Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 65: Kiêu Dương Thành
Kiêu Dương Thành là toà thành trì lớn nhất Kiêu Dương Võ Vực, nằm ở sát chân núi Thương Lan, khoảng cách Vô Lượng Hải chừng bốn mươi dặm. Nơi đây, tụ tập vô số cường giả của thập quốc, cùng nhau chống đỡ Kiếp tộc.
Kiêu Dương Thành là một trong bảy mươi hai tòa Đại Thành của Tứ Hoang, phụ trách phòng thủ một chỗ trung cấp giới đạo gọi là Thái Uyên Độ cùng với mười hai cái hạ cấp giới đạo khác.
Sinh sống ở trong thành tuyệt đại đa số đều là võ giả.
Những người dám chạy tới đây mạo hiểm, tu vi thấp nhất cũng là Kim Thân, tu vi thấp hơn, lên chiến trường chỉ có thể sung làm kiến hôi, không có tác dụng quá lớn.
Sáng sớm hôm nay, phía trước cổng thành dòng người ra vào tấp nập, giữa đám đông, có một người thanh niên mặc áo trắng, dắt theo con lừa già đang yên lặng ngắm nhìn trăm trượng hùng quan, thần tình lộ ra một tia hoài niệm.
Thanh niên mặc áo trắng nọ không ai khác chính là Khương Ly.
Gần hai trăm năm trước, Khương Ly vì tránh Ngạo gia t·ruy s·át, cũng như vì tăng cường thực lực mà chạy đến Kiêu Dương Thành, gia nhập Tứ Hoang Điện, một đường g·iết địch lập công, ròng rã mấy chục năm liền đột phá Chân Nhân, liền trở thành tham tướng dưới trướng Thương Lan Kiếm Vương, thống lãnh ba vạn Đông Ly Vệ, trấn thủ một toà hạ cấp giới đạo.
Sau khi đột phá Chân Nhân, hắn quay về Việt quốc tiêu diệt Ngạo gia, báo thù rửa hận, lại phát hiện nội tâm trống rỗng, mất đi mục tiêu. Bèn quyết định lần nữa tiến đến Kiêu Dương Thành tham quân
Mãi cho đến năm một trăm năm mươi tuổi, bởi vì trọng thương sắp c·hết, Khương Ly mới cáo lão hồi hương.
Tính từ ngày đó đến nay, đây là lần đầu tiên hắn trở về Kiêu Dương Thành, nội tâm không tự chủ dâng lên một tia cảm khái.
Thu hồi cảm xúc trong lòng, Khương Ly dắt lừa chậm rãi xuyên qua cổng lớn tiến vào nội thành.
Trên đường phố nhộn nhịp phi phàm, dòng người nối liền không dứt.
Bởi vì Khương Ly không tản ra khí tức quá mạnh mẽ, nên đám đông võ giả xung quanh không mấy ai để ý tới hắn.
Hai bên đường phố, có lượng lớn tán tu tự bày gian hàng, xen lẫn với sạp hàng của đám tiểu thương, mặt hàng phong phú đầy đủ chủng loại.
“Tứ chuyển đan đỉnh, dùng để luyện chế tứ chuyển đan dược trở xuống, giảm giá sập sàn, chỉ bán 1 vạn nguyên thạch. Mại dô, mại dô!"
“Tam chuyển Đúc Thân Đan, một bình 10 viên, 5000 nguyên thạch, Kim Thân cảnh đạo hữu tới xem một chút đi”
“Tứ chuyển bảo đao, một vạn hai ngàn nguyên thạch…già trẻ không gạt...nếu gạt làm c·h·ó, gâu gâu gâu!"
"Tam chuyển Bạo Huyết Phù, g·iết địch một ngàn tự tổn tám trăm, sản phẩm phù hợp cho dân chơi liều mạng, cấm chỉ sử dụng cho phụ nữ đang mang thai và cho con bú..."
Tiếng rao hàng huyên náo vang vọng bên tai, khiến Khương Ly giật nảy mình, nhiều năm trôi qua, khung cảnh của Kiêu Dương Thành vẫn đông đúc náo nhiệt như thế, không thay đổi quá nhiều.
