Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 22: Người Dưng
Trên bầu trời đem của Hồng Thiên Tuyết Vực, Khương Ly thu hồi thần niệm, xác nhận Phong Đô Đại Đế đã thật rời đi, nội tâm âm thầm cảm thán.
"Vô Lượng Hải ngăn cách Tứ Hoang, nước của Vô Lượng Hải một giọt nặng ngàn cân, Chân Nhân rớt xuống cũng phải c·hết không thể nghi ngờ. Bên dưới Vô Lượng Hải càng phong ấn vô số Kiếp tộc, coi như Đế Quân tuỳ tiện chui xuống đáy biển cũng là kết cục cửu tử nhất sinh. Hơn ngàn năm trước, Loạn Thiên Vương đoạt đi Huyền Băng Thạch Quan lại không biết vì nguyên nhân gì mà lưu lạc đến chỗ sâu của Vô Lượng Hải. Phong Đô Đại Đế một mình chui xuống Vô Lượng Hải tìm kiếm Huyền Băng Thạch Quan, nhất định đã trải qua vô số trận huyết chiến, mới lưu lại thương thế nghiêm trọng như vậy..."
"Huyền Băng Thạch Quan, Khương mỗ đã nhận, Cổ Địa Phủ, Tử Vi duệ dân, Khương mỗ sẽ thay ngươi thủ hộ!"
Khương Ly chợt lách người tiến vào Lạc Thần Giới, đi vào một toà ngàn năm Tuế Nguyệt Tháp tiến hành bế quan.
Cùng Phong Đô Đại Đế làm giao dịch, Khương Ly bỏ ra Đa Trọng Phong Nguyên Thuật, lại chiếm được Huyền Băng Thạch Quan, Thiếu Đế Quỷ Diện cùng hai mươi giọt Vong Xuyên Tửu, Khương Ly tiến vào ngàn năm Tuế Nguyệt Tháp tự nhiên là để luyện hoá Vong Xuyên Tửu.
Nghe khẩu khí của Phong Đô Đại Đế, lai lịch của Vong Xuyên Tửu cực kỳ lớn, nhưng ích lợi như thế nào, hắn còn phải tự mình thử qua mới biết được.
Tuế Nguyệt Tháp trôi qua ngàn năm, bên ngoài chỉ là nháy mắt.
Đợi Khương Ly một lần nữa đi ra Tuế Nguyệt Tháp, khí chất đã hoàn toàn khác biệt.
Tu vi của hắn không thay đổi, nhưng trên người lại mang theo một loại khí chất vô cùng cao quý.
Loại cao quý ấy truyền ra từ trong huyết mạch.
Luân Hồi Huyết Mạch!
Nguyên bản vừa mới sơ thành Luân Hồi huyết mạch, bởi vì hai mươi giọt Vong Xuyên Tửu mà trực tiếp tu ra một giọt Luân Hồi Tổ Huyết.
Cấp bậc của Luân Hồi Tổ Huyết tương đương với Quy Khư Tổ Huyết, vượt qua Vô Lượng Kiếp Huyết một bậc, từ đó, trong năm loại huyết mạch, thì nhân tộc huyết mạch đã không còn là kẻ yếu.
Bởi vì Luân Hồi Tổ Huyết, Khương Ly càng thức tỉnh một loại Luân Hồi lực lượng, mặc dù rất ít ỏi, nhưng uy lực lại tuyệt luân.
Luân Hồi lực lượng của hắn là một ngọn lửa màu tím.
Sở dĩ có màu tím là bởi vì chẳng hiểu vì sao Luân Hồi lượng của hắn càng sáp nhập vào lực lượng của Tử Tinh Liệu Thương Thuật.
"Rượu này đối với ngươi mà nói, còn có một chỗ tốt khác, ngày sau ngươi sẽ biết..."
Lời của Phong Đô Đại Đế lần nữa quanh quẩn bên tai Khương Ly.
Chẳng lẽ, chỗ tốt mà Phong Đô Đại Đế nói, chính là Luân Hồi lực lượng, Tử Tinh Liệu Thương Thuật dung hợp với nhau, hình thành một loại lực lượng mới?
Cảm thụ được hai loại lực lượng dung hợp mà thành, Khương Ly cực kỳ động dung. Hiện tại, năng lực tự lành của thân thể hắn cực kỳ khủng bố.
Công kích của bát phẩm Đế Quân tạo thành thương thế, hầu như trong nháy mắt liền khỏi hẳn.
Không...không phải tự lành mà là nghịch chuyển.
Chỉ cần công kích không vượt qua năng lực của loại lực lượng trên, thì đều có thể nghịch chuyển.
Nếu đem Luân Hồi lực lượng tu luyện càng nhiều, đem Tử Tinh Liệu Thương Thuật tu luyện tới cấp bậc càng cao.
