Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 297: Đại Chiến Tam Tổ (1)
Gặp Hao Bá Thiên nghe lời như vậy, Khương Ly gật gật đầu, bấm tay tán đi Trảm Đạo Kiếm Khí đồng thời thu hồi Định Thiên Thuật.
Hao Bá Thiên lập tức chui vào trong Nguyệt Quang Bảo Hạp, bay trở về tay hắn.
"Chúc mừng chủ thượng đạt được một đạo Bản Nguyên Chi Khí! Đúng rồi chủ thượng, bên trên Bản Nguyên Chi Khí có chứa rất nhiều cấm chế, nếu không luyện hoá hết thảy cấm chế..."
Hao Bá Thiên cười làm lành, thấp giọng nhắc nhở hắn. Gã cảm thấy, chính mình vẫn nên biểu hiện thật nhiều thành ý, vãn hồi hình tượng trung bộc trong lòng Khương Ly.
"Ta biết, chuyện của Bản Nguyên Chi Khí sau đó rồi hẵng nói, dùng tu vi của ta hiện tại, nếu không luyện hoá toàn bộ cấm chế, thì nhất thời nửa khắc không thể sử dụng được nó!"
Khương Ly lạnh nhạt nói, hắn tự nhiên phát giác được, bên trên Bản Nguyên Chi Khí có cường giả gieo xuống mấy trăm vạn cấm chế, nhằm phòng ngừa người khác luyện hoá.
Hắn vung tay lên đem Bản Nguyên Chi Khí phong ấn vào trong Thuỷ Yêm Nhất Giới Bình, thu vào trong ống tay áo, bởi vì vẻn vẹn tiếp xúc với Bản Nguyên Chi Khí chốc lát, Khương Ly liền cảm nhận được năng lượng cuồng bạo bên trong đồ vật này, muốn triệt để luyện hoá Bản Nguyên Chi Khí, còn cần rất nhiều thời gian, hiện tại hắn không có quá nhiều thì giờ như vậy.
Cự nhãn vừa huỷ, tên Đế cảnh cường giả nọ cũng điều tra thất bại, biển mây dần dần khôi phục bình tĩnh.
Khương Ly không tiếp tục lưu lại nơi đây mà dọc theo cổ đạo hướng về phía một toà cung điện mà xông vào.
Lúc trước, hắn đang dừng lại ở cung điện thứ ba của tầng trời thứ mười tám, dùng thực lực của Khương Ly, tiến vào toà cung điện này hầu như nửa bước khó đi.
Nhưng mà hắn gọi ra lượng lớn hương hoả tiễn, uy áp của toà cung điện thứ ba cơ hồ bị hương hoả tiễn ngăn cản chín thành.
Một thành uy áp còn sót lại, căn bản không thể ngăn được bước chân của hắn, vẻn vẹn vài hơi thở, Khương Ly đã xông qua cung điện thứ ba, một đường lao về phía trước.
Cùng một thời điểm, bên ngoài Man Hoang Cổ Địa, Huyền Âm Châu.
Đông Hoàng Yêu Đế lạnh lùng nhìn thi thuật thất bại Thiên Lý Yêu.
Thiên Lý Yêu cúi thấp đầu, nội tâm khẩn trương vô cùng, căn bản không dám đối mặt với Yêu Đình chi chủ.
Trong lòng lão âm thầm kêu khổ, chính mình toàn lực thi triển thần thông, chẳng những không thể chiếu ra hình dạng thật sự của Khương Ly, còn đánh mất Bản Nguyên Chi Khí mà Đông Hoàng Yêu Đế giao cho, chuyện này quả thực tai hoạ ngập đầu.
Chư vị Yêu Đế xung quanh nhao nhao nhìn chằm chằm Thiên Lý Yêu, có người kh·iếp sợ, có người kinh ngạc, cũng có người lộ ra vẻ hả hê, không ai ngờ tới, Bản Nguyên Chi Khí sẽ bị Khương Ly c·ướp mất.
Theo cái nhìn của bọn họ, người bị dò xét tối đa cũng chỉ là một gã lục phẩm, thất phẩm Đế Quân, theo lý thuyết không có năng lực c·ướp đoạt bảo vật từ trong tay Thiên Lý Yêu.
