Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 296: Hao Bá Thiên Khóc Tiếng C·h·ó
Chỉ thấy Khương Ly nhẹ nhàng nâng tay hướng về phía Hao Bá Thiên điểm nhẹ một cái, cả ngươi gã lập tức cứng ngắc tại chỗ, không thể động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế nuốt Bản Nguyên Chi Khí, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười hèn mọn bỉ ổi.
Đáng tiếc, đạo Bản Nguyên Chi Khí kia, gã làm thế nào cũng không thể ăn vào trong miệng.
"Mẹ nó! Đồ khốn nạn, sát tinh lại dám dùng Định Thiên Thuật đánh lén Hao gia gia ta! Không được, sát tinh đem ta định trụ là muốn c·ướp đoạt Bản Nguyên Chi Khí!"
Nội tâm Hao Bá Thiên thầm hô to không ổn, thì đúng lúc đó, Khương Ly lấy một loại thân pháp cực kỳ quỷ mị xuất hiện trước mặt gã, đoạt đi Bản Nguyên Chi Khí ngay trước miệng của gã.
Kế hoạch tạo phản của Hao Bá Thiên còn chưa kịp bắt đầu thì đã toang rồi!
"Bản Nguyên Chi Khí thuộc về ta!"
Khương Ly liếc nhìn không thể nhúc nhúc Hao Bá Thiên một chút, thản nhiên nói.
Vốn dĩ hắn còn chưa tìm ra phương pháp phù hợp để đối phó cự nhãn, không nghĩ tới, Hao Bá Thiên lại có biện pháp khắc chế cự nhãn, cũng đoạt lấy Bản Nguyên Chi Khí cấu thành nên nó.
Nhìn qua đoàn Bản Nguyên Chi Khí hư ảo trong lòng bàn tay, Khương Ly nhếch miệng cười nhẹ. Chính mình giống như không công nhặt được một món hời.
Dù chỉ là một đoàn Bản Nguyên Chi Khí nhỏ như vậy, cũng đủ để cho Đế Quân cường giả đỏ cả mắt.
Bên kia, Hao Bá Thiên thấy Khương Ly cướp mất Bản Nguyên Chi Khí của mình, lập tức chửi ầm lên.
"Khương tiểu nhi, ngươi lại dám ám toán gia gia ngươi! Thật sự quá vô sỉ! Có gan ngươi giải trừ Định Thiên Thuật, cùng Hao gia gia đại chiến ba trăm hiệp! Chỉ cần ngươi đem Bản Nguyên Chi Khí cho ta, Hao gia gia chỉ cần ba chiêu liền có thể đem ngươi đánh thành c·h·ó!"
"Khương tiểu nhi, Hao gia gia cảnh cáo ngươi! Hiện tại cởi bỏ Định Thiên Thuật đồng thời trả Bản Nguyên Chi Khí lại cho ta, Hao gia gia sẽ rộng lượng mà tha thứ tất cả chuyện cũ! Nếu không, Hao gia gia nhất định sẽ nổi giận! Gia gia ta mà giận lên, ngay cả chính ta cũng sợ hãi..."
"Khương tiểu nhi! Đừng quên Nguyệt Quang Bảo Hạp có thể quay ngược thời gian! Mau thả gia gia ra cũng như đem Bản Nguyên Chi Khí trả lại, nếu không Hao gia gia phải vận dụng Nguyệt Quang Bảo Hạp!"
"Vậy ngươi vận dụng đi!"
Khương Ly lạnh nhạt lườm gã.
"Ách!" Lập tức, khoé miệng của Hao Bá Thiên co quắp, hiện tại nếu vận dụng Nguyệt Quang Bảo Hạp, gã chỉ sợ phải lâm vào ngủ say mấy chục mấy trăm năm, đến khi đó đừng nói là Bản Nguyên Chi Khí, ngay cả một cọng lông cũng không chiếm được, gã lập tức đổi giọng:
"Chủ thượng! Ta gọi ngươi chủ thượng được chưa! Chủ thượng à, ngươi làm ơn thương hại ta đi. Không giấu gì chủ thượng, đạo Bản Nguyên Chi Khí này vốn là của tiểu nhân, năm đó vô tình thất lạc ở Hoang Cổ Giới, nó vốn là thuộc về ta đấy! Chủ thượng là người có thể diện, là đại nhân vật, ngươi không thể cướp đoạt đồ vật của kẻ hạ nhân như ta đúng không? Nếu truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của chủ thượng ngươi đó..."