Thì loại nghịch chuyển ấy còn có thể tăng lên.
"Như vậy, ta ngược lại phải cảm tạ Vong Xuyên Tửu của Phong Đô Đại Đế. Có loại lực lượng mới này, hiện tại ta ở trong bát phẩm, hầu như bất bại..."
"Huyền Băng Thạch Quan đã tới tay, băng thể của Thành nhi tiến hoá, hẳn là thuận lợi hơn nhiều!"
Khương Ly đi ra Lạc Thần Giới.
Vài tháng tiếp theo, Thành nhi dưỡng tốt thương thế, bốn nữ vô cùng vui sướng vội vàng tất bật chuẩn bị cho lần tiến hoá tiếp theo.
Các nàng dù thế nào cũng không nghĩ ra, Khương Ly lại có thể tìm được Huyền Băng Thạch Quan đã thất tung nhiều năm. Cần biết, coi như Thiên Xu Đế Quân năm đó cũng không thể tính toán ra hạ lạc của Huyền Băng Thạch Quan!
Khương Ly làm sao lại tìm được Huyền Băng Thạch Quan, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Bốn nữ hiếu kỳ hỏi hắn, nhưng Khương Ly chỉ cười không đáp.
Rốt cuộc, thương thế của Thành nhi đã khỏi hẳn, lại một lần nữa tiến hành băng thể tiến hoá.
Thành nhi lộ ra vẻ thập phần khẩn trương, Khương Ly thì vô cùng bình thản.
Hắn nhìn ra được, sau khi tìm về Huyền Băng Thạch Quan, số mệnh của Thành nhi đã trở về.
Số mệnh là một loại đồ vật khó lòng phỏng đoán, giống như lời của Phong Đô Đại Đế, thiên ý, phong thanh...
Quả nhiên, ở lần tiến hoá thứ tư, quá trình diễn ra thuận lợi đến kỳ lạ, cuối cùng, rốt cuộc thành công!
Thân thể mảnh khảnh trơn bóng của Thành nhi, ở trước mắt Khương Ly từng chút lớn lên, dần dần...đẫy đà động lòng người.
Một nữ tử tóc bạc trần truồng đứng ở bên trong Huyền Băng Trì, chậm rãi mở ra hai mắt.
Trong đôi mắt đẹp, nửa là mờ mịt, nửa là phức tạp, còn có một luồng uy áp khủng bố lan truyền mà ra, đó là khí tràng cường đại chỉ thuộc về thất phẩm Đế Quân.
Mà khi phát hiện Khương Ly đứng ở bên cạnh, trên gò má hoàn mỹ không một chút tỳ vết, bỗng nhiên ửng hồng, nhưng ánh mắt thì vô cùng thản nhiên.
Đáng c·h·ế·t, vì sao nàng lại không mặc quần áo? Vì sao lại có thể trần như nhộng đứng trước mặt một người đàn ông xa lạ.
Không, không phải người xa lạ...rất quen thuộc, nếu không phải là loại cảm giác quen thuộc thấm sâu tận trong xương kia, nàng sẽ không có khả năng trần truồng đứng trước mặt đối phương, mà còn bình tĩnh như thế.
Phản ứng đầu tiên của nàng không nên là thét lên chói tai sao, sau đó xấu hổ giận dữ, lập tức cuống quýt mặc quần áo sao...vì sao, càng tập mãi thành quen, trần truồng đứng trước người đối phương...
Từng dòng, từng dòng ký ức như nước thuỷ triều xuất hiện trong đầu, đều là cảnh tượng, nàng gọi nam tử đối diện là phụ thân.
Nàng đường đường là Tuyết Đế, đường đường là Ngọc Khuynh Thành, lại ở thời điểm mất trí nhớ, nhận một người cha...nhưng vì sao, nàng không cảm thấy bài xích?
Không thể được, nàng là cốc chủ của Hồng Thiên Tuyết Cốc, nàng là mặt mũi của Hồng Thiên Tuyết Vực, nàng không thể tiếp tục hô như vậy.
Hết lần này tới lần khác, càng nhiều ký ức lấp đầy não hải của nàng.
Tràng cảnh ở Huyền Âm Châu...tràng cảnh ở Man Hoang Cổ Địa...
Lúc còn ở Man Hoang Cổ Địa, nguyên thần của nàng bị bắt, là nam nhân trước mặt liều mạng cứu nàng.
Thời điểm băng thể tiến hoá, nam nhân trước mặt lần lượt liều mạng mang nàng lao ra Huyền Băng Trì, càng bởi vì nàng đã hao hết số mệnh mà hướng về bầu trời gào thét...
"Ha hả, số mệnh, cái c·h·ó má số mệnh? Mệnh của nàng do ta, không phải do trời!"
"Thiên ý thì thế nào, nếu ta nhất định phải vi phạm thiên ý thì sao?"
