Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 357: Cái Gì Là Luân Hồi?
Tâm Ma đệ nhị kiếp kết thúc, thiên địa trọng ngưng, Khương Ly kinh ngạc phát hiện chính mình đang ngồi đánh cờ ở bên cạnh bàn đá, mà phía đối diện hắn là một thanh niên mặc áo bào đen.
Hắn cầm cờ trắng, đối phương thì cầm cờ đen!
"Hắc Điểu tiểu tử, đến lượt ngươi đánh rồi..."
Thanh niên mặc áo bào đen cười nhạt nói, đôi mắt thâm thúy như tinh không lặng lẽ quan sát Khương Ly.
"Ngươi là ai? Mà ta...lại là ai?"
Khương Ly mờ mịt nhìn về phía thanh niên ngồi trước mặt mình, thấp giọng hỏi.
"Ta là ai cũng không trọng yếu. Về phần ngươi là ai, cho ngươi ba ngày, chỉ cần ngươi đánh thắng được ta, liền biết được!"
Thanh niên mặc áo bào đen cười đáp.
"Tốt!"
Kỳ đạo, khảo nghiệm chính là năng lực thôi diễn.
Ngộ tính của Khương Ly không yếu, đối với kỳ đạo cũng hiểu sơ sơ, nhưng ở trước mặt thanh niên mặc áo bào đen, lại căn bản không chiếm được nửa điểm tiện nghi.
Thế là trong vòng ba ngày, mỗi một ngày thanh niên mặc áo bào đen sẽ cùng hắn đánh ba ván cờ, không nhiều không ít, bất luận Khương Ly dò hỏi cái gì, đối phương đều một mực không chịu trả lời.
Ngày thứ nhất, sáu ván đầu, Khương Ly và thanh niên nọ cân sức ngang tài, mỗi bên thắng ba ván, lại thua ở ván thứ bảy.
Ngày thứ hai, hắn một lòng cầu thắng, thắng liên tiếp ba ván đầu, nhưng cuối cùng lại thua liên tiếp bốn ván đằng sau, chung quy vẫn thất bại.
Khương Ly âm thầm nhíu mày, rốt cuộc đã đến ngày thứ ba.
Hắn không nhớ rõ mình là ai, cũng không biết được thân phận của thanh niên ngồi đối diện, nhưng có thể cảm nhận được, đối phương không hề có ác ý.
Người nọ rốt cuộc là ai, vì sao hắn sẽ xuất hiện ở nơi đây, cùng đối phương đánh cờ ba ngày.
Trầm tư hồi lâu, lông mày của Khương Ly khẽ buông lỏng, đặt quân cờ xuống hộp gỗ, đứng dậy muốn cáo từ.
"Ta, thắng không được!"
Khương Ly bình thản nói.
"Ồ? Có chút thú vị, càng bỏ xuống lòng thắng bại, có điều, vẻn vẹn như thế thì không thể nhìn ra sự ảo diệu của ván cờ này. Hắc điểu tiểu tử ngươi muốn trốn sao? Ngày đó, coi như đối mặt với Vô Lượng Kiếp Chủ, cũng không thấy ngươi muốn chạy trốn nha..."
"Hắc Điểu tiểu tử, Vô Lượng Kiếp Chủ...ngươi đang nói cái gì? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Khương Ly trầm giọng.
"Ta là người dạy cho ngươi luân hồi chi đạo!"
"Luân hồi chi đạo...?"
Khương Ly ngẩn ra, hắn mặc dù không nhớ mình là ai, nhưng lại biết rõ, luân hồi chi đạo là một loại lực lượng cực kỳ cao minh, không phải tu hành giả bước thứ hai có thể nắm giữ.
Chỉ là...
"Chỉ là, vì sao ta phải học?"
"Luân hồi chi đạo, có thể trợ giúp kích phát luân hồi huyết mạch trong cơ thể ngươi, cũng chỉ có luân hồi chi lực mới có thể áp đảo Vô Lượng Kiếp Huyết...ngươi thật không muốn học sao?"
Thanh niên mặc áo bào đen cười nhạt, nhẹ nhàng vân vê quân cờ đen trong tay.
