Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 60: Mượn Kiếm

Chương 60: Mượn Kiếm


Khương Ly cười khẽ, lắc lắc đầu, cầm lấy tay ngọc đang tác quái của nàng, cũng chưa trả lời, mà là tự mình nhập một vò rượu, thấp giọng hỏi:

"Nàng đang có chuyện gì che giấu ta sao?"

"...."

Đôi mắt đẹp của Xích Tuyết hơi sững sờ, không trả lời mà rầm rầm uống một vò Long Tửu.

Khương Ly thở dài, không hỏi nữa mà nói:

"Hai ta vốn là vợ chồng, sinh tử có nhau, nếu có chuyện khổ tâm gì, cứ nói với ta, dù là hái sao trên trời xuống, phu quân cũng làm giúp nàng!"

"Hì hì! Thật không có chuyện gì. Không cần thiết nhắc lại chuyện này. Hôm nay, chàng chỉ cần cùng ta uống say một trận là được!"

Xích Tuyết cười nói.

"Được!"

"Không thể cố ý không say!"

"...Tốt!"

"Sảng khoái! Đây mới là phu quân của ta! Uống hết nó!"

"Vò này nàng đã uống qua, còn có vết son môi..."

"Sợ cái gì! Chỗ đó của ta chàng cũng dám hôn, còn lo lắng một vệt son môi ư? Mau uống đi!"

"..."

Năm mươi vò, một trăm vò, hai trăm vò...

Vò rượu trống rỗng chung quanh càng ngày càng nhiều, dần dần, bởi vì, Khương Ly không cố ý bảo trì tỉnh táo nên rốt cuộc có vẻ say.

Trong cơn mông lung, hắn nghe được câu hỏi của Xích Tuyết:

"Tiểu hắc điểu, nếu như tương lai, ngươi rất muốn, rất muốn tìm một người, nhưng lại không bao giờ tìm được nàng, như vậy, liền không muốn tìm nàng...đáp ứng ta...được chứ..."

"Được..."

Ý thức Khương Ly đã mơ hồ, nghe không hiểu, nhưng vẫn đáp lung tung.

"Ta từng làm một giấc mộng, trong giấc mộng ấy, ngươi tìm khắp ba ngàn thế, chỉ vì tìm một người, nhưng mãi mãi không thể tìm được nàng, chỉ tìm được nụ cười của nàng lưu lại trong luân hồi...ta...thực ra không phải người...kiếp trước ta là một bông hoa...cũng là một nụ cười..."

"Trong giấc mộng, có người nói với ta, hi vọng ngươi vĩnh viễn không được mở mắt ra..."

"Mở mắt...mở mắt cái gì...ngươi đang nói lung tung cái gì đâu..."

Khương Ly thật sự say rồi.

"Rất muốn cùng ngươi, đồng thời xem La Sơn sơn triều nguyệt...."

"Xem...đi xem...hiện tại liền đi..."

"Đứa ngốc, không xem được, niên đại không đúng, địa điểm cũng không đúng...mà lại hiện tại La Sơn sợ là đã sớm không còn mặt trăng..."

"Ồ..."

"Ta biểu diễn cho ngươi một đoạn kiếm vũ, được chứ? Cả đời ta, chưa bao giờ múa qua, lại càng chưa bao giờ dùng kiếm, có điều, ta tựa hồ cảm thấy, ta từng là một vị kiếm thuật tông sư...nhanh, cho ta mượn kiếm của ngươi..."

"Mượn kiếm...mượn kiếm gì...ồ...mượn kiếm...Nghịch Trần Kiếm...đưa cho ngươi...."

Khương Ly gọi ra Nghịch Trần Kiếm đưa cho Xích Tuyết sử dụng, chính mình thì nằm ở trên bàn rượu, hai mắt mông lùng nhìn bóng người uyển chuyển xuất trần chầm chậm đi xuống yến hội, cầm kiếm múa lên.

Dáng múa rất đẹp....

Dường như hết thảy lời ca tụng trên thế gian, đều không đủ để miêu tả vẻ đẹp trước mắt...

Dường như ở trước đây rất lâu, hắn từng nhìn thấy, có người vì hắn múa kiếm..lại giống như chỉ là ảo giác....

Nụ cười...bông hoa...múa kiếm...La Sơn triều nguyệt...

Nàng gọi hắn là tiểu hắc điểu, ba chữ tiểu hắc điểu kia, tựa hồ chỉ có một người thường gọi...

Hắn chợt có cảm giác, chính mình đối với hai chữ Luân Hồi, càng ngày càng hiểu ra, càng ngày càng hiểu rõ.