"Chủ thượng, ngươi là cha ruột của ta! Chỉ cần ngươi đem Bản Nguyên Chi Khí cho ta..."
Ánh mắt Khương Ly trầm xuống, chẳng thèm nói nhảm với Hao Bá Thiên. Hắn đương nhiên sẽ không đem Bản Nguyên Chi Khí trả lại cho gã.
Cong ngón tay búng ra một tia Trảm Đạo Kiếm Ý nhỏ, hoá thành một đạo kiếm mang đem hai chân của gã chặt đứt, lập tức Hao Bá Thiên phát ra tiếng kêu rên như chọc tiết heo.
"Ngươi vừa rồi giống như muốn chạy trốn..."
Ánh mắt của Khương Ly nhìn về phía gã mang theo sát ý lạnh như băng.
Hao Bá Thiên vẫn còn đang kêu thảm, chợt nhìn thấy sát ý trong mắt Khương Ly, nội tâm nhất thời lộp bộp.
"Không được! Sát tinh muốn g·i·ế·t ta!"
Giờ khắc này, Hao Bá Thiên đâu còn đầu óc nghĩ tới vấn đề quyền sở hữu của Bản Nguyên Chi Khí.
Hành vi phản bội chạy trốn của mình hôm nay, sợ rằng đã chọc giận hắn.
Nếu Hao Bá Thiên thành công nuốtt vào Bản Nguyên Chi Khí sau đó phản bội chạy trốn, tự nhiên không cần e ngại Khương Ly.
Vấn đề là, hiện tại gã chạy trốn thất bại, mạng nhỏ của gã, đang nằm trong tay hắn nha.
"Năm đó, bản toạ giữ lại ngươi, là bởi vì ngươi hữu dụng, mấy lần lập công lớn. Nhưng bây giờ, ta phát hiện, trong lòng ngươi có phản cốt. Như vậy, ngươi đã không cần tiếp tục tồn tại..."
Sát ý trong mắt Khương Ly đột nhiên tăng vọt, giống như thật quyết định muốn diệt sát Hao Bá Thiên.
Toàn thân Hao Bá Thiên lập tức phát run, nếu không phải linh thể bị Định Thiên Thuật khống chế, gã đã sớm nằm xuống hướng về phía Khương Ly dập đầu cầu xin tha thứ:
"Chủ...chủ thượng! Ngươi không thể g·i·ế·t ta! Tiểu nhân là người hầu trung thực nhất của ngươi! Vừa rồi...vừa rồi tiểu nhân cũng không phải muốn chạy trốn, tiểu nhân là thấy cự nhãn đáng ghét kia dám công kích chủ nhân. Trong nội tâm tức giận không nhịn nổi, muốn thay chủ nhân hàng phục cự nhãn! Đúng, chính là như thế!"
"Chủ thượng à! Cự nhãn kia vốn là do Bản Nguyên Chi Khí tạo thành, vốn là đồ tốt! Trong thiên địa này cũng chỉ có nhân tài ưu tú như chủ thượng đây mới có tư cách hưởng dụng. Chủ thượng, Bản Nguyên Chi Khí là của ngươi, tiểu nhân từ bỏ! Cầu chủ thượng tha thứ cho tiểu nhân một lần!"
Khương Ly vẫn không nói lời nào, lạnh lùng nhìn gã, sát ý trong mắt vẫn chưa hề giảm bớt.
Trên thực tế, hắn chỉ muốn doạ Hao Bá Thiên một chút mà thôi, cũng không thật sự muốn diệt sát con hàng này.
Nếu Hao Bá Thiên c·h·ế·t rồi, Nguyệt Quang Bảo Hạp chỉ sợ sẽ trực tiếp sụp đổ, hơn nữa, gã từng là một vị Chân Giới cường giả, biết rõ rất nhiều thiên địa đại bí, giữ lại còn có tác dụng lớn.
Nhưng mà hành vi tạo phản của gã, nếu không nghiêm trị thì không được.
Cho nên Khương Ly đầu tiên là chặt chân của gã, sau đó có ý tản ra sát cơ, giống như muốn diệt sát gã, cuối cùng cũng chỉ là muốn doạ Hao Bá Thiên, cho gã một bài học nhớ đời mà thôi.