"Nếu muốn học thì ngồi xuống! Nếu không muốn học, có thể rời đi! Chỉ là nếu ngươi rời đi, cọc cơ duyên này liền sẽ biến mất"
"..."
Khương Ly nhìn thanh niên đối diện thật lâu, từ trên người đối phương, hắn không nhìn thấy bất kỳ một tia khí tức cường đại nào, nhưng đôi mắt của y lại thâm thuý như vũ trụ tinh không.
Thử phá nát thế giới rời đi, lại phát hiện vô pháp rời đi.
Xem ra, không để cho đối phương thoả mãn, chính mình đừng hòng thoát khỏi nơi đây rồi.
"Ta ngược lại muốn xem, ngươi dạy luân hồi chi đạo cho ta như thế nào?"
Khương Ly nhẹ nhàng ngồi xuống, chỉ là lần này, chuyển thành hắn cầm cờ đen.
"Trẻ nhỏ dễ dạy!"
Thanh niên mặc áo bào đen gật gật đầu, chưa vội vã hạ cờ mà thâm ý nói:
"Kỳ thuật cũng chính là luân hồi chi thuật, mà bàn cờ chính là nhân sinh. Phù sinh hư huyễn, trắng đen khó phân, thực hư khó phân, nhưng đôi khi, không nên chấp nhất hai chữ trắng và đen. Trắng hay đen đều không quan trọng"
Y nói xong, nhẹ nhàng phất tay áo một cái, phía trên bàn cờ loé lên một luồng lực lượng vô hình, không ngừng luân chuyển.
"Ngày thứ nhất, ngươi chưa đem thắng bại để vào trong mắt, mà ta thì toàn lực ứng phó, cho nên ngươi thua ở trận cuối cùng"
"Ngày thứ hai, ngươi một lòng cầu thắng, thắng liên tiếp ba ván, lại r·ối l·oạn tâm tình, thảm bại bốn ván đằng sau, cuối cùng vẫn thua trận"
"Nhưng ngươi phải biết, nhân sinh là một ván cờ, thắng bại then chốt cũng không phải nằm ở chỗ ai thắng nhiều hơn, mà là một ván cuối cùng là do ai thủ thắng! Cho dù thắng liên tiếp sáu trận, nhưng ở một trận chiến cuối cùng bị thua, thì giang sơn vẫn sẽ đổi chủ. Giống như năm đó, Hoang Cổ đạo vực ta và Vô Lượng Trần Giới đại chiến mấy kỷ luân hồi, thắng nhiều bại ít, nhưng lại thất bại ở trận chiến cuối cùng, dẫn đến đạo vực huỷ diệt..."
"Mà thôi, nói nhảm hơi nhiều, chúng ta liền vào chuyện chính. Theo ngươi, cái gì là luân hồi?"
"Luân hồi là sự luân chuyển giữa sinh và tử, giữa kiếp này và kiếp khác!"
Khương Ly hờ hững đáp.
Thanh niên mặc áo đen mỉm cười, thâm ý sâu sắc nhìn hắn, sau đó nói:
"Đây cũng là một cách giải thích về luân hồi. Có điều, luân hồi không chỉ như vậy. Luân hồi, bao trùm toàn bộ vũ trụ thương mang, hết thảy vạn vật sinh linh ở trên thế gian, đều nằm trong vòng quay của luân hồi"
"Thí dụ như một viên cổ tinh đang xoay tròn quanh thái dương. Bởi vì sự xoay tròn đó, mà phía cổ tinh hướng về thái dương là sáng, phía bị khuất là tối. Cho nên, thế gian mới có sáng có tối, có ngày có đêm. Quá trình ấy diễn ra liên tục vô số năm, chưa từng chấm dứt. Quá trình mà cổ tinh từ sáng qua tối, từ tối qua sáng, không ngừng không nghỉ, đó là sự luân hồi giữa sáng và tối hay là giữa ngày và đêm"
"Do sự xê dịch lúc gần lúc xa của cổ tinh với thái dương, cho nên sức nóng của cổ tinh chỗ này khác chỗ kia. Từ đó, thế nhân mới phân chia thành bốn mùa xuân, hạ, thu, đông. Sự thay đổi xoay vần giữa bốn mùa xuân, hạ, thu, đông liên tục tiếp diễn, chưa bao giờ ngừng nghỉ, đó là sự luân hồi của bốn mùa"
"Lại nói về vạn vật, ngươi hẳn có thể nhìn ra, tất cả cây cối lớn nhỏ, núi đồi cao thấp, sông dài, biển rộng...mọi thứ đều không thoát khỏi luân hồi. Như hạt giống rơi xuống dất, khi đủ điều kiện sẽ nảy mầm thành cây non. Cây non lớn lên, đủ thời gian sẽ ra hoa kết trái. Trái cây thành thục, nếu không bị ăn mất, sẽ rơi xuống đất, hạt giống nếu đủ cơ duyên sẽ lại lần nữa mọc thành cây mới. Đây là luân hồi của cây cối."
