Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 346: Ta Không Muốn Ngủ Ngươi
Nàng cũng không biết, cả đời Khương Ly sẽ không bao giờ đạt đến cảnh giới ngũ uẩn giai không.
Bởi vì muốn đạt được ngũ uẩn giai không cần thiết bỏ xuống hết thảy hồng trần, một lòng tu đạo, mà bản thân Khương Ly lại khó mà làm được chuyện đó.
Khương Ly sở dĩ có thể tỉnh táo, căn bản không phải chiến thắng d·ụ·c vọng trong lòng, mà là đem những thứ d·ụ·c vọng kia toàn bộ tiếp thu, lấy bản tâm, thống ngự d·ụ·c vọng.
"Không thể cái gì không thể. Mị thuật của ngươi mặc dù rất lại hại, nhưng nếu ta phóng túng bản tâm, không tiếp tục áp chế, vậy thì vẫn có cơ hội khôi phục đôi chút lý trí."
Hô hấp của Khương Ly càng ngày càng trở nên ồ ồ, d·ụ·c hoả trong mắt không giảm, ngược lại càng tăng lên, vươn bàn tay thô ráp mạnh mẽ sờ nắn cặp ngọc phong kiêu ngạo của Bạch Tử Hoạ một cái.
Nhất thời, Bạch Tử Hoạ khe khẽ kêu đau, rồi lại giống như cực kỳ thư thích, hé miệng ngâm nhẹ.
"Ngươi rất đẹp, rất quyến rũ, nếu có thể l·àm t·ình cùng ngươi, hẳn là cực kỳ sung sướng..."
Lời nói d·â·m đãng của Khương Ly, để vẻ đỏ ửng trên gương mặt của Bạch Tử Hoạ càng nồng đậm.
Người đàn ông này thật là quá vô sỉ, hai chữ "l·àm t·ình" xấu hổ như vậy, cũng há mồm nói ra được.
"Nhưng đáng tiếc, nếu hiện tại ta ngủ ngươi, thì đạo sơn hải hư ảnh này của ngươi sẽ lập tức tan vỡ..."
Ánh mắt Khương Ly loé lên thanh mang, điều động sức mạnh của Thiên Nhân Hợp Nhất, đè xuống d·ụ·c vọng trong lòng.
"Nếu ta ngủ ngươi, thì ngươi sẽ trở thành nữ nhân của ta. Mà Khương mỗ, sẽ không bao giờ cho phép nữ nhân của ta c·hết trước mặt mình. Vì lẽ đó, ta không muốn ngủ ngươi!"
Ta không muốn ngủ ngươi!
Tức khắc phương tâm của Bạch Tử Họa trở nên giận dữ, nàng lại bị người ghét bỏ...
Bên trong Hoang Thần Cổ Giới, không biết bao nhiêu nam nhân thèm muốn thân thể của nàng, bằng mọi cách lấy lòng nàng, mà hiện tại nàng tự nguyện dâng tới cửa, Khương Ly dĩ nhiên ghét bỏ, không muốn nàng!
Chưa nói tới mỹ mạo của nàng, chưa nói tới mị thuật của nàng, chỉ nói tới chỗ tốt sau khi ngủ cùng nàng, liền đủ để đánh động lòng người mới đúng.
Khương Ly đáng lẽ phải nhìn ra điểm ấy, ngủ nàng, liền có được hết thảy sức mạnh của nàng...hắn vì sao phải từ chối?
Coi như là hạng người máu lạnh vô tình, vì chiếm được sức mạnh, cũng sẽ không đưa nàng đẩy đi ra!
Khương Ly vươn mình ngồi dậy, để Bạch Tử Hoạ ngồi ở trên đùi mình, lặng lẽ nhìn mỹ nhân trước mặt, cảm thụ hơi thở thơm ngát của nàng.
Mà Bạch Tử Hoạ thì vòng tay ôm lấy cổ hắn, đôi mắt đẹp trừng to, nhìn chằm chằm Khương Ly như muốn g·iết người.
Hồi lâu sau, hắn mới bật cười, mổ lên bờ môi nảy nở của nàng một cái, sau đó bế thân thể mềm mại đặt sang một bên, nhẹ nhàng vung tay, đem áo bào mặc vào.
Mà thời khắc Khương Ly triệt để khôi phục tỉnh táo, đệ thất kiếp của hắn xem như triệt để vượt qua.
Đương nhiên, coi như hắn không tỉnh táo, cũng có thể vượt qua đệ thất kiếp, bởi vì Bạch Tử Hoạ rõ ràng đã quyết định nhường hắn.
Đáng tiếc, nàng làm thế nào cũng không ngờ tới, Khương Ly có khả năng dựa vào tự thân ý chí, từ trong mị thuật của nàng thức tỉnh.
"Còn chưa chịu mặc quần áo vào sao? Đệ thất kiếp của ta đã hoàn thành. Hoang Thương Cổ tiền bối chẳng mấy chốc sẽ trở về, ngươi muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ t·rần t·ruồng không một mảnh vải che thân của mình ư?"
