Chương 356: Tâm Ma Kiếp (4)
Khương lang ôm quyền thi lễ với tăng nhân, ánh mắt nhìn lướt qua hai gã đồ nhi khác phía sau lưng của đối phương.
Cuối cùng, tầm mắt rơi phía trên người tăng nhân nọ.
Trực diện với ánh mắt trong suốt của tăng nhân, tức khắc, Khương lang tựa hồ nhớ ra điều gì đó.
"Ta là...Khương Ly!"
"Vị tăng nhân này là ai? Rõ ràng chỉ là một gã phàm nhân, nhưng con ngươi lại thâm thuý không thua gì Hoang Thương Cổ"
Hoang Thương Cổ là một vị Chí Thánh Đạo Tổ, người trước mặt, chẳng lẽ cũng là một vị Thánh Nhân?
"Không biết trưởng lão xưng hô như thế nào?"
Khương Ly ôm quyền hỏi.
"Thế nhân gọi bần tăng là Đường Huyền Trang, nhưng thí chủ cùng người ở nơi đây khác biệt, ngươi có thể gọi ta là Kim Thiền Tử. Như sở liệu của thí chủ, kiếp trước của bần tăng, đại khái chính là Thánh Nhân trong ý nghĩ của ngươi đi, còn kiếp này, ta chỉ là một kẻ phàm nhân một lòng lễ phật mà thôi!"
Kim Thiền Tử cười nói.
Ánh mắt của hắn trong suốt như gương, phảng phất có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Khương Ly.
Thần thông thật quỷ dị!
Khương Ly cúi đầu liếc qua cái bụng phình lên của Kim Thiền Tử và Trư yêu, sắc mặt lộ ra vẻ cổ quái.
Hai người bọn họ bất cẩn uống vào nước sông Tử Mẫu, hiện tại đã mang thai, nếu không kịp giải quyết, vậy thì sẽ ra chuyện lớn, bèn cười giải thích:
"Chư vị trưởng lão e rằng không biết, nơi đây là Tây Lương Nữ Quốc, ngoài Khương mỗ ra, không còn đàn ông con trai nào khác. Cho nên ở trong vương quốc, con gái đến tuổi thành niên sẽ uống một hớp nước sông Mẫu Tử để thụ thai. Cách ba ngày đến Nghinh Dương Quán ngó xuống suối Chiếu Thai, nếu thấy bóng có hai hình thì biết là sắp đẻ. Kim Thiền trưởng lão và Ngộ Năng trưởng lão uống nhầm nước sông, hẳn là đã thụ thai rồi"
Kim Thiên Tử nghe vậy sắc mặt có chút khó coi.
Mà Trư yêu thì la toáng lên, khóc không ra nước mắt.
"Xin hỏi thí chủ, có phương pháp gì giúp bần tăng phá thai chăng?"
Khương Ly suy tư chốc lát, gật đầu nói:
"Cách hoàng cung ba ngàn dặm về phía nam, trên núi Giải Dương, Động Phá Nhi, có một cái giếng nhỏ gọi là Lạc Thai, chỉ cần uống một ngụm nước giếng, liền có thể phá thai!"
Bốn thầy trò Kim Thiền Tử nghe vậy, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
"Sư tôn cứ đợi ở đây, để lão Tôn ta đi một chuyến, mang nước giếng về!"
Hầu yêu nãy giờ vẫn im lặng chợt lên tiếng, sau đó thân hình loáng một cái, đã biến mất tại chỗ.
"Đại sư huynh, đi mau về mau, nếu không lão Trư ta phải sinh con rồi"
Trư yêu kêu toáng lên.
....
Ban đêm, hầu yêu rốt cuộc đem nước giếng Lạc Thai trở về, mà bốn thầy trò Kim Thiền Tử thì được Tây Lương Nữ Vương cho phép ngủ lại trong hoàng cung một đêm.
Ba vị yêu đồ của Kim Thiền Tử được an bài ở trong một chỗ tẩm cung hẻo lánh mà bản thân Kim Thiền Tử thì được Khương Ly mời đến trong thư phòng, cầm đuốc soi dạ đàm.
Ánh nến sắp tắt, Khương Ly vươn tay châm đèn cầy, đưa mắt nhìn Kim Thiền Tử không nói. Kim Thiền Tử cũng là mỉm cười không nói, hai người phảng phất đang tiến hành một hồi bế khẩu thiện.