"Hôm nay, ta muốn bảo vệ tính mệnh của nàng. Ta muốn nàng có được tương lai, chuyện này, coi như thiên ý cũng không thể ngăn trở. Số mệnh của nàng, chỉ có thể do ta quyết định!"
Càng nhiều ký ức xuất hiện ở trong lòng, Ngọc Khuynh Thành nói không cảm động, tất nhiên là giả, chẳng qua, chẳng qua...
Bây giờ, nàng đã khôi phục ký ức, đã không còn là Thành nhi tính tình nhảy thoát trước kia, nàng thật không có cách nào tiếp tục hô Khương Ly hai tiếng phụ thân...
Mà để cho nàng khiếp sợ, đó là chính mình dĩ nhiên không bài xích việc Khương Ly nhìn cái mông trần của mình.
Một bộ phận tính cách của nàng vẫn là Thành nhi, chẳng qua...đã thành thục...
Trước tiên, vẫn mặc quần áo vào đi....mặc dù nàng hoàn toàn không thấy ngượng ngùng.
Ngọc Khuynh Thành nhẹ nhàng phất tay, huyền băng lực bốn phía nháy mắt ngưng tụ thành một bộ quần áo, choàng lên trên thân thể đẫy đà mê người.
Nàng nỗ lực muốn đạm mạc, nỗ lực muốn hời hợt, nỗ lực muốn nói cho Khương Ly, nàng đã không phải là Thành nhi rồi.
"Khương đạo hữu, ta có chuyện muốn nói với ngươi!"
Nàng muốn nói như vậy, nhưng lời vừa đến khoé miệng, chẳng hiểu sao bỗng chuyển thành.
"Phụ thân, ta muốn ôm ngươi một cái!"
Khương Ly sững sờ, chưa phản ứng kịp.
Bốn nữ ở bên ngoài Băng Trì cũng sững sờ, thoạt nhìn cao lạnh cốc chủ, lại sẽ nói ra lời nói như vậy, chẳng lẽ nàng còn chưa khôi phục ký ức?
Ngọc Khuynh Thành thật muốn đem đầu lưỡi của mình ăn luôn.
Biến thành Thành nhi lâu như vậy, ngày ngày ở bên cạnh Khương Ly, loại lời nói mê sảng ấy, Thành nhi sớm đã nói quá nhiều, ngấm vào trong xương tuỷ, hiện tại há mồm liền nói ra, muốn đổi giọng thật là khó.
"Khương...Khương đạo hữu, không có ý tứ, ta không phải có ý đó..."
Ngọc Khuynh Thành cực kỳ quẫn bách, vội vàng giải thích.
Dáng vẻ quẫn bách của nàng, lập tức khiến cho Khương Ly càng thêm cảm thán. Quả nhiên, Ngọc Khuynh Thành sau khi khôi phục ký ức, đã không thể nào là tiểu nha đầu hồ đồ ưa thích để mông trần ngày trước, nàng cùng hắn, đã trở nên xa cách.
Điều đó cũng bình thường, hắn và Ngọc Khuynh Thành chỉ gặp nhau mười mấy năm, mà Ngọc Khuynh Thành là nhân vật đã sống hàng ngàn hàng vạn năm, vẻn vẹn ký ức của mười mấy năm, ở trong sinh mệnh dài dằng dặc của nàng, chỉ là một giọt nước nhỏ mà thôi.
Ngày trước, Khương Ly là tất cả của Thành nhi, là bầu trời của nàng.
Bây giờ, hắn chỉ là một giọt nước nhỏ bên trong cuồn cuộn trường hà...
Từ nay về sau, bên trong sinh mệnh của hắn, sẽ không còn có một Thành nhi lanh lợi, ưa thích quấn quýt sau lưng hắn nữa rồi!
"Không sao cả, sự tình của Bạch mỗ ở Hồng Thiên Tuyết Cốc đã xong, cũng đã đến lúc phải rời đi. Ngọc cốc chủ tiến hoá kết thúc, nhớ kỹ phải bế quan thật tốt, những đan dược này..."
Khương Ly muốn lấy ra chút đan dược, lưu lại cho Ngọc Khuynh Thành, nhưng sau khi lấy ra mới phát hiện, đan dược trên tay hắn tất cả đều bị trùm lên nước đường.
Những thứ này, giống như không thể đem ra tặng người...
"Quên đi, ngươi tốt nhất tiến hành bế quan, ta đi rồi."
Khương Ly thở dài, xoay người ly khai Hồng Thiên Tuyết Cốc.
Nhìn bóng lưng tịch mịch rời đi của hắn, trái tim của Ngọc Khuynh Thành bỗng dưng thắt lại, nàng thật muốn khóc rống lên, gọi hắn đừng đi.
Nhưng mà một câu "Phụ thân đừng đi!" kia, lại vẫn không cách nào gọi ra.