Khương Ly lặng lẽ quét qua Bạch Tử Hoạ. Giờ khắc này, nàng đang ngồi ở trên cỏ xanh, thân thể mềm mại trắng như tuyết, khắp nơi đều là dấu hôn màu xanh tím, không cần hỏi, tuyệt đối là hắn làm ra...
Nhớ tới chuyện ban nãy, ánh mắt của hắn nhìn về phía Bạch Tử Hoạ, có một tia phức tạp cùng thương tiếc.
Mặc kệ trận hương diễm vừa rồi vì sao lại phát sinh, vì sao lại kết thúc, nhưng hắn và nàng chung quy vẫn phát sinh một chút quan hệ không minh bạch.
Nữ nhân xinh đẹp này, quả thực quá điên cuồng!
Nếu không phải hắn kịp thời tỉnh táo lại, thì sơn hải hư ảnh của nàng đã tiêu tán rồi.
Hả? Đây là thứ gì...cùng Bạch Tử Hoạ lăn bãi cỏ mấy ngày, trong cơ thể hắn tựa hồ có thêm cái gì...
Khương Ly âm thầm nội thị, mới phát hiện, bên trong đan điền xuất hiện thêm một ít đồ vật khác.
Đệ thất kiếp kết thúc, trong cơ thể Khương Ly lần nữa ngưng tụ ra một giọt Tổ Huyết, đang bị Kiếp Huyết bá đạo nuốt chủng.
Có điều, hiện tại trong cơ thể hắn thêm ra đồ vật, không phải là tổ huyết mà là một đạo quang hoàn màu hồng phấn nho nhỏ, êm dịu long lanh.
Mà tu vi của hắn đã đột phá tới tứ phẩm cực hạn từ lúc nào không hay.
Hơn nữa, hắn vô duyên vô cớ có được một loại năng lực mới.
Mị thuật!
"Đây là...Mị Hoàn!"
Sắc mặt Khương Ly đại biến, đồ vật kia cùng Mị Hoàn của Bạch Tử Hoạ giống nhau như đúc, chỉ là kích thước nhỏ hơn nhiều, uy năng cũng kém hơn một mảng lớn.
"Đáng tiếc...còn chưa kịp làm xong bước cuối cùng, chỉ có thể truyền cho ngươi chút ít mị lực. Nếu có thể đem tất cả sức mạnh đều truyền cho ngươi thì tốt rồi"
Bạch Tử Hoạ âm thầm tiếc nuối, sau đó tức giận trừng mắt lườm hắn.
Uổng phí nàng thả xuống dây thần kinh xấu hổ, cùng Khương Ly lăn bãi cỏ lăn ba ngày ba đêm, chuyện gì cũng đã làm, kết quả vẫn không có đạt được mục đích ban đầu.
Trong lòng chợt có loại cảm giác tốn công vô ích, thiệt thòi lớn.
Đương nhiên, nội tâm nàng, tương tự cũng có chút phức tạp.
Nàng là một người đ·ã c·hết nhiều năm, càng sẽ cùng một tên hậu bối lần đầu gặp mặt đã cùng nhau lăn bãi cỏ. Tràng ký ức kia, sợ rằng muốn quên cũng không quên được.
....
Hắt xì, hắt xì, hắt xì...
Tuế Nguyệt Tháp không gian, khô lâu thần bí liên tục hắc xì.
"Ai nha, ai nha, tiểu tử thối kia độ đệ thất kiếp đã hơn ba năm, tại sao vẫn chưa đi ra?"
"Nhắc đến, tiểu tử thối kia diễm phúc không cạn, có thể cùng nữ thần trong lòng lão phu ở cùng một chỗ ba năm, thật khiến cho người ta ước ao. Lão phu thật hận muốn bóp c·hết hắn..."
Nếu khô lâu biết được, lúc này, Khương Ly đã cùng nữ thần trong lòng lão làm rất nhiều chuyện lớn mật, sợ rằng sẽ ước ao đến phát rồ, sau đó đem Khương Ly chém thành muôn mảnh.
....
Lại nửa ngày trôi qua, Hoang Thương Cổ tâm tình trầm trọng quay trở lại tầng thứ bảy.
Lão cảm ứng được Khương Ly đã vượt qua đệ thất kiếp, cũng có nghĩa, tứ thế Hoang Thần đã hoàn thành việc truyền thừa, nghĩ đến hẳn là đã ngã xuống.
Tứ thế là một vị Hoang Thần tâm hệ Hoang tộc, nàng ngã xuống, nhiều ít cũng khiến Hoang Thương Cổ hơi thở dài.
Có điều, lúc Hoang Thương Cổ quay trở lại tầng thứ bảy, liền thấy một màn khiến lão dở khóc dở cười.
