Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 190: Mùa Đông Năm Nay, Cũng Không Lạnh Như Vậy!
Khương Ly tiếp nhân Cổ Ma Bút, lập tức cảm giác được Cổ Ma Huyết trong cơ thể rung động, giống như sinh ra cảm ứng.
Đồ vật này, quả nhiên là dùng để vẽ ma văn.
Thanh Cổ Ba Bút này, đối với tu hành giả tu luyện Cổ Ma nhất đạo tuyệt đối là đồ vật có thể ngộ không thể cầu.
"Đa tạ đạo hữu tặng bút, đến mà không trả lễ thì không hay, thỉnh đạo hữu nhận lấy vật ấy!"
Khương Ly thu hồi Cổ Ma Bút, lật tay lấy ra một khối thạch anh, đúng là khối thú hạch ẩn chứa Kiếp Huyết mà hắn lấy được từ trên người con cấp bảy Hoang Thú mấy năm trước.
Ánh mắt của Diệp Trần nguyên bản còn rất bình tĩnh, nhưng sau khi thấy rõ khối thạch anh, lập tức lộ ra vẻ động dung.
"Vương cấp Kiếp Anh!"
Diệp Trần không nghĩ tới, Khương Ly cũng biết đến sự tồn tại của Kiếp Anh.
Hoang thú tồn tại Kiếp Anh, sự tình này không phải người nào cũng biết được, cũng không phải ai cũng để ý tới.
Kiếp Anh là một loại bảo vật đặc hữu ở Hoang Châu, hàng ngàn hàng vạn con Hoang Thú mới có một con ngưng tụ ra Kiếp Anh, nhưng đa phần đều là tôn cấp, trong hàng vạn khối tôn cấp Kiếp Anh, mới có một khối Vương cấp Kiếp Anh.
Kiếp Anh này đối với võ giả bình thường không có tác dụng, nhưng đối với Kiếp Tộc hay tu hành giả tu luyện Kiếp Huyết chính là chí bảo, có thể gia tăng tu vi Kiếp Huyết.
Bởi vì bên trong Kiếp Anh tồn tại Kiếp Huyết, mặc dù cực kỳ mỏng manh, hầu như không thể phát hiện ra, nhưng đã phi thường quý giá.
Tôn cấp Kiếp Anh, ẩn chứa Tôn Huyết
Vương cấp Kiếp Anh, ẩn chứa Vương Huyết.
Một khoả Tôn cấp Kiếp Anh, tương đương với một vạn khoả Tôn Cấp Kiếp Anh.
Diệp Trần liếc Khương Ly thật sâu, cho đến bây giờ, lão mới phát giác được, chính mình tựa hồ từ đầu đến cuối vẫn coi khinh Khương Ly.
Giá trị của một khoả Vương cấp Kiếp Anh càng vượt trên Cổ Ma Bút, Khương Ly lấy ra Kiếp Anh là không muốn không công nhận ân huệ của lão.
Đây là kiên trì của hắn, tâm tính của kẻ này rất không tệ.
Dám đem Kiếp Anh đưa cho mình, hoàn toàn không sợ bị mình nhóm ngó, nói rõ Khương Ly đối với thực lực của bản thân mười phần tự tin, không sợ một vị Chuẩn Đế nhìn chằm chằm.
Xem ra Khương Ly ẩn giấu rất sâu!
Một bên mấy người chèo thuyền gặp Khương Ly giống như ảo thuật lấy ra một khoả thạch anh, đã kinh ngạc đến không ngậm được mồm, không rõ Khương Ly lấy thạch anh từ nơi nào?
"Đạo hữu tu luyện Kiếp Huyết, hẳn là vừa mới nhập môn, hy vọng khoả Kiếp Anh này có thể trợ giúp đạo hữu gia tăng một chút tu vi!"
Khương Ly thâm ý sâu sắc nói.
Nội tâm Diệp Thần âm thầm chấn động, không thể tin nhìn hắn, giống như đang nhìn một đầu quái vật.
Lão quả thật tu luyện Kiếp Huyết, vất vả lắm mới nhập môn, nhưng sự tình ấy, không người biết rõ. Mượn thần thông của Thiên Nhân Hợp Nhất che lấp, coi như Chân Đế lão quái cũng không phát giác được, nhưng Khương Ly lại nói toạc ra nội tình của lão.
Đồng thời lực lượng Thiên Nhân Hợp Nhất trong cơ thể bỗng nhiên rung động, giống như cảm ứng được điều gì.
Diệp Trần lập tức há to miệng, rốt cuộc hiểu rõ vì sao nhãn lực của Khương Ly lại độc ác đến vậy.
