Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 42: Loạn Ma Vực Nước Rất Sâu
Vừa vòng khách phòng, Khương Ly liền trực tiếp đuổi đi bốn tên hầu gái xinh đẹp mặt mày hàm xuân, một mình chờ ở trong phòng.
Hắn cũng không phải là hạng người háo sắc, nói đúng hơn, trong đời hắn, hoàn toàn không thiếu nữ nhân, đối với những hầu gái nơi đây, hắn chẳng có bất kỳ cảm xúc nào.
Cử chỉ của Khương Ly, ngược lại để cho bốn tên hầu gái có ý định leo lên giường của hắn âm thầm thất vọng.
Quảng Hàn tiên phi còn đang bận rộn luyện dược, chưa thể gặp mặt, nên trước đó, Khương Ly dự định sửa sang lại một chút cảm ngộ từ trận chiến ban nãy.
Đánh với Bách Hoa Đế một trận, Khương Ly đã lĩnh ngộ được rất nhiều phương thức vận dụng đạo niệm, càng là lần đầu tiên lĩnh ngộ ra tinh tuý của Cổ Ma đạo.
Phá diệt!
Khương Ly có thể mơ hồ cảm nhận được, sau khi lĩnh ngộ hai chữ phá diệt, huyết thống Cổ Ma trong cơ thể hắn, mới có cảm giác hoàn chỉnh, dường như từ thời khắc này, hắn mới là chân chân chính chính ngạo thị tiên phật Cổ Ma.
Chỉ có điều, Khương Ly đối với Cổ Ma phá diệt đạo, cũng chỉ mới sơ ngộ mà thôi, muốn cảm ngộ đến viên mãn, e rằng còn cần năm tháng dài đằng đẳng tích luỹ mới có khả năng làm được.
Tinh tuý của Cổ Ma đạo là hai chữ phá diệt!
Vậy tinh tuý của Cổ Thần đạo lại là cái gì? Tinh tuý của Cổ Yêu đạo lại là cái gì?
Nói như vậy, nhất thiết phải lĩnh ngộ ra tinh tuý, thì hai loại huyết mạch trên mới coi như chân chính hoàn chỉnh đi.
Đến khi đó, hắn mới thực sự là Cổ Thần, Cổ Yêu?
Rất nhanh Khương Ly đã đem thu hoạch của trận chiến vừa rồi thu dọn một phen, bất chợt nhớ tới tràng cảnh lúc Bách Hoa Đế bị thua, thần sắc bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị.
Sau khi Bách Hoa Đế bị thua, trong nháy mắt biến thành một đoá hoa khô héo.
Đó là một đoá hoa không hề có sinh mệnh lực!
Nếu chỉ biến thành đoá hoa, có thể giải thích rằng bản thể của Bách Hoa Đế là hoa cỏ thành tinh, bị đánh ra nguyên hình, tự nhiên sở hữu dáng dấp như vậy.
Nhưng vì sao lại là một đoá hoa không tồn tại sinh mệnh lực?
Coi như bản thể của Bách Hoa Đế là hoa, cũng không nên không có sinh mệnh lực mới đúng.
Lẽ nào, Bách Hoa Đế thực ra là một kẻ đã c·h·ế·t...
Chuyện ấy cũng không phải không có khả năng, dù sao trên đời cũng có chút ít Thi Ma đắc đạo đại năng, bản thân bọn họ vốn dĩ không sở hữu sinh mệnh lực.
Nhưng điểm đáng nghi ngờ đó là, lúc Bách Hoa Đế ở hình người, mang cho Khương Ly một cảm giác, rõ ràng không có nửa điểm khí tức của Thi Ma, trái lại, sinh mệnh lực của nàng cực kỳ dồi dào. Hẳn là người sống không thể nghi ngờ!
Nếu thật là người sống, như vậy bản tướng là tử hoa, liền không cách nào giải thích, người sống bản tướng có khả năng là hoa, nhưng tuyệt đối không thể là một đoá hoa đã c·h·ế·t.
Điều làm cho Khương Ly lưu ý nhất, đó là trong nháy mắt kia, pháp mục của hắn rõ ràng từ trên đoá tử hoa đó, cảm nhận được một tia huyễn thuật cực kỳ yếu ớt, mờ mịt.
Khương Ly thân là Cổ Yêu, lại nắm giữ Huyễn Thế Huyết Đồng, khả năng nhận biết huyễn thuật vô cùng nhạy bén. Hắn tin tưởng chính mình không hề nhìn lầm, trong chớp mắt ấy, hắn cảm nhận được một loại huyễn thuật cấp bậc cực kỳ khủng bố, truyền ra từ bên trên tử hoa.
Sau đó, huyễn thuật lực lượng vừa khởi động, càng giống như làm ảo thuật, đem đoá tử hoa kia, từng chút từng chút biến ảo thành dáng dấp của Bách Hoa Đế.
Ánh mắt Khương Ly trở nên nghiêm nghị.
Cấp bậc huyễn thuật cỡ đó, tuyệt đối là thiên địa hiếm có.