Sơn hải hư ảnh của Bạch Tử Hoạ dĩ nhiên còn chưa tán, thời khắc này đang quần áo chỉnh tề, truyền thụ mị thuật cho Khương Ly.
Ách...đây là chuyện gì xảy ra?
"Ngươi đã ngưng tụ ra Mị Hoàn liền có thể phát hiện Mị Hoàn cùng Thánh Hoàn của những Thuỷ Thánh khác hoàn toàn khác biệt. Nó không ẩn chứa khai thiên chi lực mà ẩn chứa mị lực. Đây chính là loại mị đạo lực lượng mạnh mẽ nhất trong thiên địa. Mị Hoàn mạnh yếu, quyết định bởi số lượng mị lực. Cho nên muốn phát huy ra sức mạnh của Mị Hoàn cần thiết chú ý...thứ nhất...thứ hai...thứ ba..."
"Một khi nắm giữ Mị Hoàn, ngươi có càng nhiều đỉnh lô, chỗ tốt càng lớn, có điều, ngươi không nhất thiết phải thải bổ đỉnh lô, chỉ cần..."
Bạch Tử Hoạ giống như một vị lão sư, thao thao bất tuyệt truyền thụ Khương Ly phương pháp vận dụng Mị Hoàn, thỉnh thoảng còn sẽ làm mẫu một lượt.
Khương Ly như một gã đệ tử, yên tĩnh lắng nghe Bạch Tử Hoạ miêu tả, thỉnh thoảng sẽ đưa ra đôi chút thắc mắc.
Bộ dáng của hai người cực kỳ chính kinh, thật giống như chưa từng phát sinh bất kỳ sự tình kiều diễm nào!
Nhưng thật không phát sinh bất cứ chuyện gì sao?
Cẩn thận tỉ mỉ như Hoang Thương Cổ, tự nhiên chú ý tới một ít vết xanh tím ái muội trên cái cổ trắng nõn của Bạch Tử Hoạ.
Ách, bọn họ giống như đã làm vài chuyện, chẳng qua vì sao đã làm xong chuyện kia, sơn hải hưu ảnh của tứ thế vẫn chưa tiêu tán?
Nghĩ không ra, mà thôi, mặc dù thế nào đi nữa, tứ thế không ngã xuống, chung quy là một chuyện tốt. Về phần chi tiết bên trong, khỏi cần tìm tòi nghiên cứu.
Hoang Thương Cổ không quấy rầy Bạch Tử Hoạ và Khương Ly mà là đứng ở một bên, chờ Bạch Tử Hoạ truyền thụ kinh nghiệm tu luyện cho hắn.
Đại khái vài canh giờ sau, Bạch Tử Hoạ rốt cuộc truyền thụ xong xuôi, mà Khương Ly cũng chính thức nhập môn mị đạo.
Dưới sự "giúp đỡ" của Bạch Tử Hoạ, Khương Ly may mắn ngưng tụ ra Mị Hoàn, đây là đồ tốt, lợi ích cực lớn, đáng tiếc, hiện tại trên người hắn cũng không có đỉnh lô, vô pháp thí nghiệm đủ loại ảo diệu của Mị Hoàn.
"Đa tạ ân tình truyền đạo của tiền bối"
Khương Ly hướng về phía Bạch Tử Hoạ ôm quyền, ánh mắt loé lên một tia lúng túng.
Hai người vừa trải qua một trận hương diễm, hiện tại kêu hai chữ tiền bối, có chút không được tự nhiên.
"Khỏi cần cảm ơn, trước đó ta động sát tâm với ngươi, hiện tại truyền Mị Hoàn cho ngươi, xem như bồi thường. Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai..."
Thật có thể không ai nợ ai sao? Nội tâm Bạch Tử Họa hơi hơi phức tạp.
Tuy rằng nàng chẳng qua là một đạo sơn hải hư ảnh, bản thể đ·ã c·hết, nhưng những sự tình phát sinh với Khương Ly lại không cách nào xem như chưa từng xảy ra.
Nàng một đời tu mị thuật, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên thân cận với nam nhân như vậy.
Nghĩ tới tràng cảnh lăn bãi cỏ trước đó, khuôn mặt của Bạch Tử Hoạ lập tức nóng lên. Nàng vốn ôm lòng quyết tử, mới dám làm ra chuyện lớn mật như thế, dự định trước khi c·hết nếm thử mùi vị hoan ái một lần, ai ngờ tới, đạo sơn hải hư ảnh này vẫn chưa tiêu tán. Hiện tại đối mặt với Khương Ly, ít nhiều đều có đôi chút không được tự nhiên.
Ta không muốn ngủ ngươi! Ta không muốn ngủ ngươi! Ta không muốn ngủ ngươi!
Bỗng nhiên lại nghĩ tới câu nói cự tuyệt của Khương Ly ban nãy, trong lòng Bạch Tử Hoạ lần nữa bực bội, tức giận trừng mắt nhìn hắn, nàng lại bị người ghét bỏ...!