Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 189: Gặp Lại Diệp Trần, Cổ Ma Bút

Chương 189: Gặp Lại Diệp Trần, Cổ Ma Bút


Duyên Hằng không vui quay đầu nhìn về phía Khương Ly.

Lão là vị Hoang Sứ duy nhất trong thành Tuyết Mai, địa vị cực cao, coi như thành chủ Lăng Vũ nhìn thấy lão, cũng phải lễ ngộ ba phần.

Thời điểm lão điêu khắc tượng gỗ, không thích bị bất kỳ người nào quấy rầy, cũng không ai dám tới quấy rầy lão. Khương Ly lại tự tiện xông vào chính điện, quấy rầy mình điêu khắc, quả thực không biết pháp tắc.

"Đây không phải chỗ ngươi nên đến, mua lui ra!"

Duyên Hằng ánh mắt sắc bén, hướng về phía Khương Ly thả ra một tia uy áp.

Uy áp này chính là do hương hoả chi lực ngưng tụ thành, Chân Nhân phía dưới, không người có thể đón đỡ.

Đáng tiếc, uy áp của Duyên Hằng Hoang Sứ không cách nào rung chuyển Khương Ly mảy may.

"Hương hoả uy áp sao?"

Khương Ly thì thào, bước lên một bước, uy áp của Duyên Hằng lập tức sụp đổ, tiếp theo hắn đưa mắt nhìn về phía chính giữa đại điện cung phụng một pho tượng bằng vàng ròng.

Duyên Hằng Hoang Sứ cả kinh nhìn Khương Ly, không nghĩ uy áp của chính mình lại không làm gì được hắn, người này chẳng lẽ là cường giả ngoại lai?

"Xin hỏi tôn tính đại danh..."

Duyên Hằng Hoang Sứ còn chưa nói xong đã bị Khương Ly cắt ngang.

"Chớ có lên tiếng."

Cùng với đó là một cỗ uy áp khủng bố đè tới, để Duyên Hằng Hoang Sứ hít thở không thông.

Bị uy áp của Khương Ly ngăn chặn, Duyên Hằng vội vàng ngậm miệng, hoảng sợ nhìn về phía hắn.

Khương Ly không để ý tới lão mà lẳng lặng nhìn tượng vàng trong đại điện, nhíu mày nghi hoặc.

Nếu hắn đoán không lầm, Hoang dân chính là hậu duệ của Hoang Cổ Thánh Nhân, nhưng vì sao bọn họ thờ thần tượng lại không phải Hoang Cổ Thánh Nhân mà là một người khác.

Đây là một người lão giả hai mắt đỏ rực, tay nắm giữ một đạo lôi đình màu đỏ, như muốn đánh xuống kiếp phạt.

Bên trên tượng thần ẩn núp một tia khí tức, do hương hoả chi lực ngưng tụ thành, cùng khí tức của viên thạch anh mà hắn lấy được từ trên người của đầu cấp bảy Hoang Thú giống nhau như đúc.

"Hoang nhân, Hoang Thú, Kiếp Linh...cả ba có quan hệ gì với nhau?"

Trong đầu hắn chợt nhớ tới một đoạn trong Đại Đạo Tường Giải tàn thiên đọc được ở Lan Nhược Tự.

"...đạo hữu trần, dương chi trần giả, vị chi Kiếp, âm chi trần giả, vị chi Hoang!"

Kiếp và Hoang là một dương một âm đối ứng với nhau.

Hoang dân, Hoang thú chẳng lẽ là Hoang được ghi chép bên trong Đại Đạo Tường Giải?

Lắc lắc đầu, Khương Ly thu hồi tâm tư thì thào:

"Phương thiên địa này, che giấu quá nhiều thứ, lấy tu vi của ta hiện tại, còn chưa có tư cách để khám phá...!"

....

Khi luồng gió thu đầu tiên thổi vào thành Tuyết Mai, Khương Ly đã vào thành được ba tháng.

Thời gian từng chút, từng chút trôi qua, năm thứ nhất trời đông giá rét, hai bên bờ Tuyết Giang, hàn mai không nở hoa.