Liền phảng phất như có người vận dụng tuyệt cường huyễn thuật, đem một đoá hoa không có tu vi, không có sinh mệnh, biến ảo thành một gã bát phẩm Đế Quân...
Lẽ nào, danh chấn thượng cổ Bách Hoa Đại Đế, không phải là tồn tại chân thực, mà là một đạo huyễn thuật biến ảo thành?
Ý niệm kia vừa xuất hiện trong đầu, nội tâm Khương Ly tức khắc nổi lên sóng to gió lớn.
Hắn không cách nào xác định, suy đoán của mình là thật hay giả.
Nếu là thật, thì chuyện này quả thực có chút khủng bố rồi!
Bách Hoa Đế thời toàn thịnh tuyệt đối không phải người yếu!
Mà kẻ có thể dùng huyễn thuật biến ảo ra Bách Hoa Đại Đế, lại mạnh đến cỡ nào?
Đây là loại huyễn thuật huyền diệu ra sao?
Mà lại nếu chuyện này là thật, thì bí mật trên người Bách Hoa Đế, toàn bộ Đông Hoang có bao nhiêu người biết được? Hay hoặc là chỉ một mình hắn phát hiện ra bí mật trên...
Nếu đem chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, liệu có chạm tới cấm kỵ của một vị đại năng nào đó...
Hay hoặc là, hết thảy đều là chính mình đa tâm.
Người sống và tử hoa, sở dĩ đồng thời xuất hiện, là bởi vì Bách Hoa Đế tu luyện công pháp đặc biệt.
Có thể dùng huyễn thuật chế tạo ra một vị bát phẩm Đế Quân, trên thế gian thật có loại huyễn thuật mạnh mẽ như vậy ư?
Có! hắn vô ý thức nhớ tới huyễn thuật của Hao Bá Thiên từng sử dụng ngày trước, có thể gọi ra một vị giả Thánh Nhân. Hao Bá Thiên từng nói, huyễn thuật mà gã sử dụng, vốn không phải hoàn chỉnh, nếu là hoàn chỉnh, vậy thì có thể trực tiếp triệu hoán một vị Thánh Nhân chân chính tới trợ chiến.
Khương Ly hơi cảm thán, chỉ cảm thấy nước ở Loạn Ma Vực, so với hắn tưởng tượng càng sâu hơn nhiều.
Từ một vị Hoàng đạo nhân cả ngày đan vòng cỏ, đan chiếu cỏ, thực chất là một gã Chuẩn Thánh đại năng.
Một toà Lan Nhược Tự quanh năm không người ghé thăm, lại là đạo tràng của danh chấn Đông Hoang Trường Tang đạo nhân.
Một cái Hoang Châu thường thường chẳng có gì lạ, sinh trưởng một đám phàm nhân, lại chính là trong truyền thuyết Man Hoang Cổ Địa.
Một toà Bách Hoa Phong rất ít tiếng tăm, lại cư ngụ một gã Cổ Chi Đại Đế...
....
Khương Ly âm thầm nghi ngờ, chẳng lẽ Loạn Ma Vực ẩn giấu bí mật to lớn nào đó, dẫn đến nhiều đại năng lựa chọn làm nơi ẩn cư, âm thầm mưu đồ...
Bọn họ rốt cuộc đang mưu đồ thứ gì?
Lắc lắc đầu, hắn không suy nghĩ tiếp mà ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.
Nửa canh giờ trôi qua, hắn còn chưa chờ được Quảng Hàn tiên phi xuất quan, thì đã cảm nhận một luồng vận đen khí tức đang tiếp cận Bách Hoa Phong.
Khương Ly lập tức truyền âm cho một gã thi ma thiếu niên, chốc lát sau, Ô Thiên Phong đã được tiếp dẫn vào trong khách phòng.
"Lão đại anh minh thần võ, thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, uy chấn thiên hạ....(lược bỏ ba trăm chữ)....Tiểu Ô rốt cuộc đã tìm thấy ngươi. Ngươi không biết những ngày qua, Tiểu Ô trung thành tuyệt đối, tận tâm tậm tuỵ vì ngươi tìm hiểu tin tức mà khổ sở như thế nào, những khổ sở ấy, người ngoài không thể biết được, thậm chí nhiều lần bị Đông Hoang lão quái truy sát, cô đơn kiết lập, cô đơn tự thưởng, cô đơn..."
Đập vào mắt là một người đàn ông trung niên béo lùn hèn mọn, mọc ra một đôi mắt đậu xanh, vừa thấy Khương Ly lập tức nhào tới ôm thấy đùi hắn gào khóc thảm thiết.
"Ngươi dùng sai một ít từ ngữ rồi..."
Khương Ly có chút im lặng.
