Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 47: Đạo Bất Đồng, Bất Tương Vi Mưu
"Vì sao đạo hữu lại không vui, chẳng lẽ lão phu nói sai điều gì sao?"
Bạch Hạc thượng nhân cảm thấy hơi bất ngờ, ánh mắt cũng trở nên trầm xuống.
"Chuyện bán đứng bằng hữu, Bạch mỗ chắc chắn sẽ không làm. Hơn nữa, Nguyệt Âm chi khí trong người Quảng Hàn tiên tử, ta đồng dạng không có hứng thú. Nếu đạo hữu tìm ta là vì chuyện trên, vậy thì ngươi tìm sai người rồi!"
Khương Ly đứng bật dậy, phất tay áo bỏ đi.
Bạch Hạc thượng nhân nhất thời cả kinh, khẽ cắn răng, đây chính là cơ hội tuyệt hảo để lão thu được Nguyệt âm chi khí, há có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, vội vàng nói:
"Đạo hữu là không nỡ mỹ sắc của Quảng Hàn tiên tử? Quả thực hoang đường! Đã là đại trượng phu há sẽ quan tâm nữ nhi thường tình? Chỉ cần có thể thành Đế, thì lo gì thiếu mỹ nhân tuyệt sắc để hưởng dụng! Đạo hữu hiến Quảng Hàn tiên tử cho Cổ Tộc, đối với việc thành Đế của ngươi ta vốn là chuyện tốt. Mà lại chỉ cần có lão phu ra mặt, thì sau khi vị Tử Tộc Thánh Tử kia thải bổ Quảng Hàn tiên tử xong, hơn phân nửa sẽ đồng ý đem nàng trả lại..."
Bạch Hạc thượng nhân còn muốn nói thêm cái gì, bỗng nhiên sắc mặt kịch biến, bởi vì Khương Ly chợt quay người, nhấc chưởng đánh tới.
Vẻn vẹn một chưởng liền đem nhục thân của lão đánh thành sương máu, đồng thời trên tay hắn còn xuất hiện một luồng lực lượng vô hình, đem Đế khí ít ỏi trên người lão xoắn nát, bóp lấy thần hồn.
"Ngươi ta đạo bất đồng, bất tương vi mưu! Nếu ngươi lại dám tiếp tục nhục mạ bằng hữu của ta. Bạch mỗ không chỉ huỷ nhục thân, huỷ Đế khí, mà còn khiến ngươi hồn phi phách tán, vạn kiếp không được siêu sinh! Ngươi tốt nhất cẩn thận miệng lưỡi của mình!"
Lời vừa nói ra, một luồng ma uy khủng bố quét ngang toàn bộ phụ phong thứ nhất, khiến cho toàn thân lão lạnh buốt.
Bạch Hạc thượng nhân sớm đã sợ đến ngơ người.
Lão vốn cho rằng, Khương Ly chỉ là đạo niệm mạnh mẽ, tu vi mới tứ phẩm đỉnh phong, coi như thủ đoạn thông thiên, nhiều nhất cũng chỉ cùng lão tương đương mà thôi.
Hiện tại mới phát hiện, chính mình đánh quá thấp sự khủng bố của Khương Ly.
Nếu hắn muốn g·iết c·hết mình, chẳng khác gì g·iết một con c·h·ó.
Bạch lão ma quả nhiên giống như trong lời đồn như vậy, không thể trêu chọc!
Nhưng dù sao lão cũng là có ý tốt. Coi như Khương Ly không đồng ý, cũng không nên tức giận mà huỷ nhục thân, tan Đế khí, chặt đứt con đường thành Đế của lão.
Người này chính là một tên cuồng đồ!
Quả nhiên! Ma tu trên đời đều là hạng người điên cuồng, vô lễ, đều không đáng để kết giao.