Một đường đi tới phía tây thành, Khương Ly dừng lại ở trước một toà tửu lâu cao hai tầng, nằm trong hẻm nhỏ, chính là toà tửu lâu hắn từng tổ chức yến tiệc, chia tay chiến hữu, cáo lão hồi hương ngày trước.
Túy Hương Lâu!
Trong đầu chợt hiện lên một vài hình ảnh, như đoạn phim quay chậm:
“Khương mỗ cả đời tranh đấu với Kiếp tộc, không rõ đã thi triển bao nhiêu lần Bản Mệnh Chân Thân, lại còn có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi, thật sự đã là điều may mắn lắm. Than ôi! Lão phu tu luyện môn Bất Diệt Chân Kinh này, mặc dù chỉ có mỗi một quyển Phàm Nhân Thiên, nhưng thủ đoạn giữ mạng thì phải nói thuộc hàng bậc nhất!”
“Giờ tuổi thọ của lão phu chỉ còn chừng mười năm, vừa lúc tu vi bắt đầu rớt xuống. Thương Lan Kiếm Vương sáng nay mới gửi chiếu lệnh ân chuẩn, ngày mai ta sẽ rời thành đi du ngoạn, ăn hết món ngon trong thiên hạ, nhìn hết cảnh đẹp giữa trời đất, thuận tay g·iết một chút hạng người làm ác. Chờ đến ngày sắp c·hết, thì lá rụng về cội, về nhà nằm. Đến lúc đó, cũng không cần làm phiền mấy vị bằng hữu nữa rồi”
“Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, chúng ta cứ như thế tạm biệt...Lão già ta xách kiếm về quê, mà việc ngăn cản Kiếp tộc….Cũng chỉ có thể dựa vào chư vị”
“Khương huynh yên tâm, Kiếp tộc không vượt nổi Kiêu Dương thành”
“Khương lão đệ yên tâm, c·hiến t·ranh cùng Kiếp tộc chúng ta tất thắng”
“Khương tiền bối xin cứ an hưởng tuổi già, việc tiêu diệt Kiếp tộc do lứa trẻ chúng ta tới gánh vác”
“Đúng để bọn hắn ở đáy biển ngóc đầu không được hahaha”
Khương Ly thở dài, cũng không biết cố nhân ngày nào ai còn ai mất.
"Xin chào khách quan, không biết ngày là muốn ăn uống hay thuê phòng?"
Đúng lúc ấy, bên tai chợt vang lên âm thanh của tiểu nhị, để Khương Ly giật mình, hồi thần trở lại.
"Ta muốn đặt bàn ở tầng hai"
"Hoá ra khách quan muốn chiêu đãi bằng hữu, xin hỏi ngài muốn đặt mấy bàn, vào thời điểm nào?"
"Tối nay, về phần bao nhiêu bàn sao....Chín bàn đi!"
Khương Ly suy nghĩ chốc lát, hồi đáp:
"Được, làm phiền khách quan vào quầy thanh toán tiền đặt cọc!"
"Ừm!"
Khương Ly gật gù, phất tay đem lừa già thu vào trong Lạc Thần Giới, sau đó đi theo tiểu nhị tiến vào quầy đặt cọc.
Bên trong quầy khá thanh tĩnh, chỉ có một lão đầu béo mập đang ngủ gật ở bên quầy.
Lão đầu nọ chính là chưởng quỹ của Tuý Hương Lâu, dáng dấp khoảng chừng năm mươi sau mươi tuổi, tóc chưa bạc lắm, có khuôn mặt hiền hòa, xem ra là người không s·át h·ại sinh linh vô tội, nhưng Khương Ly lại biết lão là một vị cao thủ, năm xưa tu vi đã đạt tới cảnh giới Chuẩn Vương.
Nhiều năm không gặp, đối phương càng đã đột phá tới tam phẩm Chân Vương, chỉ là, ngoại trừ mấy vị cao tầng ra, ở Kiêu Dương Thành rất ít người biết rõ tu vi thật sự của lão.
Hắn còn nhớ như in, năm xưa, có một gã nhị phẩm lão quái chạy tới Tuý Hương Lâu gây sự, bị một chỉ của lão đánh văng ra mấy chục trượng, suýt chút nữa m·ất m·ạng. Khi ấy hắn mới biết rõ, thực lực của lão vô cùng khó lường.