Mùa đông năm thứ hai, hàn mai vẫn không nở hoa.

Mùa đông năm thứ ba, thành Tuyết Mai bỗng nhiên ngập tràn tuyết trắng, rừng mai hai bên bờ sông đồng loạt nở hoa, vô cùng xinh đẹp.

Tử Tinh Liệu Thương Thuật của Khương Ly rốt cuộc đã nhập môn, có thể gọi ra một viên tử tinh tiến hành chữa thương.

Có điều, vẻn vẹn một viên tử tinh, chỉ có thể chữa trị thương thế cho nhất phẩm Chân Nhân trở xuống.

Muốn chữa trị thương thế thần hồn của hắn, còn xa xa chưa đủ.

Nhưng hắn cũng không hề nóng nảy, ngược lại tương đối cao hứng, dù sao, Tử Tinh Liệu Thương Thuật chính là môn tinh thần liệu thương thuật cấp độ cao nhất, coi như Chân Đế cường giả cũng chưa chắc đã học được.

Hắn chỉ dùng mấy năm liền đã nhập môn, xem như rất khá.

Tiểu nha đầu Thành nhi băng thể cũng không ngừng tiến hoá, hàn khí trong cơ thể càng ngày càng dày đặc. Nàng tựa hồ rất yêu thích băng tuyết, mỗi lần trời có tuyết rơi liền long nhong chạy khắp nơi, chơi vui quên cả trời đất.

Ba năm qua đi, tiểu oa nhi không hề lớn lên nửa tấc, không ít Hoang dân âm thầm suy đoán, nàng rất có thể ăn lầm trú nhan thánh quả ở ngoài thành, nên mới chiếm được dung nhanh bất lão.

Trong tiểu viện, ba nữ đang chăm sóc linh mễ, một bên giúp Thành nhi chải tóc. Mấy năm ở chung, tình cảm của các nàng với tiểu nha đầu b·ạo l·ực này càng sâu.

Ba năm sinh hoạt ở thành Tuyết Mai, các nàng đã dần dần dung nhập vào cuộc sống phàm trần nơi đây.

Ngày thường ngoại trừ chăm bón ruộng vườn, trồng hoa trồng cỏ, lúc rảnh rỗi sẽ giống như Hoang dân nữ tử dệt chút vải bố, thêu chút tranh lụa, đổi lấy tiền bạc mà sống qua ngày.

Trong gió tuyết, Chính Khí thư viện truyền tới tiếng đọc thuộc lòng của hài đồng.

Khương Ly đi ra khỏi nhà, đạp trên mặt tuyết, hướng về phía bờ sông Tuyết Giang mà đi, lẳng lặng ngắm hoa mai.

Bên trên Tuyết Giang chợt có một chiếc thuyền hoa đang chầm chậm đi tới, bên trên đầu thuyền, đứng thẳng một lão giả đầu tóc bạc phơ, tay cầm một cái hồ lô, từng ngụm ngụm uống rượu.

Khương Ly nhìn về phía lão giả kia, ánh mắt lộ ra vẻ kinh dị.

Bởi vì lão giả tóc bạc nọ, chính là Kiếm Tôn Diệp Trần mà hắn từng gặp lúc trước.

Chỉ là khi đó, Diệp Trần ăn mặc lôi thôi, tính cách hèn mọn bỉ ổi, cùng vị lão giả uy nghi cái thế, không giận tự uy trước mặt hoàn toàn khác biệt.

Có điều bất kể là tu vi Chuẩn Đế hay kiếm ý sắc bén, lại giống cực kỳ giống nhau.

Bắt gặp Khương Ly nhìn về phía mình, lão giả kia chợt cười ha ha nói.

"Đạo hữu ngược lại là người thanh nhã, cùng lão phu giống nhau đều yêu thích hoa mai!"

Nội tâm Khương Ly hơi động, đối phương vậy mà không nhận ra hắn, đúng là cổ quái.

"Lão phu tên Diệp Trần, đến từ Kiếm Châu, không biết tôn tính đại danh của đạo hữu là gì? Có nguyện ý lên thuyền hoa, cùng lão phu nâng cốc luận đạo?"