Hơn nữa món bảo vật này còn là Bản Nguyên Chi Khí, theo lý thuyết, Đế Quân bình thường rất khó chống lại đế thuật được Bản Nguyên Chi Khí gia trì, chưa nói đến c·ướp đoạt.
Người kia rốt cuộc làm thế nào mới có thể c·ướp đi Bản Nguyên Chi Khí.
Người kia là ai? Chẳng lẽ tu vi của hắn cực kỳ cao? Nếu không, làm sao có khả năng c·ướp đi Bản Nguyên Chi Khí.
Ngay cả Đông Hoàng Yêu Đế cũng không rõ, vì sao Bản Nguyên Chi Khí lại b·ị c·ướp đi.
Đồ vật này y lấy được nhiều năm trước, vẫn chưa nỡ sử dụng, chờ đợi ngày sau đột phá tam giai Chuẩn Thánh mới sử dụng để tăng lên nội tình cho nội càn khôn.
Hiện tại lại vô duyên vô cớ b·ị c·ướp mất.
Nhưng Đông Hoàng Yêu Đế cũng không quá lo lắng, bên trên Bản Nguyên Chi Khí bị y gieo xuống ba trăm vạn cấm chế. Người kia lấy được nó, trong thời gian ngắn cũng khó lòng luyện hoá thành công.
Chỉ cần lực lượng của Phong Thiên Tiên Chiếu hao hết, chính mình tiến vào Man Hoang Cổ Địa, có thể tìm cách đoạt lại.
"Thiên Lý Yêu, ngươi tiếp tục thi triển thần thông, chiếu rọi tam thập tam thiên. Về phần người thần bí kia, không cần tiếp tục điều tra!"
Đông Hoàng Yêu Đế nói xong nhắm mắt lại, như đang suy tính điều gì.
....
Tam thập tam thiên, Khương Ly mượn uy năng của hương hoả tiễn, một đường tiến về phía trước, mỗi một toà cung điện, đều chỉ có thể vây khốn hắn vài ba hơi thở.
Mãi cho đến khi leo lên tầng trời thứ hai mươi, hắn mới dừng lại, ánh mắt ngưng tụ, cảm thụ được uy áp khủng bố truyền tới.
Ở tầng trời này, cung điện uy áp đã đạt tới thất phẩm đỉnh phong, coi như Khương Ly mượn nhờ lượng lớn hương hoả tiễn vẫn cảm thấy hô hấp nặng nề, nửa bước khó đi.
Đồng thời hắn cũng cảm nhận được, bên trên tầng trời này tồn tại hai đạo khí tức, đều là thất phẩm.
Một đạo là của Trấn Nguyên Đế Quân, một đạo khác là của một gã Thú Đế.
"Ồ! Là vị đạo hữu nào leo lên tầng trời thứ hai mươi?"
Hai vị cường giả đồng loạt cảm ứng được sự xuất hiện của Khương Ly, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại, tản ra thần niệm điều tra, nhưng rất nhanh, bọn họ thu hồi thần niệm, tiếp tục phá cung.
Cung điện đầu tiên của tầng trời thứ hai mươi, Khương Ly phải tốn hao mười hơi thở mới xông qua.
Cung điện thứ hai, hắn tốn hao mười lăm hơi thở.
Cung điện thứ ba, hắn tốn hao ba mươi hơi thở.
Cung điện thứ bốn, hắn tốn hao năm mươi hơi thở.
Tốc độ này là do hương hoả tiễn hộ thân, nếu không dùng tu vi của Khương Ly hôm nay, vừa tiến vào cung điện nhất định sẽ bị uy áp chấn cho thổ huyết bay ngược.
Dùng tu vi của hắn muốn càng leo lên cao hơn, cực kỳ khó khăn. Nhưng hắn đã quyết định phải đuổi g·iết cửu đại Hoang Tổ đoạt lại hồn phách của Hoang dân, thì dù chuyện này gian nan cỡ nào, hắn cũng sẽ không quay đầu lại.