"Nước sông, sóng biển cũng là như thế. Nước là thể lỏng, gặp sức nóng của thái dương sẽ bốc hơi, hơi nước gặp lạnh thành mây, mây gặp gió sẽ rơi xuống nước, nước lại bốc thành hơi...cứ như thế mà xoay vần, đây là luân hồi của nước"
"Lại nói về luân hồi của con người. Luân hồi của con người liên quan đến nhục thể cùng nội tâm. Nhục thể có sinh tử, sinh tử luân phiên, không ngừng xoay chuyển, không biết chỗ nào là điểm khởi đầu, cũng như chỗ nào là điểm kết thúc, đó là nhục thể luân hồi. Còn về nội tâm, nhân tâm thay đổi không ngừng nghỉ. Lúc thì vui vẻ, lúc thì buồn rầu, lúc thương lúc ghét, lúc hiền lành, lúc dữ tợn. Khi khởi tâm vui thì lúc đó là sinh, khi hết vui thì gọi là diệt. Khởi niệm suy nghĩ là sinh, hết suy nghĩ là diệt. Cứ sinh rồi diệt, hết diệt rồi sinh. Trạng thái kia gọi là tâm sinh diệt, đó là tâm luân hồi"
"Mỗi một vị cường giả, muốn tu thành Chí Thánh, cần phải hiểu rõ luân hồi, từ đó thoát khỏi luân hồi, không ở trong vòng sinh diệt. Nhưng lý giải về luân hồi của mỗi người lại khác nhau, dẫn đến Luân Hồi lực lượng của từng người đều không giống"
"Giống như Luân Hồi lực lượng của ta, có năng lực gọi là trảm ức, trảm ức chính là ma diệt hết thảy ký ức của kẻ địch, để đối phương quên sạch tất cả, rủ sạch mọi thứ..."
Thanh niên mặc áo bào đen nói đến đây, chợt nâng chỉ điểm về phía Khương Ly.
Tức khắc, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên đờ đẫn, hết thảy ký ức đều bị xoá bỏ, ma diệt, hiện tại hắn không chỉ quên mất tên mình, mà còn quên hết tất cả mọi thứ, trở thành một cái xác không hồn.
Thanh niên mặc áo bào đen mỉm cười, lần nữa chỉ tay.
Khương Ly mới hồi thần trở lại, cảm giác giống như vừa trải qua một giấc mộng dài.
"Ta đã nhớ ra, ta là Khương Ly, ta đang độ Tâm Ma Kiếp, đồng thời đã trải qua hai kiếp, đây là kiếp thứ ba"
"Đạo lực lượng luân hồi vừa rồi thật là khủng bố, so với bất kỳ loại lực lượng luân hồi nào mà ta từng gặp được trước kia phải mạnh hơn vô số lần"
Khương Ly thì thào, sắc mặt càng ngày càng nghiêm nghị, nội tâm xoay chuyển, hơi đứng dậy khom người ôm quyền:
"Xin hỏi tôn tính đại danh của tiền bối!"
"Ta họ Thẩm, người khác thường gọi ta là Hoang Cổ"
Thanh niên mặc áo bào đen cười nhạt, nói ra thân phận của mình.