Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 147: Nguyên Thủy Công Đức Tán
"Không biết Trường Tang tiền bối cảm thấy thực lực của vãn bối đã hợp cách chưa?"
Khương Ly chắp tay hướng về phía Trường Tang đạo nhân cung kính thi lễ, không kiêu ngạo, không tự ti.
Hôm nay hắn cùng đồ đệ của Trường Tang đạo nhân giao đấu ba trận, thắng hai hoà một, tin tưởng đã đủ để rơi vào trong pháp nhãn của đối phương.
"Ha ha, tiểu hữu lấy thân phận Cổ Ma, biện phật hoà đệ tử của lão phu, lấy tu vi tam phẩm Chân Vương, đại bại hai người đệ tử khác của lão phu, ta có tư cách gì mà nghĩ vấn thực lực của tiểu hữu đây?"
Trường Tang cười ha ha, chợt đổi sang chủ đề khác hỏi:
"Lão phu vừa mới thôi diễn một phen, tiểu hữu bởi vì thân phận Cổ Yêu mà đắc tội với Ly tộc, có muốn lão phu tương trợ ngươi không?"
Khương Ly sững sờ, chợt nghĩ đến thời điểm hắn ngưng tụ ra huyết mạch của Bất Diệt Điểu, từng rơi vào tính toán của một vị cường giả. Về sau đó, hắn lựa chọn đổi huyết mạch thành Quy Khư, xem như phá hỏng kế hoạch của đối phương, khiến người đó chủ động cắt đứt nhân quả.
Hiện tại, nghe được lời của Trường Tăng đạo nhân, hắn mới biết, kẻ tính kế mình hoá ra là cường giả của Ly Tộc.
"Xin hỏi tiền bối, điều kiện là gì?" Khương Ly hỏi ngược lại.
Cách làm người của Trường Tang đạo nhân, hắn cơ bản đã hiểu rõ đổi chút, người này tị thế không ra, không nguyện ý dính vào nhân quả của bất kỳ kẻ nào, tuyệt đối sẽ không có khả năng vô duyên vô cớ trợ giúp mình đối phó Ly Tộc.
"Người chân thật nói lời thẳng thắn, lão phu ưa thích. Lão phu đương nhiên sẽ không có khả năng vô điều kiện giúp ngươi, phải nói, đây là một hồi trao đổi. Ngươi từng nghe qua Nghịch Phàm, không, phải gọi là Loạn Thiên Vương!"
"Từng nghe qua!"
"Hơn ngàn năm trước, Nghịch Phàm bởi vì nguyên nhân nào đó mà đắc tội với Ly Tộc, mặc dù Hoàng lão quỷ tự mình gánh chịu ba chưởng, cũng không thể bảo vệ tính mạng của y. Về sau lão phu xuất thủ, ngoại lệ mở ra hai mắt, cùng ba vị Chuẩn Thánh của Ly Tộc ước chiến ở trong phần cuối của tinh không. Kết quả lão phu chiếm thế thượng phong, mới khiến cho Ly Tộc kiêng kỵ, đồng ý thả cho Nghịch Phàm một con đường sống..."
Trường Tang đạo nhân nhắc đến những thứ chuyện cũ này, cũng không có bất kỳ dáng vẻ khoe khoang nào, mà giống như chẳng qua là chút chuyện cỏn còn, không đáng nhắc tới.
Nhưng Khương Ly lại khẽ giật mình. Vị Trường Tang đạo nhân trước mặt quả nhiên ghê gớm, lại có thể lấy sức một người địch nổi ba vị Chuẩn Thánh của Ly Tộc.
Ở thời đại mạt pháp này, lão tuyệt đối là cường giả cao cấp nhất.
"Ngươi chớ nên bởi vì chiến tích của lão phu mà coi khinh Ly Tộc. Ly Tộc cũng không chỉ có ba vị Chuẩn Thánh trưởng lão kia....bất kỳ cái Cổ Tộc nào trong Thủ Giới Bát Tộc, đều không thể khinh thường..."
Nói đến đây, thần sắc của Trường Tang đạo nhân chợt trở nên nghiêm nghị, giống như nhớ tới chuyện gì đó, nhưng cũng không mở miệng nói ra.
Trầm mặc chốc lát, Trường Tang đạo nhân tiếp tục nói:
"Ngươi có biết, lão phu vì sao lại giúp Nghịch Phàm không?"