Nhưng bởi vì say rượu quá nặng, đầu óc của hắn hỗn loạn, không cách nào tìm hiểu, chỉ đành từ bỏ.

Chẳng biết từ lúc nào, Xích Tuyết không tiếp tục múa kiếm.

Chẳng biết từ lúc nào, trong lòng hắn, va vào một thân thể kiều nhuyễn nóng bỏng hừng hực.

Trong cơn mông lung, Khương Ly nhìn thấy ánh mắt mê ly rồi lại tỉnh táo của nàng.

Giờ khắc này, Xích Tuyết chui vào trong lồng ngực của hắn, ánh mắt không có d·ụ·c vọng, chỉ có bình tĩnh, ánh mắt kia, cực kỳ quen thuộc.

Dù vậy, cũng dẫn dắt d·ụ·c vọng trong lòng Khương Ly, để hắn làm ra một chút sự tình phong nguyệt...

Một đêm đi qua.

Trong phòng khách, Khương Ly đầu óc hỗn loạn, từ trong say rượu từ từ tỉnh lại.

Hắn là người thức tỉnh đầu tiên, cả người trần như nhộng.

Bên cạnh hắn, còn có ba cô gái đang nằm ngủ say, tất cả đều trần truồng, trên người che kín các loại vết tích hương diễm...

Dưới góc giường, một con tiểu hồ ly cùng một con tiểu Chu Tước ôm nhau ngủ như c·h·ế·t.

Khương Ly xoa xoa trán, trong đầu tái hiện từng cảnh tượng điên cuồng đêm qua.

Hắn và Xích Tuyết là vợ chồng, Xích Tuyết câu dẫn hắn, hắn đương nhiên sẽ không từ chối, mà thuận thế đem nàng đặt ở trên bàn rượu, chinh phạt...

Nhưng vấn đề là....khởi đầu hắn chỉ cùng Xích Tuyết đùng đùng, nhưng sau đó, lại có những nữ nhân khác mơ mơ màng màng gia nhập vào...

Không biết bắt đầu từ khi nào, ở trên bàn rượu thở dốc hai người, gia nhập thêm Hạ Tuyết Đình, biến thành một chọi hai...

Hạ Tuyết Đình thì cũng thôi, Khương Ly cùng nàng quen biết mấy chục năm, đã sớm hiểu rõ tình cảm của nhau, chỉ chưa từng đi quá giới hạn mà thôi, gia nhập liền gia nhập.

Hắn thân là Đế cảnh thể tu, lấy một địch hai cũng không phải việc khó.

Nhưng Vũ Như Yên lại cũng mơ mơ màng màng gia nhập vào đại chiến. Đừng nhìn nàng ngày thường hiền thục dịu dàng, nhưng lúc làm chuyện đó quả thực dã tính mười phần, ép đều ép không được...

Rồi sau đó, hai con vật nhỏ cũng bò tới trợ hứng.

Một con hồ ly, một con chim nhỏ, đều chưa thành niên, xem cuộc vui là được rồi, chạy đến trợ hứng làm cái gì?

Nhìn hai đạo lạc hồng đỏ thắm còn vương ở trên giường, Khương Ly âm thầm cười khổ, vừa quay đầu, liền phát hiện Xích Tuyết trần truồng ngồi ở đó, tóc đen như thác nước che chắn hai hòn núi trắng nõn mượt mà, người vật vô hại nở nụ cười.

"Đây chính là lý do nàng đánh đuổi nam nhân, chỉ chừa lại nữ nhân cùng ta uống rượu sao? Nàng không cảm thấy, cảnh tượng như thế, quá mức rối loạn ư?"

Khương Ly không biết nói gì cho phải.

"Hì hì chúng ta đã nhiều năm không viên phòng, ta đã nín nhịn đã lâu nha, chàng không nên coi thường khao khát của mỹ phụ. Mà ta lại thích náo nhiệt, nhiều người chơi vui, thật tò mò những người khác tỉnh lại, sẽ có tâm tình như thế nào?"

"Nàng thật rất vui?"

"Vui nha, một long tam phượng, cảm giác không tệ!"

"Ha ha, đã vậy, nàng sẽ hối hận!"

Ánh mắt Khương Ly loé lên u mang, lập tức xông tới, đem Xích Tuyết đè xuống, lần thứ hai trừng phạt.

"Hí! Chàng muốn làm gì! Tại sao lại cho vào rồi! Đêm qua rõ ràng đã làm rất nhiều lần, sao chàng vẫn còn có thể...ưm!"

Xích Tuyết bị đẩy ngã, duyên dáng gọi to một tiếng, lại nghiến chặt răng, sau đó là tiếng thở dốc đứt quãng, không cách nào nói chuyện.

