Chương 355: Tâm Ma Kiếp (3)
Y nói đến là sinh tử của miếu thờ, sinh tử của trận mưa, sinh tử của phàm nhân, nhưng chưa từng nói đến sinh tử của Thánh Nhân.
"Nếu là những người đứng ở đại đạo đỉnh phong. Bọn họ mặt ngoài trường sinh bất tử, nhưng trên thực tế cũng sẽ c·hết đi. Nếu như thế, trường sinh lại là cái gì?"
Khương Ly chợt hỏi.
Lời vừa nói ra, giống như hai đạo kinh lôi nổ vang trong não hải của Đại Ngưu và Mặc Trí.
Đại Ngưu vừa mới lĩnh ngộ được sinh tử, lần nữa trở nên mờ mịt, vấn đề ấy, hắn chưa hề nghĩ tới.
Mặc Trí biến sắc, sư tôn của y chính là một vị cường giả tuyệt thế, đã đứng ở đại đạo đỉnh cao, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới, sư tôn của mình cũng sẽ có ngày vẫn lạc.
Sẽ c·hết sao, sẽ c·hết sao...
Y cả đời cảm ngộ Thiên Đạo, vẫn tự cho đạo ngộ của mình cao thâm, nhưng kỳ thực, nhìn đến thiên đạo, vẫn chỉ là phiến diện.
Chính mình theo đuổi trường sinh bất tử, phải chăng ngay từ lúc bắt đầu đã không tồn tại?
Phàm nhân c·hết đi, tu hành giả c·hết đi, cùng tu sĩ bước thứ ba, bước thứ tư c·hết đi, hẳn là khác biệt.
Tu sĩ bước ba, bước thứ tư, cũng sẽ ngã xuống sao?
Đột nhiên, Mặc Trí tựa hồ ý thức được cái gì, cả kinh nhìn về phía Khương Ly:
"Ta biết rồi, ngươi sở dĩ có thể xuất hiện tại Nghịch Trần Giới, là vì...."
Y từng nghe sư tôn mình nói qua, ở vực ngoại, có bước thứ năm Chí Tôn lấy thân hoá thiên địa, lấy mộng hoá luân hồi, mộng tỉnh giới diệt.
Bên trong mộng giới, có một loại kiếp nạn gọi là Luân Hồi Kiếp.
Luân Hồi Kiếp, có thể đưa tu sĩ tiến vào các phương luân hồi song song khác, dòm ngó vô thượng đại đạo.
Cho nên Khương Ly hẳn là một gã tu sĩ ở phương Tiên Vực nào đó, đang độ Luân Hồi Kiếp.
Bọn họ nhìn thấy Khương Ly, cũng không phải chân thực, Khương Ly nhìn thấy bọn họ, cũng không phải chân thực.
Một bên là thật, một bên là giả, hai bên vĩnh viễn không thể cùng tồn tại trong một trận mưa đêm.
Là một vị đại năng nào đó, xé rách bức tường thứ năm, đem tu sĩ ở những thế giới vốn không nên đồng thời xuất hiện, xuất hiện ở cùng một chỗ.
(Người đó chắc hẳn rất đẹp trai, anh minh thần võ khặc khặc khặc!)
"Ta vẫn không hiểu con đường sinh tử...cho dù đến một ngày, ta chân đạp sinh tử, có lẽ vẫn không hiểu. Có điều, ta đã nhớ lại mình là ai. Tâm vong thì quên, Mặc huynh nói rất có lý, nếu tâm không vong, liền có thể nhớ lại tất cả..."
"Ta là Khương Ly, ta đang độ Tâm Ma Kiếp để thành Thiên Ma, trong lòng ta có chấp niệm, coi như Luân Hồi cũng không thể ma diệt!"
Khương Ly thì thào, nhấc chỉ điểm ra, toàn bộ thế giới dường như pha lê ầm ầm vỡ nát.
Phong cảnh trước mắt nhanh chóng biến ảo, tầng Tâm Ma Kiếp đầu tiên đã bị hắn phá vỡ.