"Xong rồi! Sát tinh này thật khó chơi, hắn thật sự muốn g·i·ế·t ta rồi!"
Nhân sinh từ đại hỉ tới đại bi mẹ nó thật là nhanh, hiện tại Hao Bá Thiên vô cùng hối hận, gã làm sao sẽ ngu xuẩn mà cho rằng, chỉ bằng một đạo Bản Nguyên Chi Khí liền có thể chạy thoát ma trảo của Khương Ly.
Thủ đoạn của Khương Ly khó lường cỡ nào, gã chưa từng chứng kiến qua hay sao?
Nghĩ đến, coi như chính mình nuốt vào Bản Nguyên Chi Khí, thực lực tăng nhiều, cũng chưa chắc đã chạy thoát.
"Kẻ này là Quy Khư nhất tộc, càng nắm giữ hai trong ba loại thần thông trấn tộc của Quy Khư là Quy Khư Diệt Đạo và Quy Khư Tịch Diệt. Chỉ dựa vào Quy Khư Diệt Đạo là đủ để khiến ta no đòn rồi."
"Trốn không thoát! trốn không thoát! Sát tinh cùng nữ nhân kia giống nhau như hệt, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, khó lòng phòng bị"
"Nếu như không trốn, vậy thì sẽ không bị g·i·ế·t. Nếu như không bị g·i·ế·t, phải đi theo sát tinh cả đời. Đi theo sát tinh có gì không tốt chứ? Dùng tư chất của hắn, thành tựu tương lai nhất định sẽ rất cao, ta đi theo hắn, ngày sau khẳng định sẽ nhận được không thiếu chỗ tốt, Cực Dương Chi Khí là một ví dụ! Hazz, đúng là nóng đầu nghĩ quẫn mà, đáng tiếc hiện giờ mới hối hận thì đã muộn, sát tinh thật sự muốn g·i·ế·t ta rồi..."
Hao Bá Thiên càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng nản lòng thoái chí.
Nếu trời xanh cho gã một cơ hội nữa, gã tuyệt đối sẽ không lựa chọn phản bội chạy trốn.
Nhìn dáng vẻ hối hận tuyệt vọng của Hao Bá Thiên, sát ý trong mắt Khương Ly hơi giảm xuống, gật đầu thoả mãn.
Hao Bá Thiên gọi Khương Ly là chủ tử, chủ yếu là vì sợ Trảm Đạo Kiếm Ý trong tay hắn, chứ chưa bao giờ triệt để thần phục với hắn.
Gã dù sao cũng từng là một vị cường giả thông thiên triệt địa, mặc dù rơi xuống hạ tràng hôm nay, trở thành hạp linh, nhưng nội tâm vẫn như cũ cực kỳ kiêu ngạo, làm sao sẽ thần phục kẻ tu vi thấp hơn mình.
"Lần này ngươi phản bội chạy trốn, bản toạ vốn không định tha mạng cho ngươi. Nhưng trước đó ngươi từng lập không ít công lao, công tội bù trừ, hôm nay, ta liền tha cho ngươi một mạng. Nhưng không được có lần sau!"
Khương Ly trầm giọng nói.
Nghe thấy chính mình không cần phải c·h·ế·t, Hao Bá Thiên vui mừng quá đỗi, cảm động chảy nước mắt:
"Tạ ơn chủ thượng không g·i·ế·t! Tiểu nhân cam đoan về sau sẽ không bao giờ dám chạy trốn nữa, nhất định sẽ chăm chú cải tạo, một lần nữa làm cẩu, thỉnh chủ thượng yên tâm. Từ hôm nay về sau, địch nhân của chủ thượng chính là địch nhân của ta. Chủ thượng chỉ kiếm ở đâu, tiểu nhân sẽ đánh chỗ đó, chủ thượng phóng rắm, chính là không khí của tiểu nhân, chủ thượng phun nước miếng, chính là..."
"Đủ rồi! Không cần xỏ lá ba que!"
Khương Ly cau mày nói.
"Vâng! Tiểu nhân lập tức câm miệng!"
Hao Bá Thiên nghe thế, nội tâm run lên, không dám nịnh hót tiếp, thầm nghĩ công phu nịnh hót của mình quả nhiên vẫn chưa đến nơi đến chốn, còn phải luyện thêm.
Hazz vị tân chủ thượng này so với chủ thượng tiền nhiệm còn thêm khó hầu hạ.