Chương 52: Phổ Thiên Chi Hạ, Mạc Phi Vương Thổ
Người vừa đến, không ai khác chính là Trần Huyền Tông.
Ban nãy Việt quốc lâu thuyền chạy tới ngoài ngàn dặm, liền phát hiện được tín hiệu cầu cứu của Từ gia lão tổ, đồng thời nhìn thấy phía bên này, huyết khí, oán khí ngập trời. Hiển nhiên là ma tu tác loạn.
Trần Huyền Tông vốn định mời Khương Ly liên thủ tiêu diệt ma tu.
Lại phát hiện, Khương Ly và Hạ Tuyết Đình cô nương không ở trên thuyền, nên chỉ có thể tự mình đi trước cứu viện.
Đáng tiếc, lúc hắn chạy tới, Vô Hạ Thành đã thảm tao độc thủ, chỉ còn một mình Từ gia lão tổ đang đau khổ chèo chống.
Từ gia lão tổ sở dĩ có thể sống đến bây giờ, hiển nhiên là do vị Tả Tung huyết y nhân kia cố ý đùa bỡn, không ra tay toàn lực mà thôi.
"Chân Vương..." Đám người Mặc lão lập tức sắc mặt thay đổi.
Không nghĩ tới, lại có Chân Vương cường giả chạy tới, nội tâm cả bọn đều trầm xuống, xem ra hôm nay sợ rằng phải bỏ ra một cái giá lớn mới có thể rời đi.
Chỉ là lúc nhìn thấy khí thế của Trần Huyền Tông còn chưa hoàn toàn định hình, tựa hồ mới đột phá chưa lâu.
Mặc lão cùng ba gã huyết y nhân đưa mắt nhìn nhau, trong con ngươi đồng thời loé lên một tia tàn khốc.
Nếu là mấy vị Chân Vương ở Kiêu Dương Thành hoặc là Yến Vương tự mình hàng lâm. Bọn họ sẽ không nói hai lời, liều mạng chạy trốn.
Nhưng chỉ là một gã tân tấn Chân Vương, vậy thì ai sống ai c·hết còn chưa biết.
Mặc lão thu hồi b·iểu t·ình trên mặt, lạnh lùng nhìn Trần Huyền Tông một mắt, nhàn nhạt nói:
"Các hạ tựa hồ không phải Yến quốc cường giả, cần gì nhúng tay vào vũng nước đục này?"
Trần Huyền Tông trầm giọng:
"Các ngươi g·iết người đồ thành ở đâu khuất mắt trẫm không biết, nhưng đã để trẫm bắt gặp, thì hôm nay là ngày c·hết của các ngươi"
"A a, ta còn tưởng là ai, hoá ra là Việt quốc Việt Vương. Nói cho ngươi biết, tại Đông Hoang, chuyện ngu xuẩn không nên làm nhất chính là ưa thích lo chuyện bao đồng. Nếu ngươi đã muốn c·hết như vậy, thì hôm nay bọn ta liền hung hăng đồ Vương một lần"
"Dõng dạc!" Trần Huyền Tông cười lạnh, âm thầm vận chuyển nội khí, cũng không tiếp tục nhiều lời mà xuất chưởng đánh tới.
Kinh Dương Chưởng thức thứ sáu, Cuồng Long Loạn Vũ!
Ngang ngang ngang
Lập tức chưởng kình hoá thành cơn sóng ngàn trùng, thế như sấm như điện, chấn kinh trăm dặm, đem cả Mặc lão lẫn ba gã huyết y nhân đều bao phủ ở bên dưới.
Lập tức bốn người đồng thời kêu thảm một tiếng, b·ị đ·ánh bay ra ngoài, phun máu tươi phè phè.
Mặc lão từ trên mặt đất đứng dậy, sắc mặt trầm xuống, gầm to:
"Kết trận, g·iết hắn!"
"Tuân lệnh!"
Dưới một cái mệnh lệnh của Mặc lão, ba tên huyết y nhân xoá đi v·ết m·áu nơi mép, từng người tay cầm trận bàn màu đen, bay tới ba hướng khác nhau, mà gã huyết y nhân tên là Tả Tung cũng cuống cuồng đánh bay Từ gia lão tổ, cầm trận bàn xông tới phương hướng còn lại, đem Trần Huyền Tông vây lại, thúc giục chân lực.