Càng về sau, càng thêm nửa bước khó đi.
Không biết qua bao lâu, hắn mới xông qua cung điện thứ ba mươi, cùng tiến độ với Cửu Trùng Đế.
Lại thêm một đoạn thời gian dài, hắn xông qua cung điện thứ bốn mươi tám, cùng tiến độ với Trấn Nguyên Đế Quân.
Hai vị cường giả Khương Ly đã đuổi sát cũng như vượt qua mình, đều kinh ngạc đến ngây người.
"Cổ quái, rốt cuộc là vị cường giả nào? Tốc độ lại nhanh như vậy, càng vượt qua lão phu!"
Cửu Trùng Đế thì thào, lần thứ hai tản ra thần niệm, cảm ứng khí tức của Khương Ly, sau đó sắc mặt đại biến, trong mắt loé lên sát khí.
"Là hắn!"
Lão tự nhiên nhận ra thân phận của Khương Ly là một trong ba tên cường giả chưởng kỳ, diệt sát vô số Hoang thú, trong những Hoang thú kia, có tử tôn và thủ hạ của lão.
Mặc dù rất hận Khương Ly, nhưng Cửu Trùng Đế lại chẳng thể làm gì, dù sao cả hai đứng ở hai cổ đạo khác nhau, muốn ra tay với hắn, trừ khi leo l·ên đ·ỉnh của biển mây.
"Thì ra là Khương đạo hữu, chẳng trách..."
Trấn Nguyên Đế Quân thì thào, nội tâm mừng rỡ, có Khương Ly tham dự, trận tranh đoạt Thiên Hoang Thạch Môn này, bên phía nhân tộc sẽ có thêm một trợ lực không nhỏ.
Không biết đã qua bao lâu, Khương Ly mới đi ra khỏi cung điện thứ một trăm lẻ tám, đứng ở nơi cao nhất của tầng trời thứ hai mươi.
Lần này cũng không xuất hiện âm thanh của lão giả thần bí nọ, nhưng dưới chân vẫn như cũ xuất hiện truyền tống trận, đưa hắn lên tầng trời tiếp theo.
Chỉ là Khương Ly còn chưa nhìn rõ cảnh sắc ở tầng trời thứ hai mươi mốt, bởi vì hắn vừa xuất hiện, lập tức đã bị một cỗ sát cơ mãnh liệt khoá chặt.
Ngay lúc hắn đang đứng ở trên bình đài, thì phía xa chừng trăm trượng, có một lão giả đang đứng chờ đợi, thình lình là tam tổ Vân Hoàng Sa.
"Tiểu bối, ngươi cuối cùng đã leo lên tầng thứ hai mươi mốt, để bản tổ đợi thật lâu..."
Vân Hoàng Sa ánh mắt tràn đầy tham lam, nhìn về phía Khương Ly như nhìn một món mỹ vị.
Thời gian trước, Khương Ly dẫn xuống đệ nhị Tổ Kiếp, đã bị bốn gã Hoang Tổ cảm ứng được, biết rõ hắn cũng có mặt ở tam thập tam thiên, cho nên tam tổ Vân Hoàng Sa không tiếp tục leo lên cao nữa mà trực tiếp dừng lại ở tầng trời thứ hai mươi mốt chờ đợi Khương Ly đi lên, dự định đoạt trước một bước tróc nã Khương Ly.
"Chín trăm chín mươi chín đạo chú ấn! Ha ha ha, đúng là mỹ vị, chỉ cần ăn thịt kẻ này, bản tổ liền có thể đem tu vi tăng lên một cảnh giới lớn, trở thành người mạnh nhất trong chư tổ!"
Nhìn thấy trên người Khương Ly giăng kín chú ấn, con ngươi của tam tổ càng thêm lửa nóng, không nói hai lời, trực tiếp tế ra một cây trường xích b·ốc c·háy hừng hực, hướng về phía thiên linh của Khương Ly đánh tới.
Trường xích bay lên không, lập tức từ một hoá vạn, từ vạn hoá ngàn vạn, vô số hư ảnh trường xích đánh ập xuống, mang theo ngập trời hỏa diễm, thanh thế kinh người.