Thời điểm Khương Ly và tiểu nhị tiến đến trước quầy, lão đầu còn đang ngủ say, tiếng ngáy khò khò, miệng thì không ngừng chậc chậc, chốc chốc nở một nụ cười d·â·m đãng.
"Chưởng quỹ, mau tỉnh, có khách nhân đến!"
Tiểu nhị vỗ vỗ bàn hô lớn.
Lão đầu bị giật mình, mở mắt ra, đợi sau khi nhìn rõ là tiểu nhị nhà mình, sắc mặt lão lập tức xị xuống, như nhìn thấy một đống phân.
"Tiểu tử, đây là lần thứ 3658 ngươi phá hỏng mộng đẹp của lão phu. Nếu lại có lần sau thì đừng trách lão phu hung ác, đem ngươi đá ra khỏi Tuý Hương Lâu"
Đối với lời đe doạ của lão, tiểu nhị giống như đã quen thuộc, nên chẳng hề để trong lòng.
Lão đầu thấy thế, lập tức giận tím mặt, vỗ bàn bình bịch, mắng to:
"Ánh mắt của ngươi là có ý gì, ngươi cho rằng lão phu không dám đuổi ngươi?"
"Phản rồi, phản rồi!"
"Khụ khụ, chưởng quầy, có khách nhân muốn đặt bàn!"
Tiểu nhị thấp giọng ho khan.
Lão đầu nghe vậy mới quay đầu nhìn về phía Khương Ly, nhíu nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
"Tiểu hữu nhìn rất quen mặt, chúng ta từng gặp nhau bao giờ chưa?"
Khương Ly cười tủm tỉm nói:
"Vân chưởng quỹ không còn nhớ Khương mỗ là ai ư?"
"Ngươi là Đông Ly Chân Nhân, không đúng...ngươi...ngươi là..."
Lão giả đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, sắc mặt đại biến, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Lão mặc dù cả ngày ru rú ở trong Tuý Hương Lâu, thời gian trước cũng không tới Việt quốc nghe giảng đạo, nhưng cũng biết tới đại danh của Khương Ly.
Hơn nữa, Lê Minh Chiến Vương cũng từng truyền mật lệnh đến đám lão quái ở Kiêu Dương Thành, trong đó, có tiết lộ thân phận thực sự của Bạch Tôn, chính là vị Đông Ly Chân Nhân năm xưa thường xuyên tới quán của lão uống rượu.
Không nghĩ tới, Khương Ly lại trở về Kiêu Dương Thành, đồng thời chạy tới Túy Hương Lâu đặt bàn, đây quả thực là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.
Vân chưởng quỹ nhanh chóng khôi phục tâm thần, vội vàng muốn hướng về phía Khương Ly hành lễ, lại bị hắn ngăn lại:
"Chớ nên đa lễ, hôm nay ta trở về Kiêu Dương Thành là muốn thăm hỏi một chút cố nhân, không muốn quá mức hưng sư động chúng!"
"Vâng vâng vâng!"
"Còn một chuyện, ngươi xem như địa đầu xà ở Kiêu Dương Thành, ta muốn ngươi giúp ta phái thủ hạ đi mời những người trong danh sách này tới tham dự tiệc rượu. Làm xong mọi chuyện, Khương mỗ sẽ có hậu tạ!"
Khương Ly vừa nói chuyện vừa đem một tấm thẻ ngọc đặt lên trên quầy.
"Hắc hắc, tiền bối cứ yên tâm, chuyện này cứ bao ở trên người Vân mỗ. Về phần hậu tạ cái gì thì không cần, tiền bối đại giá quang lâm tệ điếm, đã là phúc khí ba đời của ta rồi, nói cái gì hậu tạ không hậu tạ!"
Vân chưởng quỹ cuống quýt xua tay nói, tiếp theo trừng mắt nhìn tiểu nhị quát:
"Còn ngây người ở đó làm gì? Mau dẫn khách quý lên sương phòng nghỉ ngơi. Nhanh!"
"Người đâu, mau chuẩn bị rượu ngon cùng thức ăn tốt nhất, hôm nay Túy Hương Lâu từ chối tiếp khách!"