Dã thú trong lòng Khương Ly là nàng thả ra.

Như vậy, liền do nàng phụ trách.

Cứ như vậy, bọn họ đùng đùng một mạch từ sáng tới trưa, khi hai cô gái khác lần lượt tỉnh dậy, rất nhanh liền bị lan đến, lần thứ hai cuốn vào trong trận giáp lá cà này.

Cuối cùng, phe dành chiến thắng, tự nhiên là Khương Ly.

Khương Ly mặc y phục, mặt mày hồng hào đi ra phòng ngủ, chỉ chừa lại ba nữ nhân nằm phờ phạc ở trên giường, uể oải ngủ.

Sự tình đã phát sinh rồi, hắn đương nhiên sẽ không làm bộ làm tịch cái gì. Hơn nữa, đây đều là ngươi tình ta nguyện, khỏi cần kiêng kỵ, mà lại, cũng đã rất lâu, hắn chưa từng làm chuyện ấy, nói thật, cảm giác thật sự rất tốt.

Nửa ngày trôi qua, ba nữ tử uể oải không ngớt, lần lượt thức tỉnh, mặc vào quần áo đi ra phòng ngủ, ngoại trừ Xích Tuyết ra, trên mặt Hạ Tuyết Đình cùng Vũ Như Yên đều mang theo vẻ ngượng ngùng.

Dù sao, một nam ba nữ cùng quấn ở trên giường, hình ảnh đó quả thực cay con mắt, hai nữ cũng không phải phong trần nữ tử, tự nhiên cực kỳ xấu hổ.

Khương Ly là có hạn, nói là một đánh ba, kỳ thực hắn chỉ có thể xử lý một người, hai người khác thì thường thường sẽ ôm lấy nhau...

Sau khi phóng túng, hai nữ hoặc nhiều hoặc ít đều lúng ta lúng túng.

Từ ngoài lâm viên cho đến phòng ngủ, dọc theo đường đi đều là mảnh vỡ y phục của nam nữ tán loạn khắp nơi, còn có chất lỏng không rõ vương vãi đầy đất...đủ để thấy hôm qua bọn họ điên cuồng như thế nào, càng khiến cho hai nữ vừa mới trở thành phụ nhân xấu hổ muốn chui xuống đất.

Liền ngay cả Xích Tuyết cũng bắt đầu cảm thấy lúng túng.

Không được, sau đó không thể uống rượu lung tung, cũng không thể uống rượu nặng như vậy!

"Khương...Khương...đạo hữu, ta phải trở về tu tắm rửa trước...."

Vũ Như Yên da mặt mỏng nhất, vừa thấy Khương Ly liền cuống cuồng chạy trốn, có điều, tư thế đi đứng có chút khó chịu, dù sao phía dưới rất đau, ngày hôm qua nàng là cuồng dã nhất, bị Khương Ly trọng điểm chăm sóc, ra ra vào vào quá nhiều...

"Thúc thúc...chúng ta...chúng ta..."

Hạ Tuyết Đình ngượng nghịu nói.

Khương Ly đưa mắt nhìn nàng, phát hiện trên cái cổ trắng còn che kín dấu hôn thâm tím.

Uống rượu hại người...

Người ta còn gọi mình là thúc thúc đây!

"Từ nay trở đi, không nên gọi ta là thúc thúc!"

"Nhưng ta vẫn muốn gọi là thúc thúc..."

"Mà thôi tuỳ ngươi, bây giờ tu vi của ngươi đã đạt tới nhị phẩm cực hạn, nhưng tạm thời chưa muốn độ kiếp, đợi ta truyền thụ cho ngươi một ít thần thông bí thuật cùng bảo vật rồi hẵng độ kiếp sau!"

"Được rồi, ta cũng muốn về phòng rửa ráy, phía dưới thật dính, còn lưu lại rất nhiều đồ vật..."

Hạ Tuyết Đình thẹn thùng giải thích.

Khương Ly nhất thời im lặng, làm sao đang nói chuyện tu luyện lại chuyển sang chủ đề này?

"...Vậy ngươi trước tiên đi tắm rửa đi!"

"...Tắm xong, ta muốn nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau mới có thể tìm thúc thúc học thần thông, quá đau..."

"Ừm, nghỉ ngơi cho tốt!"

Hạ Tuyết Đình cũng không biết là thật sự muốn tắm rửa hay là bởi vì thẹn thùng, muốn tránh Khương Ly ba ngày, nói chung nàng chạy về phòng nấu xong nước tắm, sau đó không còn tăm tích.

Chương 60: Mượn Kiếm