vị Việt Vương này mấy tháng trước một mình xông vào Hắc Thuỷ Thành, chém g·iết Ngô quốc lão tổ, đánh bại lão tổ của ba nước còn lại, làm tan rã bốn nước liên minh.
Nhạc quốc vì bồi tội, bỏ ra cái giá không nhỏ.
Chính mình lại dám ngăn chặn lâu thuyền của hắn, quả thực gan to bằng trời.
"Thì ra là lâu thuyền của Việt Vương bệ hạ, thất kính, thất kính."
"Xin mời chư vị tiếp tục lên đường"
Ngô Hạo vội vàng cười lấy lòng nói, đồng thời xê dịch sang bên cạnh, nhường đường cho lâu thuyền đi qua.
Gặp gã hiểu chuyện như thế, Vu Hải Chân Nhân cũng không nói gì thêm, mà hơi ôm quyền, chỉ huy thủ hạ điều khiển lâu thuyền tiếp tục bay về phía trước.
Lâu thuyền đi vào quốc nội của Nhạc quốc, Khương Ly dắt theo Hạ Tuyết Đình đi ra mũi thuyền, giương mắt nhìn Nhạc quốc sơn thuỷ.
Việt quốc nhiều sông, Nhạc quốc nhiều núi.
Dõi mắt nhìn qua đều là từng ngọn thanh sơn u tịch.
Chẳng qua là mỗi một ngọn núi, nguyên khí cũng còn yếu một ít so với Việt quốc. Nhạc quốc mặc dù cũng là cấp ba tiểu quốc, cùng Việt quốc đồng cấp, nhưng trình độ nguyên khí, hiển nhiên so với Việt quốc kém hơn đôi chút, mà cao thủ cũng muốn ít một chút so với Việt quốc.
"Núi tuyệt lắm!"
Khương Ly khen.
"Nguyên khí mỏng manh như vậy còn không bằng Việt quốc ta, sai lại xem là núi tốt chứ?"
Hạ Tuyết Tình hiếu kỳ hỏi.
"Núi không cao, nước không sâu... Nguyên khí tràn đầy, chưa chắc đã là núi tốt, người có tu vi cao chưa chắc đã người hay."
"Thúc thúc cao kiến"
Hạ Tuyết Đình hai mắt toả sáng, trong lòng mơ hồ có thêm một tia lĩnh ngộ, nhìn về phía Khương Ly tràn ngập sùng bái.
Khương Ly đang mượn bình sơn luận thuỷ dẫn dắt nàng. Hạ Tuyết Đình tu luyện tới Nhất phẩm sơ kỳ, trước nay thiếu trui luyện, càng thiếu cảm ngộ.
Huyết chiến trui luyện có lẽ không đến phiên nàng, nhưng cảm ngộ nhiều hơn một chút, tất nhiên là chuyện tốt.
Hạ Tuyết Đình cùng Xích Tuyết giống nhau, đều được Khương Ly xem như chí thân, cả đường tu hành hắn có thể bảo hộ, chỉ điểm nàng nhưng kiến thức lịch duyệt cũng không thể qua loa.
Nào ngờ, lời nói vô tình của Khương Ly lại khiến cho mấy tên Chân Nhân lão quái khác ở trên thuyền cũng có cảm ngộ.
Ngay cả Trần Huyền Tông và Hạ Bỉnh Khiêm đều kinh ngạc nhìn hắn. Vài lời của Khương Ly lại ẩn chứa đạo lý sâu xa, đây tuyệt đối là lời nói minh tâm kiến tính.
"Đông Ly đạo huynh nói rất đúng, nguyên khí tràn đầy, chưa chắc đã là núi tốt, người có tu vi cao chưa chắc đã người hay. Mấy năm trước, trẫm từng tiến vào một toà thành thị, ngộ đạo trảm phàm, gặp phải một tên phàm nhân đại nho. Người kia dù không chút tu vi, nhưng am hiểu tứ thư ngũ kinh, đối với đạo lý của thiên địa lại chẳng thua kém gì ta, cũng nhờ hắn, trẫm mới có thể hiểu được như thế nào là phàm, như thế nào là chân, cuối cùng thành công trảm phàm"
Vừa lên tiếng là Việt Vương Trần Huyền Tông.
Khương Ly quay đầu lại, bắt gặp Trần Huyền Tông cùng Hạ Bỉnh Khiêm đã từ trong lâu thuyền đi ra, mỉm cười nhìn hắn.
Khương Ly gật gật đầu.
Lúc còn ở Vũ Giới, hắn từng chứng kiến qua một thế của Lục Nguyên Đạo Tổ. Lấy thân thể phàm nhân, mở ra Thiên Nhân đệ tam môn, từ nay một bước lên trời.