"A di đà phật, tâm tính của Khương thí chủ quả nhiên trầm ổn, không hổ là kiếp ngoại chi nhân. Thí chủ là tiến vào kiếp nạn này tham ngộ sinh tử luân hồi ư?"
Kim Thiền Tử cười hỏi.
Khương Ly nhẹ gật đầu, không đồng ý, cũng không từ chối.
"Bần tăng đối với sinh tử luân hồi, ngược lại có đôi chút kiến giải. Dĩ nhiên, người tu đạo bước thứ nhất, bước thứ hai, chỉ cần ăn một miếng thịt của bần tăng, liền có thể hiểu ra sinh tử, trường sinh bất lão. Phật pháp độ duyên phận, bần tăng cùng thí chủ hữu duyên, nguyện ý tổn hại đạo hạnh, tặng thí chủ một miếng thịt!"
"Không cần, Khương mỗ càng muốn nghe kiến giải của Kim Thiền trưởng lão đối với sinh tử luân hồi!"
Khương Ly lắc đầu nói.
"Ha ha thí chủ quả nhiên là hạng người phi phàm!"
Kim Thiền Tử gật đầu tiện đà nói:
"Xin hỏi thí chủ muốn nghe về sinh tử luân hồi của vòng Thiên Đạo thứ mấy?"
"Vòng Thiên Đạo thứ mấy..."
Khương Ly nhíu chặt lông mày.
"Phàm cảnh tu hành giả cùng tu hành giả bước thứ hai đều ở vào vòng Thiên Đạo thứ nhất. Nếu bọn họ c·hết đi, hồn phách có thể vào luân hồi. Nếu hồn phách c·hết đi thì sẽ mất đi cơ hội luân hồi. Sinh của bọn họ chính là quá trình từng bước hướng về t·ử v·ong. Mà tử của bọn họ lại là quá trình từng bước hướng về vãng sinh. Sinh tử của bọn họ là một cái vòng tròn, không ngừng luân phiên, vòng đi vòng lại, đây chính là Luân Hồi. Cho nên, sinh tử của bọn họ chỉ là hư vọng!"
Khương Ly gật đầu, lời ấy hắn giống như đã từng nghe qua ở đâu đó.
"Tu hành giả bước thứ ba, xưng là Thánh Nhân, ở vào vòng Thiên Đạo thứ hai. Bọn họ đã nhảy ra khỏi Âm Dương Ngũ Hành, chứng được Thánh vị. Bọn họ đã lấy được trường sinh, cho nên nếu không may t·ử v·ong, thì cũng chính là trường tử, vĩnh viễn mất đi chân hành. Tu hành giả bước thứ ba, sinh mệnh của bọn họ là một con đường thẳng tắp kéo dài vô tận, nếu một ngày con đường đó không thể tiếp tục kéo dài được nữa. Thì cũng là giờ c·hết của bọn họ. Cho nên sinh tử của Thánh Nhân là thật…Cái giá của trường sinh, là trường tử…"
Khương Ly lần nữa gật đầu, để ánh mắt của Kim Thiền Tử lộ ra vẻ ngoài ý muốn, không nghĩ tới vị thí chủ trước mặt cốt linh không cao, nhưng ngay cả sinh tử của bước thứ ba cũng hiểu rõ.
"Tu hành giả bước thứ tư, xưng là Đạo Tổ, ở vào vòng Thiên Đạo thứ ba. Sinh tử luân hồi của bọn họ, bần tăng không hiểu, nhưng ta từng nghe thế tôn nói qua một câu: "Phàm sở hữu tướng, giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tướng phi tướng, tức kiến Như Lai!". Dùng câu nói ấy để phán đoán, cảnh giới Đạo Tổ hẳn là đã là sinh không sinh, tử không tử, đã không còn ở trong luân hồi, đó là một loại cảnh giới huyền diệu không thể giải thích bằng ngôn ngữ."
Kim Thiền Tử nói xong, mỉm cười không nói, yên lặng nhìn Khương Ly.
Hắn nói những thứ này, Khương Ly hiểu chính là hiểu, không hiểu chính là không hiểu, vạn vật trên thế gian, không thể cưỡng cầu.