"Thì ra là thế, thì ra đạo hữu cùng ta giống nhau...ha ha ha, hổ thẹn hổ thẹn, hậu sinh khả uý, thật là hậu sinh khả uý!"
Diệp Trần thở dài cảm thán, ban nãy dùng Thiên Nhân pháp mục quan sát, lão đã thấy được, cốt linh của Khương Ly chỉ mới hơn hai trăm năm, tu vi đạt tới tam phẩm Chân Vương không nói, còn là tứ hệ đồng tu, hiện tại còn là một vị thiên địa hiếm có Thiên Nhân Giả.
Sau khi cảm thán, sắc mặt của lão trở nên nghiêm nghị hỏi:
"Đạo hữu là người của Cổ Tộc?"
Theo cái nhìn của Diệp Trần, trên đời này, chỉ sợ chỉ có bát đại Cổ Tộc mới có khả năng nuôi dưỡng ra một tên quái thai như Khương Ly.
"Không phải!"
"Không phải là tốt rồi! Ha ha ha...Trước mắt có một cọc thiên đại cơ duyên ở trong Man Hoang Cổ Địa, không biết tiểu hữu có muốn hợp tác cùng lão phu, chiếm lấy cọc cơ duyên đó?"
Ánh mắt của Diệp Trần nhìn về phía Khương Ly, mang theo vài phần thành khẩn, giống như đối đãi một người cùng thế hệ.
Lời ấy, giống như có chút quen tai! Khương Ly thầm nghĩ.
Nhiều năm trước, Diệp Trần cũng từng đến gặp hắn, đồng thời mời hắn hợp tác thăm dò một cọc cơ duyên, liên quan tới một toà Cổ Điện. Hiện tại, vị "Diệp Trần" này, cũng đề nghị hắn thăm dò cơ duyên! Đúng là trùng hợp!
"Cơ duyên? Cơ duyên gì?"
"Một gốc kỳ thụ, ngàn năm nở hoa, ngàn năm ra quả, chỉ còn mấy năm nữa sẽ thành thục. Kỳ quả kia một ngày thành thục, trong vòng ba hơi thở sẽ hoá thành tro bụi, tan vào trong thiên địa. Kỳ quả kia chính là thiên đại cơ duyên, không phải Thiên Nhân Giả không thể ăn, nếu không tinh thần sẽ bị ô nhiễm, trở thành quái vật lục thân bất nhận. Mà Thiên Nhân Giả đã mở ra Thiên Nhân đệ nhất môn, phục dụng kỳ quả, có năm thành xác suất mở ra Thiên Nhân đệ nhị môn!"
Diệp Trần ánh mắt lửa nóng nói.
"Thật sao...!"
Khương Ly thì thào, nội tâm đã ngập tràn sóng to gió lớn, nhưng sắc mặt lại chỉ hơi hơi động dung.
Diệp Trần nhắc đến kỳ thụ tám phần mười chính là Trần Thụ mà hắn từng đọc được ở Lan Nhược Tự.
Nếu thật là Trần Thụ, vậy thì đích xác là một cọc thiên đại cơ duyên.
"Chỉ là cây kỳ thụ kia sinh trưởng ở trong toà Cổ Địa thứ hai mươi tám của Man Hoang Cổ Địa, nơi đó có một đầu Đế Cấp Hoang Thú toạ trấn, đầu Đế Cấp Hoang Thú nọ đã thụ hộ kỳ thụ mấy ngàn năm, muốn đoạt kỳ quả, chẳng khác gì tranh thức ăn trước miệng hổ, mười phần nguy hiểm...Không biết đạo hữu có dám đi không?"
"Đế cấp Hoang Thú!"
Khương Ly nhíu mày, âm thầm tính toán.
"Mục đích của ta đến Hoang Châu, ngoại trừ để Xích Tuyết, Vũ Như Yên hoá phàm ra, còn là để tìm kiếm tung tích của Trần Thụ. Vật ấy liên quan đến cơ hội đột phá tứ phẩm Chân Vương, nhất định phải chiếm được. Không nghĩ tới, vừa đến Hoang Châu liền biết được tin tức của Trần Thụ, xem như một tin tức tốt!"
"Có điều, ta và "Diệp Trần" cũng không quá quen thuộc. Đối phương lại mời ta hợp tác tranh đoạt cơ duyên, tự nhiên không phải nhìn trúng tu vi của ta mà là nhìn trúng thân phận Thiên Nhân Giả đi!"
"Nói cách khác, muốn đoạt được Trần Quả, chỉ bằng một gã Thiên Nhân Giả không cách nào làm được!"