"Lão đại, ngươi không biết, ngươi hoàn toàn không biết! Tiểu Ô nhận hết khổ cực, gặp hết khó khăn trắc trở, thậm chí mấy lần suýt rơi vào nguy cơ sinh tử! Nếu không phải vì một lòng trung thành, tràn đầy nhiệt huyết, nếu không phải vì uy h·i·ế·p của lão đại, khụ khụ là kỳ vọng. Nếu không phải lo lắng bôi nhọ sự anh minh thần võ, mỹ đức thiện lượng của lão đại. Tiểu Ô sớm đã..."
"Được rồi! Đưa túi trữ vật cho ta nhìn một chút!"
Khương Ly nhướng mày, trong mắt loé lên ma niệm.
Ô Thiên Phong lập tức giật mình một cái, đứng thẳng người lên, cũng đem túi trữ vật bên hông ẩn tàng, nội tâm thì lại chấn động không ngớt.
Mới hơn nửa tháng không gặp, ma đạo khí tức của sát tinh vì sao đã mạnh như vậy?
"Túi...túi trữ vật cái gì, lão đại ngươi đang nói cái gì, Tiểu Ô nghe không hiểu...Tiểu Ô thực sự là ngu xuẩn, thực sự là mông muội, càng không nghe hiểu lời vàng ngọc của lão đại..."
"Cho ngươi ba hơi thở, nếu không đem túi trữ vật giao ra đây, tự gánh lấy hậu quả!"
Nội tâm Khương Ly bật cười, nhưng trên mặt vẫn giả bộ lộ ra sát khí hừng hực, khiến cho Ô Thiên Phong sợ tái cả mặt, vội vàng lấy ra túi trữ vật, cũng một bộ cực kỳ cam tâm tình nguyện dâng lên.
Khương Ly chỉ quét qua túi trữ vật lập tức giật mình há hốc mồm.
Trước khi đến Bách Hoa Thành, hắn liền cùng Ô Thiên Phong tách ra, đồng thời giao cho gã nhiệm vụ tìm hiểu tin tức của Khai Thiên Thạch.
Khai Thiên Thạch đúng là vật liệu chủ yếu để chữa trị Khai Thiên Chí Bảo.
Hắn vốn dĩ không tin Ô Thiên Phong đi tìm hiểu tin tức sẽ gặp phải khổ cực hay nguy hiểm tính mạng cái gì.
Con hàng này mặc dù tu vi thấp kém, nhưng vận đen đã đột phá tới cấp bảy, coi như Đế cảnh lão quái cũng không dám tuỳ tiện động tới gã.
Cho nên chỉ có Ô Thiên Phong đi khi dễ người khác, mấy ai dám khi dễ gã. Dựa theo cá tính của con hàng này, trong lúc tìm hiểu tin tức, nhất định sẽ b·ắ·t· ·c·ó·c lừa bịp một phen, hơn phân nửa thu hoạch sẽ cực kỳ dồi dào.
Vì vậy hắn mới vừa gặp mặt đã yêu cầu túi trữ vật, muốn nhìn một chút thu hoạch của gã những ngày qua.
Quả nhiên, mới thả cho Ô Thiên Phong hoạt động tự do gần một tháng, túi trữ vật của gã đã chất đầy bảo vật.
Nguyên thạch, không dưới năm mươi tỷ.
Linh dược, đan dược nhiều không đếm xuể, trong đó thậm chí có cả mấy viên cửu chuyển bảo đan, cửu chuyển linh đan.
Bí bảo, trong túi trữ vật của gã, dĩ nhiên có thêm một kiện Hoàng Cực Đế Binh, chừng ba kiện Chuẩn Đế Binh, mười kiện bát chuyển Vương Binh. Món Đế Binh kia thì là một cái vương miện màu xanh biếc, tựa hồ là một món bí bảo phòng ngự, uy năng tương đối khả quan, mà lại ngoại trừ hiệu quả phòng ngự ra, giống như còn có năng lực khác...
Tựa hồ có thể ngắn ngủi tăng lên số mệnh của võ giả!
"Nếu lão đại muốn cái Đế Phỉ Mệnh Quan này, liền cầm đi, Tiểu Ô mượn tới bảo vật, vốn là vì hiến cho lão đại, tuyệt đối không dự định nuốt riêng! Xin mời lão đại vui lòng nhận lấy!"
Nội tâm Ô Thiên Phong thịt đau không dứt, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Khương Ly lắc đầu bật cười, bí bảo phòng ngự, hắn có Hoang quốc Luân Hồi Chung, thậm chí Luyện Huyết Đỉnh cũng có thể dùng để phòng ngự, căn bản không cần một món Hoàng Cực Đế Binh. Đế Phỉ Mệnh Quan có khả năng gia trì số mệnh, ngược lại tương đối hữu dụng, có điều, bảo vật ấy hiển nhiên đối với Ô Thiên Phong có hiệu quả càng lớn. Dù sao lá bài tẩy của gã, là một thân vận đen...
Hơn nữa, gã giống như sắp độ tam cửu thiên kiếp, lừa bịp Đế Phỉ Mệnh Quan là để chuẩn bị tiến hành độ kiếp đi.
"Yên tâm, cái mũ xanh này chính ngươi giữ lại, ta không muốn!"