Khương Ly trầm mặc, nhớ tới Hoàng đạo nhân. Những lão bất tử như bọn họ làm việc tương đối giống nhau, hết thảy đều căn cứ vào nhân quả.
Hắn thản nhiên nói: "Hẳn là Loạn Thiên Vương đã giúp đỡ tiền bối hoàn thành chuyện gì đi?"
"Đúng vậy! Nghịch Phàm có thể để cho lão phu ra tay tương trợ là bởi vì ta thiếu nhân quả của y, chứ không phải vì Hoàng lão quỷ. Mà ngươi cũng là như vậy, nếu ngươi không cách nào khiến lão phu nợ nhân quả của ngươi, vậy thì lão phu sẽ không giúp ngươi."
"Bảy ngày sau, lão phu sẽ dẫn ngươi đi xem vài thứ, đến lúc đó, nếu ngươi có thể giúp lão phu hoàn thành việc kia. Ngày sau, nếu ngươi gặp khó khăn cần sự trợ giúp của ta, lão phu sẽ phá lệ lần thứ hai mở mắt, giúp ngươi bãi bình mọi việc!"
Khương Ly gật gật đầu. Đến cảnh giới của Hoàng đạo nhân hay Trường Tang đạo nhân, thường thường không muốn dính vào nhân quả, cho nên phần lớn Chuẩn Thánh cường giả đều lựa chọn ẩn cư, không hiển lộ tên tuổi. Nếu không có đầy đủ lợi ích, những lão quái này căn bản sẽ chẳng thèm tham dự bất kỳ một trận tranh đấu vô nghĩa nào.
Muốn có được sự trợ giúp của Trường Tang đạo nhân, vậy thì bảy ngày sau, hắn phải biểu hiện thật tốt.
Tiếp theo, Nhan Tĩnh lão ni bị Trường Tang đạo nhân gọi vào sau chùa bàn luận chuyện gì đó.
Mà Khương Ly và Ô Thiên Phong thì được sắp xếp ở lại một gian thiền viện nhỏ nằm ở phía tây.
Trong phòng, Ô Thiên Phong xấu hổ nhìn hắn, một bộ không có ý tứ.
Từ lúc biết nhau đến nay, gã đã bị cường giả tóm hai lần, cả hai lần đều là Khương Ly xả thân cứu giúp.
Khương Ly đang ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, đột nhiên mở mắt ra, trầm giọng hỏi:
"Vì sao lại b·ị b·ắt?"
"Tiểu đệ đi nhầm vào địa giới của Lan Nhược Tự, bị đệ tử của Trường Tang tiền bối bắt giữ!"
Ô Thiên Phong khổ sở đáp.
Nhưng Khương Ly không nói gì, chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm gã, còn hàng này xem hắn là kẻ ngu hay sao? Ô Thiên Phong bị hắn nhìn chột dạ, ho khan một tiếng khai báo:
"Khụ khụ, không giấu gì lão đại, ba hôm trước ta dựa theo chỉ dẫn của Sưu Bảo Quy, tìm kiếm tung tích Bất Chu Tán mảnh vỡ, ai ngờ ngộ nhập vào Lan Nhược Tự, nên mới b·ị b·ắt. Đây chính là sự thật!"
"Bất Chu Tán mảnh vỡ?" Khương Ly nói nhỏ, không khỏi nhớ lại chiếc ô màu đen mà Hồng Khê sử dụng lúc giao đấu với mình, giống như bị Ô Thiên Phong gọi là mảnh vỡ của Bất Chu Tán.
Chiếc ô màu đen kia sở hữu lực phòng ngự cực kỳ khó lường, có thể đón đỡ Huyền Thiên Kiếm Mang mà không hư hại gì, đủ thấy lực phòng ngự nghịch thiên cỡ nào.
Lúc trước, nếu không phải hắn vận dụng huyễn thuật, để Hồng Khê mất đi tri giác, rồi vòng qua Bất Chu Tán mà xuất chiêu, thì hắn chưa chắc đã dành chiến thắng dễ dàng như vậy!
"Đúng vậy là Bất Chu Tán! Hắc hắc, lão đại chớ nên xem thường vật này, Bất Chu Tán cũng không phải cái dù bình thường mà chính là trong truyền thuyết nguyên thủy Công Đức Tán!"