Lại cũng nghe qua, ở Chân Giới từng xuất hiện một tên phàm cảnh võ giả, lấy vĩnh thế không siêu sinh làm đại giá, chém g·iết một vị Thánh Nhân. Lời đồn ấy chưa hẳn là sự thật, phàm nhân chém Thánh rất có thể chuyện khoa trương. Nhưng trên đời này, chuyện lạ rất nhiều, ai biết là đúng hay sai.
"Đông Ly huynh đột phá Chân Vương trước ta, thực lực mạnh mẽ, không biết có thể cùng trẫm đánh một trận?"
Trần Huyền Tông chợt nói.
"Hả?" Khương Ly hơi ngẩn người. Trần Huyền Tông mặc dù thiên phú, thực lực bất phàm, nhưng chỉ là tân tấn Chân Vương. Loại cường giả như vậy, hắn chém g·iết qua không đến một trăm cũng có tám mươi người, giao đấu không có ý nghĩa!
Khương Ly vừa định mở miệng từ chối, nhưng bắt gặp Trần Huyền Tông huyền tông tràn đầy chiến ý, chỉ đành miễn cưỡng nói:
"Giao đấu thì khỏi cần, luận bàn một chút, điểm đến là dừng thì được"
"Ha ha ha trẫm cũng đang có ý đó!"
"Mời!"
Trần Huyền Tông cười ha hả nói, lập tức đằng không mà lên, dự định chiến đấu ở trên bầu trời.
Dù sao, bọn họ là Chân Vương đại tu, chiến đấu dư âm có thể bao phủ khắp phương viên trăm dặm. Cho dù chỉ là luận bàn nho nhỏ, dư lực tản ra, cũng không phải một toà ngũ phẩm lâu thuyền có thể gánh chịu.
Trần Huyền Tông đưa ra lời thách đấu với Khương Ly, để đám võ giả trên thuyền đều âm thầm kinh ngạc.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, bệ hạ thế nhưng là Chân Vương cường giả, Đông Ly Chân Nhân sao có thể chống lại?
Nhưng là rất nhanh, bọn họ liền ngu người tại chỗ.
Chỉ thấy Trần Huyền Tông trở tay bấm quyết, tầng tầng sóng biển màu đen hiện lên trời cao, tách ra thành ba trăm đợt sóng, hướng về Khương Ly trút tới.
Một kích này, uy lực càng đạt tới tam phẩm trung kỳ, thanh thế khủng bố để tất cả mọi người đều hít vào hơi khí lạnh, kinh thán liên tục.
Nhưng Khương Ly chỉ hời hợt nâng tay điểm xuống, một luồng chỉ lực khủng bố không cách nào tưởng tượng, nháy mắt đem muôn trùng sóng lớn đánh nát. Dư uy chưa giảm, nhắm ngay lồng ngực của Trần Huyền Tông.
Người sau sắc mặt cả kinh, vội vàng toàn lực thôi động phòng ngự bí thuật, mới gắng gượng đón đỡ nổi, thân hình chấn động bay ngược về sau trăm trượng.
Nhất thời, toàn trường tĩnh mịch, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Uy danh hiển hách như mặt trời ban trưa Việt Vương, lại không địch nổi một chiêu của Đông Ly Chân Nhân, không là Đông Ly Vương,
Hiển nhiên, bọn họ đều nhìn ra, Khương Ly là Chân Vương cường giả, hơn nữa còn không phải tân tấn Chân Vương đại tu.
Trần Huyền Tông cúi đầu nhìn lỗ thủng của áo giáp trên ngực mình, vừa bất ngờ, kinh sợ, lại ảo não buồn bực, nhưng rất nhanh, tất cả tâm tình tiêu cực bị quét sạch sẽ, ôm quyền nói:
"Đa tạ Đông Ly huynh hạ thủ lưu tình. Trẫm có chút thắc mắc, hiện tại tu vi của đạo hữu là..."
Khương Ly nghe vậy, cũng không tiếp tục ẩn giấu tu vi, tam phẩm đỉnh phong khí thế ầm ầm tràn ra.
Tức khắc, tất cả mọi người, bao quát Trần Huyền Tông đều trầm mặc.
Lúc trước, Trần Huyền Tông mặc dù biết Khương Ly là Chân Vương, nhưng chỉ cho rằng, hắn nhiều nhất là tam phẩm trung kỳ.
Không nghĩ tới hắn lại là tam phẩm đỉnh phong.
Cảnh giới này, ở toàn bộ Kiêu Dương Vực đã xem như cường giả đứng đầu, tu vi cao hơn hắn vẻn vẹn Lê Minh Chiến Vương, Thiên Vận Vương cùng Thương Lan Kiếm Vương mà thôi.
Sau khi kinh sợ, khó tin, nội tâm tất cả mọi người lập tức trở nên vô cùng kích động.
Việt quốc lại có tới hai vị Chân Vương cường giả toạ trấn, nếu nói ra, toàn bộ thiên hạ đều phải thèm đỏ mắt.