Giống như tên Loạn Thiên Vương năm xưa, rõ ràng thiên tư tung hoành thiên hạ, nhưng chỉ vì một nữ nhân mà trùng quan nhất nộ, tàn sát thiên hạ, g·iết thẳng lên Cổ Tộc, cuối cùng c·hết oan c·hết uổng ở trên con đường tu đạo.
Người như thế, không coi là chân chính đại trượng phu!
Bạch Hạc thượng nhân mặc dù kinh sợ thực lực của Khương Ly, nhưng lại xem thường cách làm người của hắn.
Trong tất cả những người mời Khương Ly tới luận đạo, Bạch Hạc thượng nhân là người duy nhất xem thường hắn.
Xem thường Khương Ly, ngay cả một nữ nhân đều không chịu bỏ qua, há có thể thành đại sự.
Tuy rằng xem thường, nhưng lão cũng bị hành vi của Khương Ly làm cho sợ mất mật, không dám ở trước mặt Khương Ly nói thêm nửa câu khinh nhờn Quảng Hàn tiên phi.
Nếu thật sự làm tức giận tên cuồng đồ này, e rằng mạng nhỏ của chính mình thật sẽ bị đối phương bóp c·hết.
Đại trượng phu không cần chấp nhặt với mãng phu.
Bạch lão ma muốn đi, liền để hắn đi, ngược lại chỉ là một thằng nhãi ranh không có đầu óc mà thôi, không đủ để cùng m·ưu đ·ồ đại sự.
Thấy Bạch Hạc thượng nhân ngoan ngoãn ngậm miệng.
Khương Ly mới lạnh lùng nhìn lão, trầm giọng hỏi:
"Chuyện vừa rồi, Bách Hoa Đế có biết không?"
Nếu Bách Hoa Đế biết, đồng thời dám âm mưu làm hại Quảng Hàn tiên phi, vậy thì Khương Ly không ngại g·iết luôn cả nàng.
"Không biết! Bách Hoa Đế còn chờ Quảng Hàn tiên tử thay mình ôn dưỡng đan dược, tuyệt đối sẽ không làm hại nàng!"
"Là thật?"
Khương Ly lạnh lùng nói, bàn tay bóp càng chặt hơn. Hiện tại, Quảng Hàn tiên phi vẫn còn tác dụng, nhưng đợi nàng ôn dưỡng đan dược xong xuôi, lấy tính các độc ác, xảo trá của Bách Hoa Đế, nói không chừng sẽ vì lợi ích mà bán đi bạn cũ.
"Thật, lão phu có thể dùng tâm ma để thề!"
Hừ!
Khương Ly hừ lạnh, đem thần hồn của Bạch Hạc thượng nhân ném xuống đất, xoay người đi ra động phủ.
Đợi sau khi rời núi, hắn mới hơi tiêu giảm tức giận trong lòng.
Hắn xem thường loại người như Bạch Hạc thượng nhân.
Nhưng kẻ như thế mới là người chân thực, thậm chí ở tu hành giới tồn tại rất nhiều người như thế.
Hắn không phê phán suy nghĩ của Bạch Hạc thượng nhân là sai, chỉ là hai người đạo bất đồng, nếu là vậy, ngay cả nói chuyện với nhau, Khương Ly đều cảm thấy phiền chán.
"Không nghĩ tới, một đường vui vẻ bái phỏng, đến nơi đây, càng sẽ là kết quả như vậy. Nơi đây sợ là không thể tiếp tục ở lại..."
Từ ngày hôm đó trở đi, Khương Ly chưa từng quay trở lại đệ nhất phụ phong, mà Bạch Hạc thượng nhân cũng đóng cửa chữa thương, đối với mẫu thuẫn giữa mình và Khương Ly, không hề nhắc đến một câu.
Ngoại trừ đệ nhất phong ra, những phong chủ khác đều cực kỳ có hảo cảm với Khương Ly, vẫn thường xuyên mời hắn ghé qua động phủ.