Dùng nhãn lực của Diệp Trần tự nhiên nhìn ra Khương Ly là một vị tam phẩm đỉnh phong Chân Vương, chạy tới Hoang Châu ẩn cư, hơn phân nửa là đang tìm đường đột phá tứ phẩm đi.

Nghe được lời ấy của lão, nội tâm Khương Ly càng thêm kỳ quái.

Lão giả trước mặt đúng là Diệp Trần Kiếm Tôn, nhưng cùng vị Kiếm Tôn mà hắn gặp ngày trước hoàn toàn khác biệt, đối phương càng không nhận biết hắn.

Khương Ly do dự chốc lát bèn ôm quyền:

"Tại hạ Bạch Phàm, bái kiến Diệp đoạ hữu!"

Khương Ly nói xong, thân hình nhoáng một cái đã xuất hiện trên thuyền hoa.

Vài tên Hoang dân đang chèo thuyền nhao nhao dụi con mắt, không thể tưởng tượng nổi mà than thở.

"Hí! Vị hậu sinh này khinh công cực kỳ lợi hại!"

"Bạch Phàm? Ngược lại là cái tên rất hay. Bạch phiên tiên bạch, phàm nhân phàm. Chỉ là tên cùng đạo niệm của đạo hữu không hợp cho lắm, hẳn là tên giả đi?"

Diệp Trần khẽ cười nói, trong mắt loé lên thanh mang.

Thiên Nhân Giả! Khương Ly mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại thất kinh. Lần trước gặp mặt Diệp Trần, đối phương cũng không phải Thiên Nhân Giả, thậm chí còn tìm tới Khương Ly mong muốn mượn thân phận Thiên Nhân Giả của hắn trợ giúp lão tiến vào thần điện.

Không nghĩ, hiện tại đối phương lại mở ra Thiên Nhân chi môn rồi. Khương Ly nhìn đối phương một chút, gật gật đầu, cũng không nhiều lời, xem như chấp nhận suy đoán của Diệp Trần.

"Không nghĩ đạo hữu lại là thiên địa hiếm có tứ hệ đồng tu, hơn nữa, mỗi một hệ đều đạt được thành tựu rất cao, thật khiến cho người ta than thở. Chỉ là Cổ Ma một đạo của ngươi tựa hồ còn chưa đạt tới bước thứ hai?"

Diệp Trần nói.

"Đạo hữu mắt sáng như đuốc!"

Khương Ly hồi đáp, nếu đối phương đã là Thiên Nhân Giả, việc khám phá ra chính mình là tứ hệ đồng tu cũng không có gì lạ.

"Thời đại Thái Cổ, Cổ Ma không tu pháp chỉ tu tinh khí, hệ thống tu luyện bọn họ cùng hệ thống tu luyện của nhân loại chúng ta hoàn toàn không giống. Võ giả chúng ta chia làm ba bước là Phàm Nhân, Chân Nhân, Thánh Nhân mà Cổ Ma thì chia làm Khai Trần, Thiên Ma và Ma Linh.

"Võ giả tu luyện Niết Bàn cửu cảnh, thực chất là noi theo cảnh giới của Cổ Ma ma sáng tạo nên, nhưng nếu số với Cổ Ma lại căn bản không thể so sánh"

"Cổ Ma tu luyện tinh khí cùng nhân loại chúng ta tu luyện chân lực, chân nguyên đối ứng với nhau. Nhân loại đại năng một đạo chân nguyên có thể thay trăng đổi sao. Cổ Ma đại năng, một đạo tinh khí có thể trấn áp sơn hà."

"Lão phu từng ở một chỗ động phủ đoạt được một cây Cổ Ma Bút, là đồ vật mà Thái Cổ Cổ Ma dùng để vẽ ma văn, thứ này đối với ta không có tác dụng, gặp nhau tức là hữu duyên, lão phu liền tặng nó cho đạo hữu đi."

Diệp Trần nói xong, phất tay lấy ra một cây bút lông cũ kỹ, bên trên bao trùm chi chít Cổ Ma phù văn, ném cho Khương Ly.

Chương 189: Gặp Lại Diệp Trần, Cổ Ma Bút