"Một hồi luận đạo thật không tệ...nghe vị Mặc Trí đạo hữu kia nói. Ta cùng bọn hắn cũng không phải ở cùng một cái luân hồi, một cái thời không, cho nên tương lai hẳn là sẽ không có ngày gặp lại. Cổ Ma Tâm Ma Kiếp thật lợi hại như vậy sao? Để cho ta thấy được người ở luân hồi khác...ta độ Tâm Ma Kiếp tựa hồ cùng người khác bất đồng..."
Thân thể Khương Ly dần dần tiêu tan, thế giới lại lần nữa chầm chậm ngưng tụ.
....
Tây Ngưu Hạ Châu, có một chỗ quốc độ gọi là Tây Lương Nữ Quốc, nơi đây chỉ có phụ nữ không có đàn ông.
Bá tánh ở nơi đây sinh con theo một cách đặc biệt, đó là uống nước sông Mẫu Tử để tự thụ thai.
Chỉ là ba năm trước, Tây Lương Nữ Quốc đến rồi một vị thư sinh họ Khương, dáng người tuấn tú, khí chất xuất trần.
Hắn không nhớ rõ mình là ai, chỉ nhớ mình họ Khương, nên mọi người trìu mến gọi hắn là Khương lang.
Bởi vì Khương lang là người đàn ông duy nhất đến Nữ Nhi Quốc nhiều năm qua, nên được dâng cho nữ vương, trở thành vương tế.
Từ lúc nữ vương cưới được Khương lang, cả ngày trầm mê trong sắc d·ụ·c, không quan tâm tới triều chính, để bá tánh bàn tán không ngớt.
Hoàng cung Tây Lương, bên trong một toà tẩm cung xa hoa, trên giường nhỏ, một nam một nữ đang phiên vân phúc vũ.
Nam tử là một thanh niên trắng nõn, dung mạo tuấn tú, trong mắt tràn đầy d·ụ·c vọng, đang nằm đè lên người một vị mỹ nhân, không ngừng chinh phạt.
Nữ nhân dưới người hắn xinh đẹp tuyệt trần, chính là nữ vương của Tây Lương Nữ Quốc, Tây Lương Nữ Vương.
Mà thanh niên kia thì là Khương lang.
Đang trong trận đại chiến, thanh niên trắng nõn bỗng nhiên dừng động tác, không thể tin nhìn mỹ nhân dưới thân mình, sắc mặt thập phần lúng túng, ánh mắt lộ ra vẻ mờ mịt.
"Ta tại sao lại ở chỗ này...ta là ai..."
"Ừm...nàng là ai...vì sao chúng ta lại...ách, đau đầu quá!"
"Khương lang...ngươi làm sao..ngừng rồi...mau tiếp tục nha..."
Con mắt ngập nước của Tây Lương Nữ Vương tràn đầy mê ly, hơi thở như lan, bộ ngực sữa phập phồng, thâm tình nhìn nam nhân trên người mình.
Trong lúc nói chuyện, nàng vươn tay lần nữa đem vật gì đó để vào trong cơ thể.
Ah...
Trên trán của Khương lang lộ ra gân xanh.
Tuy rằng hắn không nhớ tới mình là ai, nhưng hắn vẫn nhớ rõ, mình tựa hồ là phu quân của nữ vương Nữ Nhi Quốc.
Vợ chồng cá nước thân mật, có vẻ như là thiên kinh địa nghĩa.
Thế là Khương lang cười tà, tiếp tục đè người xuống.
Sau một phen điên cuồng, trời đã chạng vạng tối, mỹ nhân hài lòng ngủ say.
Khương lang đứng dậy, mặc quần áo, tinh thần sảng khoái, nhưng trong lòng bỗng có một cảm giác cổ quái, mờ mịt.
Nhẹ nhàng đi ra khỏi tẩm cung, cung nữ ở hai bên nhiệt tình chào hỏi hắn, thậm chí có người còn ném cho hắn mị nhãn.
Chuyện gì xảy ra, ta giống như không phải Khương lang, cũng không phải là phu quân của Tây Lương nữ vương.
Ta giống như đã quên mất chuyện gì đó...
"Đại vương, vương tế, chuyện lớn không tốt, chuyện lớn không tốt!"
