Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 27: Lão Đại Tha Mạng!
Ô Thiên Phong sợ hãi.
Đối mặt với vô số thế lực ở Đông Hoang, gã chưa từng sợ hãi.
Đối mặt với Thuỷ Yêm phân thân, gã chưa từng sợ hãi.
Nhưng hiện tại đối mặt với Khương Ly, Ô Thiên Phong lại không cầm lòng được mà run sợ.
Mà kết quả là trong mười vạn tiểu nhân, tiểu nhân duy nhất phẫn nộ, không cam lòng cũng hi sinh vinh quang, toàn bộ tiểu nhân nhẫn nhục chịu đựng, đồng loạt quỳ thành một hàng, hướng về phía Khương Ly tung hô vạn tuế, hát vang thơ ca tụng.
Hazz, gã chỉ cầu khẩn sát tinh không biết được tình hình thực tế đi, bằng không lấy tâm nhãn ác độc của sát tinh, rất có khả năng sẽ đem gã làm thịt, coi như không làm thịt, cũng muốn lột một lớp da.
Ô Thiên Phong là hạng người tinh tế khéo léo, nhìn thấy b·iểu t·ình của Khương Ly vẫn tương đối bình thản, nội tâm mới hơi buông lỏng.
Chuyện mình muốn nuốt riêng Tuyên Cổ Bất Diệt Thuỷ, hẳn là chưa bại lộ, nếu không, sát tinh sẽ không bình thản như vậy.
Thế là đôi mắt đậu xanh của Ô Thiên Phong xoay vòng vòng, lập tức tìm ra đối sách.
Chuyện này, gã làm quả thực không đúng, giống như quan lại ở thế gian vương triều, gã chính một một tên tham quan, lại to gan lớn mật, dám mưu toan tham hô bạc trong ngân khố của hoàng đế.
Nếu đã tham, thì theo luật, gã đáng c·hết, nhưng cũng may mắn, gã còn chưa kịp tham nha.
Ô Thiên Phong cảm thấy may mắn.
Gã còn chưa kịp t·ham ô· Bất Diệt Thuỷ, Khương Ly đã tới rồi, đây là chuyện tốt.
Vì vậy, chuyện này còn có khả năng cứu vãn.
"Đã sửa xong Thuỷ Yêm Bình rồi chứ, đưa đây cho ta xem!"
Khương Ly cười nhẹ nói.
Ô Thiên Phong càng thêm vững tin suy đoán của mình, nội tâm mừng rỡ, hai tay nâng lên Thủy Yêm Nhất Giới Bình, cúi đầu khom lưng, cung kính hiến cho Khương Ly, bộ dạng giống như gã chính là tiểu đệ trung thành nhất thiên hạ, lại làm bộ khóc lóc than thở nói:
"Lão đại, ngươi có chỗ không biết. Hai năm qua, tiểu đệ ta đi khắp toàn bộ Đông Hoang, trước sau cầu kiến hơn bốn mươi thế lực lớn nhỏ, vô số lần chịu nhục nhã, ăn nói khép nép, mới cầu được toàn bộ tài liệu, đem Thuỷ Yêm Bình chữa trị xong. Hazz, trong đó gian khổ, uỷ khuất, không thể đếm hết. Tiểu đệ thậm chí từng đối mặt với vô số nguy cơ sinh tử, một lần lại một lần bị đám Chân Vương, Chuẩn Đế của Đông Hoang tuỳ ý khi nhục, có vài lần, tiểu đệ hầu như đã không nhịn nổi, quyết tâm vì tôn nghiêm của bản thân mà từ bỏ việc chữa trị Thuỷ Yêm Bình..."
"Chẳng qua là mỗi khi ta chuẩn bị từ bỏ, liền suy nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của lão đại, nghĩ đến kỳ vọng tha thiết của lão đại, nghĩ đến lòng trung thành cảm động thiên địa của mình, thế là Tiểu Ô lại có động lực, lại một lần nữa cắn răng, chảy nhiệt lệ, tiếp tục đi cầu xin những thế lực đó, rốt cuộc cầu được từng món, từng món tài liệu....
Ô Thiên Phong nói xong, còn gạt ra mấy giọt nước mắt cá sấu, nếu người không biết, còn thật cho là gã vì tìm kiếm tài liệu mà trải qua vô số gian truân, nhận hết uỷ khuất.