Đối với loại chuyện song phương cùng có lợi ấy, Khương Ly tự nhiên sẽ không từ chối, nếu rảnh rỗi hắn sẽ qua động phủ từng người luận đạo, đồng thời mang về ít linh quả tặng cho chúng nữ.
Ngoại trừ thăm bạn luận đạo, những thời gian còn lại, Khương Ly sẽ đi tới chỗ thiên nhai mà hắn từng cùng Bách Hoa Đế quyết đấu thời gian trước.
Chỗ thiên nhai này hiện tại ma khí ngập trời, võ giả bình thường căn bản không dám tới gần, tránh bị ma khí ô nhiễm đạo tâm. Cũng có võ giả ở Bách Hoa Phong chuyên môn chạy tới, ngày đêm loại bỏ ma khí, nhưng hiệu quả rất kém, sợ là không có năm mười năm kiên trì, thì khó có thể loại bỏ thành công.
Phía trên thiên nhai nguyên bản còn sinh trưởng chút cây cỏ, nhưng bởi vì ảnh hưởng của ma khí mà đều đã khô héo c·hết đi, tựa hồ sinh cơ bị ma khí đoạn tuyệt.
Chỉ có mấy bụi Vô Ưu Lan sinh trưởng ở trên thiên nhai, không bị ma khí c·ướp đoạt sinh cơ, vẫn cứ ngoan cường sống sót ở bên trong ma khí.
Vô Ưu Lan có thể chống lại ma khí của hắn, ngược lại không hổ danh là Linh Sơn thập đại phật hoa.
Đây là ngày thứ mười bốn Khương Ly tới Bách Hoa Phong.
Bách Hoa Đế vẫn đang bế quan chữa thương, không rảnh quan tâm hắn, mà Quảng Hàn tiên phi cũng đang toàn lực uẩn dưỡng đan dược.
Hôm nay, Khương Ly giống như thường ngày thăm viếng một chút đạo hữu, sau đó đi tới thiên nhai, tiến hành cảm ngộ.
Thiên nhai rộng hơn ngàn trượng, vốn là có chừng mười mấy gã võ giả của Bách Hoa Phong đang loại bỏ ma khí, thấy Khương Ly đến, dồn dập kính chào, tạm thời thối lui, không tiếp tục thi pháp tránh khỏi gây ra động tĩnh quá lớn, q·uấy r·ối đến hắn.
Những ngày này bọn họ đã sớm quen thuộc việc Khương Ly tới đây tiến hành cảm ngộ, tự nhiên sẽ không dám q·uấy r·ối, cực kỳ thức thời.
Đợi chúng võ giả đều rời đi, Khương Ly liền giống như ngày thường, ngồi xuống ở bên thiên nhai, phía trước người hắn là mấy cây Vô Ưu Lan đung đưa trong thao thiên ma mí, trắng xám như mỹ nhân ốm yếu.
Những Vô Ưu Lan này sức sống dồi dào, càng ẩn chứa phật tính mạnh mẽ, khiến cho chúng nó có thể tồn tại ở trong ma khí.
Ánh mắt Khương Ly đảo qua vài cây Vô Ưu Lan trước mặt, hơi dừng lại, giống như bị hoa lan hấp dẫn, nhưng rất nhanh, hắn liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục cảm ngộ.
Mỗi một ngày, Khương Ly đều sẽ đến thiên nhai, tinh tế hồi tưởng lại từng tràng cảnh cùng Bách Hoa Đế đấu pháp, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng trận chiến ngày ấy, chỉ là một hồi đạo niệm chiến, mà không phải sinh tử đại chiến, nhưng trong đó lại bao hàm rất nhiều cảm ngộ.
Ví dụ như sơ ngộ Cổ Ma phá diệt đạo, như cách vận dụng đạo niệm...