Đúng lúc này, bên ngoài cung điện chợt chạy vào một đoàn nữ binh, dẫn đầu là một vị tướng quân xinh đẹp mỹ miều.
"Có chuyện gì thế?"
Khương lang nghiêng đầu nhìn về phía vị nữ tướng quân kia, dò hỏi:
"Khởi bẩm vương tế! Có một vị hoà thượng tự xưng là Đường Huyền Trang đến từ Đông thổ Đại Đường, mang theo ba con yêu quái tiến vào hoàng cung, muốn gặp nữ vương"
"Hoà thượng, yêu quái?"
Khương lang nhíu mày, trong mắt loé lên một tia khí thế ác liệt.
Vị nữ tướng quân kia vốn cho rằng Khương lang là thư sinh yếu đuối, không nghĩ tới hôm nay nghe nói có yêu quái nhập cung, lại chưa hề sợ sệt.
"Có ta ở đây, hoàng cung sẽ không xảy ra chuyện gì! Dẫn ta đi gặp hoà thượng và yêu quái một lần!"
Nữ tướng quân sững sờ, không chỉ nàng, cả đoàn nữ binh đều sững sờ.
Các nàng chưa bao giờ nhìn thấy vương tế đại nhân hào khí như vậy, cùng ngày thường hoàn toàn khác biệt.
Hắn thật sự không sợ yêu quái, còn muốn đi gặp yêu quái, còn nói sẽ bảo vệ hoàng cung.
Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, mà dẫn Khương lang một đường đi tới cửa cung, tìm gặp hoà thượng và yêu quái.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe được một tiếng lôi đình rít gào.
"Oa oa, người đâu rồi, người đâu rồi, mau ra đây, bụng của lão Trư sắp nổ rồi!"
Một tên trư yêu lông đen khiêng đinh ba mặt mày cau vác một cái bụng to xông tới.
Phía sau lưng trư yêu là một gã hầu yêu đeo kim cô, đang đỡ một hoà thượng mặt trắng, vị hoà thượng kia cũng mang theo bụng lớn, sắt mặt khó chịu.
Bên cạnh bọn họ còn có một người đàn ông trung niên mặt mày xấu xí, đang cần mẫn gánh hành lý.
Trư yêu đau khổ vác lấy bụng lớn, miệng lớn kêu gào thảm thiết, nhưng lúc nhìn thấy Khương lang dẫn theo một dàn mỹ nữ xuất hiện, mắt nhỏ lập tức sáng lên, nuốt nước miếng liên tục.
"Khà khà...chư vị tướng quân, xưng hô như thế nào?"
Y vác đinh ba hùng hổ áp sát, mắt heo đầy vẻ bỉ ổi, để đám nữ binh sợ hãi lùi về phía sau.
"Hừ, các nàng xưng hô như thế nào, thì có liên quan gì tới ngươi?"
Trong mắt phải của Khương lang loé lên tử mang, một luồng Yêu Tổ uy áp tràn ra đè lên trên người trư yêu.
Bị luồng yêu uy kia đè xuống, thần sắc của trư yêu lập tức cả kinh, yêu huyết không nhịn được bắt đầu run rẩy.
"Ngươi...ngươi...ngươi là Yêu Tổ!"
Trong ấn tượng của trư yêu, Yêu Tổ là cường giả hàng đầu của yêu tộc, chính là nhân vật đỉnh cao ở tam giới.
Nhân vật như vậy, y tự nhiên không dám lỗ mãng.
"Ngộ Năng, chớ nên vô lễ!"
Tên hoà thượng mặt trắng kia chống đỡ cái bụng lớn, khó nhọc đi về phía trước, chắp tay nói:
"A di đà phật, bần tăng đến từ Đông Thổ Đại Đường, hôm nay đi qua quý quốc, lỡ uống nhầm nước sông Tử Mẫu, dẫn đến bụng xảy ra vấn đề. Được bá tánh chỉ điểm rằng, đi tới hoàng cung là có thể xin được thuốc giải, nên mạo muội tới đây cầu thuốc. Ba tên đồ nhi của bần tăng, mỗi người dung mạo xấu xí, nếu q·uấy n·hiễu đến các vị, mong chư vị thí chủ thứ lỗi"