Khoé miệng Khương Ly co giật mấy cái, hắn thế nhưng tận mắt chứng kiến Ô Thiên Phong chặn trước cửa thành Lưu Thuỷ, vui sướng hát ca, thả ra ngoan thoại, liền đoạt được Thượng Thiên Nhược Thuỷ cùng 30 tỷ nguyên thạch.
Ai khiến gã uỷ khuất? Ai khi dễ con hàng này? Rõ ràng gã đem vô số thế lực ở Đông Hoang khi dễ một vòng.
Nên uỷ khuất, hẳn là đám thế lực lớn ở Đông Hoang đi...
Thấy Khương Ly dĩ nhiên không có nửa phần cảm động, Ô Thiên Phong âm thầm cảm thán, Khương lão ma quả nhiên trái tim sắt đá, quả nhiên lòng dạ độc ác, quả nhiên không có nhân tính. Gã vội vàng thay đổi sách lược, không tiếp tục bán thảm, tố khổ mà là bắt đầu tranh công.
Tranh công, đương nhiên là nói ngược, đây là nhân sinh trí tuệ của cả đời gã.
"Tiểu đệ trăm cay ngàn đắng, mới sửa xong Thuỷ Yêm Nhất Giới Bình, cũng không phải vì ban thưởng của lão đại mà là vì một lòng trung thành, một lòng nhiệt huyết..."
Ô Thiên Phong thầm nghĩ, chính mình đã nói đến nước này, sát tinh không ban xuống khen thưởng thì cũng quá hẹp hòi rồi!
"Ngươi thật không muốn khen thưởng?"
"Ách..." Ô Thiên Phong cứng họng, gã có nên đòi hỏi khen thưởng sao? Có nên đòi hỏi Tuyên Cổ Bất Diệt Thuỷ sao?
"Đã không muốn, Khương mỗ cũng không miễn cưỡng ngươi, chuyện khen thưởng, liền coi như thôi!"
". . ."
Ô Thiên Phong hầu như muốn đem đầu lưỡi của mình rút ra ngoài.
Gã rõ ràng là đang khách khí, là đang lấy lùi làm tiến, sát sinh vì sao lại cho là thật rồi?
"Khụ khụ, lão đại, kỳ thực, kỳ thực...tiểu đệ cũng không phải ghét bỏ khen thưởng của ngươi. Tiểu đệ mong muốn, kỳ thực cũng không phải khen thưởng bản thân, mà là vô thượng vinh quang mà nó đại biểu. Nếu lão đại có lòng, dự định ban thưởng cho tiểu đệ một vài thứ, tiểu đệ tự nhiên nguyện ý tiếp thu, chẳng qua, tiểu đệ mong muốn tự mình lựa chọn khen thưởng!"
Ô Thiên Phong âm thầm quan sát b·iểu t·ình trên mặt Khương Ly, đã thấy Khương Ly nở nụ cười, nhưng tiếp theo liền thu lại, trong mắt loé lên hàn mang lạnh lão.
"Ngươi mong muốn khen thưởng cái gì? Là Thuỷ Yêm Nhất Giới Bình, hay là....Tuyên Cổ Bất Diệt Thuỷ?"
Không được! Sát tinh dĩ nhiên đã biết toàn bộ! Hắn thật biết mình muốn nuốt riêng Bất Diệt Thuỷ! Ô Thiên Phong cả kinh.
Ánh mắt kia quá mức lạnh lẽo, cũng quá mức đáng sợ, đối mặt với ánh mắt của Khương Ly, Ô Thiên Phong lập tức cảm nhận được một luồng hơi lạnh từ bàn chân xông thẳng lên thiên linh, nội tâm run rẩy không ngừng, có cảm giác đại hoạ lâm đầu.
C·hết mẹ rồi! Sự tình đã bại lộ!
Sát tinh đã nổi giận! Lấy tâm nhãn to bằng hạt nhãn của sát tinh, sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta.
Lúc trước, thấy Khương Ly mang theo nụ cười, Ô Thiên Phong còn muốn lừa dối một phen, bây giờ xem ra, sát tinh rõ ràng đã sớm biết mọi chuyện.