Đương nhiên, thứ đáng giá nhất để Khương Ly chuyên tâm cảm ngộ, chính là vào thời khắc cuối cùng, hắn liều lĩnh đánh ra một đòn, đem đạo niệm của Bách Hoa Đế đánh tan.
Thần Ma Phá Thiên Kích!
Lấy Thiên Nhân đệ nhị trọng ngộ tính của Khương Ly, thần thông bình thường, chỉ tiện tay là có thể nghĩ ra.
Nhưng Thần Ma Phá Thiên Kích, vốn là Khương Ly mắt thấy Như Lai Phật Sơn của Bách Hoa Đế đánh tới nên tiện tay phản kích mà thôi.
Tuy là thần thông tự nghĩ ra, nhưng khí đó, Khương Ly đang cùng Bách Hoa Đế giao chiến vào lúc tối hậu quan đầu, tâm tình, đạo ngộ, ma niệm, thần ý đều được phát huy hoàn toàn, sáng tạo ra thần thông vô cùng bất phàm.
Nguyên lý của Thần Ma Phá Thiên Kích là đem lực lượng của đạo niệm ngưng tụ thành quyền, lấy ý chí phá diệt bên trong, lấy lực lượng sát thương bên ngoài, một quyền phá vạn pháp.
Bởi vì Thần Ma Phá Thiên Kích gia trì, mà đạo niệm lực lượng của Khương Ly càng phát ra uy năng gấp mười lần, trực tiếp đem đạo niệm của Bách Hoa Đế đánh cho tan tác.
"Thần Ma Phá Thiên Kích, kỳ thực là vận dụng nguyên lý của Cổ Thần Hoành Thiên Quyền, kết hợp với Cổ Ma phá diệt đạo...đây là một loại thần thông sát phạt kết hợp giữa hai loại lực lượng Cổ Thần và Cổ Ma. Xét về uy lực, so với Hoành Thiên Quyền mạnh hơn gấp mười lần!"
Một loại thần thông kết hợp giữa hai loại huyết thống: Cổ Thần và Cổ Ma.
Trong thiên địa sợ rằng rất ít người có thể tự hành nghĩ ra.
"Ngày đó, ta là dùng phương thức lấy đạo niệm ngưng tụ thành quyền, đánh ra một đòn kia. Vì vậy, Thần Ma Phá Thiên Kích chỉ có thể trọng thương đạo niệm của kẻ địch. Nhưng nếu ta lấy huyết khí của Cổ Thần ngưng tụ thành quyền, kết hợp với ý chí phá diệt của Cổ Ma, thì Thần Ma Phá Thiên Kích sẽ không giới hạn ở trong đạo niệm, mà là một loại Thần Ma quyền chân chính!"
"Trên lý thuyết là như vậy, nhưng muốn làm đến, độ khó không nhỏ, dù sao muốn dùng ý chí của Cổ Ma đi kích phát lực lượng của Cổ Thần, không phải chuyện dễ. Hơn nữa hiện tại Thần Ma Phá Thiên Kích chỉ là một cái mô hình, còn chưa chân chính hoàn thiện!"
Khương Ly ngồi xếp bằng ở trên đỉnh núi, quanh người bốc lên ngập trời khí huyết, bên trong Cổ Thần khí huyết càng nhuộm đẫm Cổ Ma ý chí.
Trong mắt hắn lập loè thanh mang, đạo ngộ của Thiên Nhân đệ nhị trọng bị hắn toàn lực triển khai, không ngừng thôi diễn Thần Ma Phá Thiên Kích.
Không ngừng lấy Cổ Ma phá diệt đạo ý chí, rèn luyện Cổ Thần khí huyết, làm cho Cổ Thần khí huyết cùng Cổ Ma ý chí chậm rãi dung hợp với nhau.
Ngày thứ mười sáu, ngày thứ mười bảy, ngày thứ mười tám...thoáng cái một tháng đã trôi qua.
Một ngày này, Khương Ly mở ra hai mắt.