"Công Đức Tán lại là vật gì?"
Khương Ly nhíu nhíu lông mày, hiếu kỳ nhìn về phía Ô Thiên Phong.
Ô Thiên Phong vội vàng đàng hoàng giải thích:
"Công Đức Tán kỳ thực là hình thức cuối cùng của Khí Vận Đại Tán. Lão đầu tử từng nói với ta, khí vận của tu hành giả trên thế gian tổng cộng có năm màu cơ bản cộng thêm hắc vận, là sáu màu khí vận."
"Võ giả tu luyện đến Đế Cảnh bắt đầu ngưng tụ Khí Vận Đại Tán, mỗi khi ngưng tụ thành công một màu khí vận, thì Khí Vận Đại Tán sẽ tăng thêm một màu sắc"
"Đế Cảnh cường giả tối đa có thể ngưng tụ ra năm màu khí vận, tạo thành Ngũ Thải Đại Tán. Đến khi đột phá Chuẩn Thánh mới bắt đầu ngưng tụ ra màu khí vận thứ sáu, chính là hắc vận!"
"Lục thải khí vận ngưng tụ thành dù, nếu tiến thêm một bước nữa chính là Thất Thải Đại Tán hay là Công Đức Đại Tán"
"Bường thường chỉ có bước thứ ba Thánh Nhân mới có thể tu ra Công Đức Đại Tán, nhưng nghe đồn cũng có một ít người, ngay thời điểm bước thứ hai đã tu ra Công Đức Đại Tán, cũng ỷ vào Công Đức Đại Tán ngăn cản Vô Lượng Kiếp chứng đạo Thánh Nhân."
"Những người mượn Công Đức Tán vượt qua Thánh Kiếp thành Thánh, được gọi là Công Đức Thánh Nhân."
Khương Ly ngẩn người, hắn cũng biết, muốn đột phá Thánh Nhân có ba phương pháp là Dĩ Lực Chứng Đạo, Trảm Tam Thi và Công Đức Thành Thánh.
Nhưng chỉ mới gặp qua Lạc Thần trảm tam thi. Chính là trảm ra Thiện Niệm và Ác Niệm trên người mình.
Về phần Công Đức Thành Thánh hay Dĩ Lực Chứng Đạo, hắn không rõ ràng cho lắm.
Hiện tại mới biết, Công Đức Thành Thánh chính là mượn Công Đức Tán đối kháng Vô Lượng Kiếp.
Công Đức Tán có thể ngăn cản Thánh kiếp, có thể thấy lực phòng ngự của nó cường đại như thế nào, chẳng trách Ô Thiên Phong lại muốn chiếm được nó, quả nhiên là đồ tốt.
Ô Thiên Phong vỗ túi trữ vật lấy ra một cây dù đen, nói tiếp:
"Mảnh vỡ Bất Chu Tán là do lão đầu tử để lại cho ta. Lão đầu tử nói, đồ vật này có lai lịch rất lớn, liên quan đến một cái Viễn Cổ Thánh Tông ở Chân Giới tên là Hồng Quân Thánh Tông. Tương truyền, vào thời đại hỗn mang, lúc sơ đại Hồng Quân còn chưa hoá hình, còn là một ngọn núi tên là Bất Chu, thì bị người trọng thương, bị đụng gãy lưng núi, sau đó càng tao ngộ Diệt Thế Lưu Tinh trọng thương gần c·hết, may mắn có một vị nữ tử mặc váy trắng xuất hiện, trao tặng một chiếc dù đen, hắn mới né qua được một kiếp."
"Chờ đến ngày sơ đại Hồng Quân hoá làm hình người, muốn tìm kiếm vị nữ ân nhân kia, lại tìm khắp Cửu Thiên Thập Địa cũng không thể gặp được đối phương. Tâm tình phiền muộn, hắn bèn sáng chế ra một loại tán, có thể trợ giúp môn đồ hậu nhân giảm bớt độ khó thành Thánh, cũng hi vọng lúc môn đồ hậu nhân của mình bung dù hành tẩu ở trong vô tận luân hồi, có thể lần nữa gặp được vị ân nhân kia, tặng dù cho đối phương xem như lời cảm ơn."
"Mà chiếc dù đó được thế nhân xưng tụng là Bất Chu Tán hay nguyên thủy Công Đức Tán. Chính là loại Công Đức Tán cao quý nhất."