Không thể nào tiếp tục lừa gạt.
"Lão đại, lão đại, Tiểu Ô không muốn khen thưởng! Tiểu Ô sai rồi! Tiểu Ô thật biết sai rồi! Ta không nên bị mỡ heo làm mê muội tâm trí, mưu toan t·ham ô· Tuyên Cổ Bất Diệt Thuỷ của lão đại. Xin lão đại cho ta một cái cơ hội, Tiểu Ô nhất định sẽ thay đổi triệt để, một lần nữa làm người!"
Ô Thiên Phong ầm một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất, kêu toáng lên.
Sát khí trong mắt Khương Ly cực kỳ nặng nề, nhưng kỳ thật chỉ muốn doạ gã một chút mà thôi, sát khí kia cũng là giả.
Ô Thiên Phong quả thực rất thiếu đ·ánh đ·ập. Thân là tiểu đệ, lại dám m·ưu đ·ồ bảo bối của hắn, nếu không phải con hàng này đi bên cạnh mình nhiều năm, thay hắn làm rất nhiều sự tình, nếu không, lấy tác phong làm việc của Khương Ly, gã chắc chắn không có cơ hội sống sót.
Chỉ dựa vào chuyện ấy, chỉ cần Ô Thiên Phong không chạm tới điểm mấu chốt của hắn, Khương Ly sẽ không g·iết c·hết gã.
Lần này, Ô Thiên Phong tuy có ý niệm nuốt riêng Bất Diệt Thuỷ, nhưng không có dự định phản bội hắn, lập trường coi như vững vàng.
Kể từ đó, coi như muốn truy cứu, tối đa cũng chỉ thi hành chút trừng phạt nhỏ, gõ một thoáng mà thôi.
Gõ là nhất định phải gõ!
Hắn không cầu Ô Thiên Phong trung thành tận tâm, nhưng nhất định phải để cho gã nhớ kỹ, chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Khương Ly một đường tu hành tới hôm nay, thu nhận không ít tiểu đệ, trong đó, tuyệt đại đa số là ma đầu tội ác tày trời.
Đối với những ma đầu tội ác tày trời, giảo hoạ như yêu kia, ngươi có thể mong bọn họ sẽ chân chính trung thành với mình ư? Không thể!
Vì vậy, coi như đối với Quân Vô Tà, Thương Ngô, Hao Bá Thiên, Khương Ly cũng không mong cầu bọn ho chân chính trung thành, cho đến bây giờ đều là ân uy tịnh thi, một bên cho kẹo, một bên thêm roi, một mặt lấy tính mạng làm uy h·iếp, chỉ có làm như vậy, mới có thể khiến những ma đầu đó không dám lỗ mãng, vĩnh viễn không dám phản bội.
Đối với Ô Thiên Phong, đồng dạng cần như vậy!
Trong ngày thường, hắn đối với Ô Thiên Phong khá lịch sự, Ô Thiên Phong b·ị t·hương, hắn cũng đưa tặng đan dược, tự hỏi chưa hề bạc đãi gã, cũng không đối với gã tùy ý thúc đẩy.
Ân, hắn gã làm xong rồi.
Bây giờ, chính là muốn cho Ô Thiên Phong minh bạch uy của hắn, để cho gã hiểu rõ, nếu dám phản bội mình, sẽ có kết cục như thế nào.
Khương Ly trở tay lấy ra mệnh hồn của Ô Thiên Phong, hung hăng nắm chặt.
Sắc mặt Ô Thiên Phong phạch một cái trở nên trắng bệch, nếu Khương Ly bóp vỡ đạo mệnh hồn này, thì gã chắc chắn phải c·hết, tuyệt đối không còn khả năng sống sót.
Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc!
"Lão đại, ta sai rồi! Ta thật sự biết sai! Tiểu đệ không dám, tiểu đệ sau này thật sự không dám!"
"Ba trăm tỷ nguyên thạch! Tiểu đệ vơ vét được ba trăm tỷ nguyên thạch, toàn bộ đưa cho lão đại! Còn có đan dược, Đế Binh, còn có đủ loại linh dược, linh quáng, toàn bộ đưa cho ngươi! Tiểu đệ không dám t·ham ô· nửa phần! Lão đại tha mạng!"