Chớp nhoáng, một cái trận văn rộng ngàn trượng, bao phủ lấy Trần Huyền Tông.
Ánh mắt của Trần Huyền Tông hơi loé lên, nhưng không tránh né.
Trận văn này phong cách cổ xưa khó hiểu, truyền thuyết là tiếng khóc của ác quỷ, trận quang diễn xuất từng đạo hắc phong. Mỗi một đạo hắc phong trải qua bay lên không, liền diễn hóa làm từng con hắc mãng to cở miệng chén nhỏ, hàng vạn đầu hắc mãng, khạc lưỡi, chảy hắc tiên, nhào về phía hắn mà cắn tới.
Trận pháp này, lấy bốn cái ngũ chuyển thượng phẩm trận bàn để bố trí, chồng lên nhau, cơ hồ không kém gì lục chuyển Vương Trận.
Thêm vào đó hắc mãng, không phải mãng không phải độc, thực tế là từng luồng ác niệm của n·gười c·hết biến thành.
Cho nên trận này mặc dù không phải chân chính lục chuyển Vương Trận, nhưng coi như tam phẩm Chân Vương cũng không muốn bị vây ở trong trận.
Một khi bị ác niệm nhập thân, thân thể không b·ị t·hương nhưng đạo tâm bị ô nhiễm, tâm ma nảy sinh, thậm chí có thể lập tức điên cuồng, thậm chí đạo tâm nát bấy!
Nếu đạo tâm bể, cho dù không c·hết cũng trọng thương!
Trận pháp vừa bố trí xong, Mặc lão cười lạnh không dứt. Nếu Trần Huyền Tông không trước tiên rút lui ra khỏi phạm vi trận pháp, thì vào một khắc đại trận khởi động, hắn không còn cơ hội tránh thoát trận này, trừ phi hắn là tam phẩm trung kỳ cường giả.
"Việt Vương! Có thể c·hết với Quần Ma Loạn Tâm Trận, ngươi c·hết có thể nhắm mắt rồi!"
Mặc lão bật cười ha hả, con mắt loé lên một tia ngạo nghễ, nhưng sau một khắc, nụ cười của lão lại thẳng thừng nghẹt thở.
Lão ta lại thấy Trần Huyền Tông đối mặt đầy trời tà niệm hắc mãng, lại căn bản không tránh không né, chẳng qua là cười lạnh.
Lập tức khí thế trên người hắn phồng lên, hoá thành kim quang bao phủ lấy toàn bộ thân thể, vừa nhìn thấy kim quang này, đám người Mặc lão đều không tự chủ có một loại cảm giác muốn quỳ xuống thần phục.
"Trẫm tu luyện là Vương đạo chân ý, một ngày ta thành đạo, bất kể là nhân thần yêu ma quỷ kiếp đều phải phủ phục dưới chân ta, cổ nhân có câu: Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần!. Một chút ác niệm còn muốn loạn tâm thần của trẫm?"
"Phá cho ta!"
Giờ khắc này, Trần Huyền Tông mắt lộ hàn mang, một bước bước ra, kim quang quanh người chấn động một cái.
Lập tức vô số ác niệm tan thành mây khói.
Lại nhấc tay đấm ra một quyền, hoá thành ba trăm đợt sóng đen, hướng về trận quang đánh tới.
Dưới một quyền đó, cái gọi là trận quang ngàn trượng, trận văn màu đen rậm rạp lập tức tan vỡ.
Mà bốn tên nhị phẩm đỉnh phong huyết y nhân bày trận, lập tức hộc máu vội vã lui ra, trận bàn nát bấy, sắc mặt hoảng sợ!
Về phần Mặc lão thì hoàn toàn sửng sốt!
Quần Ma Loạn Tâm Trận bị người từ trong trận phá vỡ!
Đây chính là ác niệm a! Có thể mê loạn tâm thần, nảy sinh ác niệm của tâm ma!
Nhị phẩm sơ kỳ tầm thường, bị một cái ác niệm hắc mãng đánh trúng, phải tâm loạn thất thần. Nhị phẩm trung kỳ, cũng tuyệt đối không ngăn được mười con hắc mãng. Nhị phẩm hậu kỳ, trăm con hắc mãng vào cơ thể, nhất định đạo tâm tan vỡ, chính là Chuẩn Vương cao thủ, nếu ngàn mãng tập thân, cũng phải cuồng điên nhập ma!