"Vậy tu hành giả bước thứ năm thì sao, phải chăng ở vào vòng Thiên Đạo thứ tư, bọn họ sẽ c·hết sao...Ánh nến này lại nằm ở vòng Thiên Đạo thứ mấy?"
Kim Thiền Tử nghe thế, ánh mắt lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm nghị, dần dần lâm vào trầm tư.
Bản thân hắn cũng không biết, vòng Thiên Đạo thứ tư có tồn tại hay không. Nhưng hắn mơ hồ cảm thấy, chính mình tựa hồ từng cảm thụ qua tồn tại của vòng Thiên Đạo thứ tư.
"Vòng Thiên Đạo thứ tư có tồn tại hay không, bần tăng không biết. Sinh tử luân hồi của ánh nến, nằm ở vòng Thiên Đạo thứ mấy, ta cũng không biết..."
"Vậy sao?"
Khương Ly thì thào, nheo mắt nhìn ánh nến, Kim Thiền Tử cũng cúi đầu nhìn ánh nến.
Hai người cứ như vậy lặng lẽ nhìn ánh nến, mãi cho đến khi ngọn nến cháy sạch, mặt trời ló dạng.
Hôm sau, bốn thầy trò Kim Thiền Tử cáo biệt Khương Ly, tiếp tục đi về phía tây.
Mà Khương Ly thì tiếp tục ở lại hoàng cung của Tây Lương Nữ Quốc, chưa vội phá vỡ Tâm Ma đệ nhị kiếp.
Hắn đã nhớ ra mình là ai, rõ ràng đã có thể phá kiếp, nhưng hắn không muốn.
Cũng không phải vì ham mê mỹ sắc của Tây Lương Nữ Vương, mà nội tâm hắn xuất hiện một tia cảm ngộ.
Ban ngày, hắn sẽ đứng ở trên ngọn núi cao, quan sát phong vân biến hoá, nhật nguyệt luân phiên, quan sát cây cỏ khô vinh.
Buổi tối hắn cũng đứng ở trên núi cao, xem trăng lặn quạ kêu, xem vật đổi sao dời.
Tây Lương Nữ Vương thỉnh thoảng sẽ lên núi thăm hắn, thời gian trôi qua, nàng nhìn về phía Khương Ly trở nên có chút cổ quái, giống như đã nhận ra điều gì, nàng không còn gọi hắn tới thị tẩm, cũng không làm phiền hắn tham ngộ.
Mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm.
Khương Ly cứ như thế đứng lặng tại trên núi cao, Tây Lương Nữ Quốc đã thay đổi nhiều đời, chỉ có Khương Ly và Tây Lương Nữ Vương là vẫn còn sống sót.
Khương Ly nhìn hết phàm nhân sinh tử, nhìn hết cây cỏ khô vinh, nhìn rõ ràng luân hồi của bọn họ, nhưng hắn dần dần cảm thấy, chính mình càng ngày càng không thấu sinh tử luân hồi.
"Nên đi kiếp tiếp theo rồi..."
Khương Ly thở dài, giơ ngón tay lên, muốn điểm nát thế giới.
Đúng lúc này, bên cạnh hắn chợt xuất hiện một cô gái mặc đế bào, phong hoa tuyệt đại, ánh mắt của nàng hơi hơi phức tạp nhìn Khương Ly, hồi lâu sau mới thở dài nói:
"Khương lang, ngươi phải đi sao?"
"Đúng vậy!"
Khương Ly gật đầu, cúi đầu nhìn về phía Tây Lương Nữ Vương, trong mắt đồng dạng loé lên một tia phức tạp, vị nữ vương trước mặt, giống như không hề đơn giản.
Tây Lương Nữ Vương mỉm cười, vươn tay vuốt ve gò má của hắn, ôn nhu nói:
"Ngày sau, nếu chàng đến Chân Giới, nhớ ghé qua Tây Lương Nữ Quốc một lần!"
"Được!"
....
Nghịch Trần Giới, Tây Lương Đạo Vực, trên một toà vương toạ cao quý, một vị mỹ nhân tuyệt sắc từ từ mở ra hai mắt, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt.
"Đường Huyền Trang, Tôn Ngộ Không...Tây Du Lượng Kiếp....tựa hồ là chuyện của mấy chục kỷ luân hồi trước!"
"Khương lang....đúng là một giấc mộng thú vị!"