"Cổ Địa thứ hai mươi tám, ngược lại có thể đi thử một lần. Có điều, khoảng cách Man Hoang Cổ Địa hoàn toàn mở ra, còn khoảng sáu năm, trước tiên khôi phục thần hồn, cũng như đem Tử Tinh Liệu Thương Thuật tu luyện tới tiểu thành, nhằm phòng ngừa vạn nhất..."
Khương Ly tâm tư xoay nhanh, sau một lát liền có quyết định, đối với Diệp Trần ôm quyền.
"Việc này liên quan tới sinh tử tồn vong, không phải chuyện đùa, mong đạo hữu thư thả cho ta một thời gian suy nghĩ thêm!"
Diệp Trần nghe thế, cười ha hả nói:
"Đây là tự nhiên. Hôm nay lão phu liền rời khỏi thành Tuyết Mai, chuẩn bị cho việc đoạt kỳ quả, đợi ngày kỳ quả gần thành thục, lão phu sẽ trở lại nơi đây một chuyến, đến lúc đó, nếu đạo hữu đã suy nghĩ kỹ càng, liền có thể đi theo lão phu một chuyến!"
Diệp Trần nói xong, cũng không tiếp tục nhắc tới chuyện tranh đoạt cơ duyên, mà là lấy ra một ít linh tửu cùng Khương Ly đối ẩm.
Hai người không phải hảo hữu chí giao, tự nhiên không cách nào tâm sự, nhưng nâng cốc luận đạo vẫn có thể làm được.
Khương Ly và Diệp Trần đều là Thiên Nhân Giả, kiến thức tự nhiên không phải võ giả bình thường có thể so sánh, nói chuyện càng ngày càng hợp ý.
Hoàng hôn dần dần chìm xuống, Diệp Trần mới vui vẻ cáo từ, một mạch rời khỏi thành Tuyết Mai, mà Khương Ly thì lửng thửng về trong nhà.
Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, người đi đường cũng thưa dần, cuối cùng đã không còn ai đi lại ở bên ngoài. Các cửa hàng xung quanh cũng bởi trận mưa tuyết lớn mà đóng cửa, không buôn bán nữa, cả nhà tề tựu sưởi ấm quanh bếp lửa.
Không chỉ thân thể, ngay cả tâm hồn mỗi người dường như cũng cảm nhận được sự ấm áp khi cả gia đình đoàn tụ, nó có thể xua tan đi cái giá rét của mùa đông.
Trong ánh mắt Khương Ly dần lộ ra vẻ ảm đạm, trong lúc hắn đang thẩn thờ, chợt có một bóng trắng lao về phía hắn, tiếp theo liên tục cọ lấy cọ lui trong ngực hắn.
"Phu thân, đại nương bảo ta gọi ngươi về ăn cơm!"
Khương Ly cúi đầu nhìn xuống, quan sát thân ảnh mảnh mai nằm gọn trong ngực mình, không nhịn được nở nụ cười ôn nhu.
"Ừm! Chúng ta về nhà!"
Ba năm trôi qua, theo băng thể tiến hoá, đầu óc của Thành nhi càng ngày càng mơ hồ. Nàng giống như đã quên rất nhiều chuyện, nàng quên chính mình đến từ Hồng Thiên Tuyết Cốc, quên đi tiểu Mai Mai, tiểu Cúc Cúc, tiểu Lan Lan, tiểu Trúc Trúc. Đồng thời, nàng không còn gọi hắn là "thực vật ca ca" nữa mà đổi thành phụ thân, nàng đã xem Khương Ly là cha mình, mà Xích Tuyết thì thành đại nương, Vũ Như Yên thành nhị nương, Hạ Tuyết Đình thành tam nương.
Trong tiểu viện ở đông thành, ánh đèn dầu mờ mờ, bếp lò cháy tí tách, ba mỹ nữ xinh đẹp đang ngồi quanh quanh bàn ăn lẳng lặng chờ đợi, trên bàn là mấy món ăn dân dã cùng một hồ lô rượu.
Lúc nhìn thấy Khương Ly bế tiểu oa nhi từ ngoài cửa đi vào, ba nữ lập tức vui vẻ đứng dậy, ra cửa tiếp đón.
"Phu quân, mau vào ăn tối, kẻo cơm canh trở lạnh!
Khương Ly gật đầu, ngồi xuống bàn, cả nhà năm người ngồi vây quanh bàn gỗ, vừa ăn vừa trò chuyện, lâu lâu truyền ra tiếng cười khanh khách của tiểu oa nhi.
Bên ngoài biệt viện, tuyết rơi lả tả, gió bấc thổi vù vù, nhưng Khương Ly chợt có cảm giác, mùa đông năm nay, cũng không lạnh như vậy!