Coi như tam phẩm Chân Vương, vạn mãng vây công, cũng khó lòng toàn thân trở ra.
Nhưng ác niệm kinh khủng như vậy, lại bị Trần Huyền Tông dùng chân ý g·iết sạch.
Mà đại trận này có thể so với lục chuyển Vương trận, lại bị hắn một quyền đạp vỡ.
Sẽ không sai, kẻ này mặc dù chỉ mới vào Chân Vương, nhưng thực lực lại không kém gì tam phẩm trung kỳ!
Mặc lão tâm thần đại chấn, nhưng sau một khắc, một cổ nguy cơ sinh tử xông lên đầu, khiến cho tóc gáy của lão dựng lên.
Lão lại thấy sau khi Trần Huyền Tông đạp bể trận quang, sau đó hơi nhắm mắt, lúc mở ra, lãnh đạm mênh mông, khí thế bỗng trỗi lên biến đổi!
Giờ khắc này Trần Huyền Tông thật giống như bất hủ Tổ Long vắt ngang thương thiên, cúi đầu quan sát chúng sinh.
"C·hết!"
Kinh Dương Chưởng thức thứ bảy, Thần Long Hàng Thế!
Một chưởng đánh ra, giống như thần long từ trên trời cao đánh xuống.
Mặc lão cả kinh, vội vàng vỗ túi trữ vật lấy ra một cái hắc thuẫn che chắn trước người, đây là hộ thân bảo thuẫn, cấp bậc đạt tới nửa bước Vương Binh.
Nhưng hứng chịu một chưởng của Trần Huyền Tông, đủ để ngăn chặn một kích của tam phẩm Chân Vương hộ thân bảo thuẫn ầm ầm nát bấy, dư lực càng khiến cho lão hộc máu trọng thương, toàn thân xương cốt đứt đoạn.
Mà ở bốn góc, bốn tên nhị phẩm đỉnh phong huyết y nhân lại trực tiếp nổ thành huyết vụ, c·hết ngay tại chỗ.
"Trốn!"
Lão dù có ngu đi chăng nữa cũng biết Trần Huyền Tông không dễ chọc rồi. Quả nhiên chính mình vẫn quá tự cao tự đại rồi.
Chân Vương cường giả, sở dĩ có thể xưng bá thiên hạ, sao có thể dễ đánh g·iết như vậy.
Lập tức, Mặc lão không chút chút do dự, thiêu đốt tinh huyết, hoá thành một đạo huyết quang lao về phương xa, hai ba nhịp đã trốn xa tám trăm dặm.
"Tốc độ nhanh như vậy?"
Trần Huyền Tông giật mình kinh ngạc. Chẳng trách đám ma tu này hoành hành ngang ngược đã một khoảng thời gian, lại chưa bị tiêu diệt.
Chỉ dựa vào chiêu độn thuật này, tam phẩm Chân Vương bình thường khó lòng đuổi kịp.
Bản thân hắn cũng không tinh thông độn thuật, nếu đuổi lên chưa chắc đã bắt được đối phương.
"Mà thôi, ma tu này trúng phải một chưởng của ta, lại vận dụng bí pháp chạy trốn, tất đã trọng thương gần c·hết. Trong thời gian ngắn khó lòng hồi phục. Chuyện còn lại, liền giao cho Yến quốc cường giả lo liệu đi"
Trần Huyền Tông thì thào, đưa mắt nhìn toà thành thị bên dưới, nội tâm trở nên nghiêm nghị.
Bởi vì trong thành đã không còn bất kỳ vật sống nào, bất kể là phàm nhân, võ giả, s·ú·c· ·v·ậ·t đều bị rút sạch tinh huyết, hoá thành thây khô.
.....
Bên ngoài tám trăm dặm, huyết quang tản đi, lộ ra thân ảnh hư nhược của Mặc lão.
"Việt Vương tiểu nhi, mối hận hôm nay lão phu nhớ kỹ. Đợi ta hồi phục thương thế, nhất định phải khiến cho Việt quốc gà bay c·h·ó chạy, huyết trùng thương khung."
Mặc lão nghiến răng nghiến lợi nói.
Chỉ là đúng lúc này, bên tai lão chợt vang lên một âm thanh đạm bạc:
"Ngươi làm không được!"