Chương 73: Nghiệt Vân Tiền Bối Là Chính Đạo Mẫu Mực
Khương Ly vốn định mạnh mẽ xông tới Tô gia, nhưng vừa nghĩ tới Hắc Diệu Đế Vực là đại bản doanh của Hắc Diệu Đế Quân, chính mình lỗ mãng chạy tới, rất dễ dàng bị đối phương phát hiện, sẽ sinh ra phiền phức không đáng có.
Dù sao, trong ký ức của cửu tổ, Hắc Diệu Đế Quân bề ngoài chỉ là thất phẩm Chân Đế, nhưng nếu toàn lực ra tay, chiến lực không thua gì nhị giai Chuẩn Thánh.
Lấy thực lực của Khương Ly hôm nay, quả thực không nắm chắc từ trong tay đối phương toàn thân trở ra.
Nên sau khi suy đi tính lại, hắn quyết định cải biến đôi chút khí tức, ngay cả Nghiệt Long cũng chỉ biểu hiện ra tu vi cấp bảy Yêu Long, chậm rãi đi đường.
Mặc dù vậy, vẫn như cũ khiến cho đám võ giả ở trên bến tàu chú ý.
Bởi vì bên người hắn còn có một vị mỹ nữ, chính là Tô gia nhị tiểu thư.
Vừa thấy Khương Ly đến gần, dáng vẻ không kiên nhẫn trong mắt Tô phu nhân nháy mắt biến mất, tâm tình biến chuyển, lộ ra vẻ vui mừng, đâu còn dáng vẻ oán giận lúc ban đầu.
"Ta còn tưởng ngươi cùng nhị tỷ dạo chơi thiên hạ thêm mười ngày nửa tháng, mới chịu chạy tới chứ?"
Tô phu nhân hừ lạnh một tiếng, nhưng ý cười trong đáy mắt lại bán đi tâm tình chân thực của nàng.
"Xin lỗi, trên đường gặp chút ngoài ý muốn, hơi trì hoãn ít ngày, đúng là để ngươi đợi lâu"
Khương ly bật cười, tất nhiên là bị dáng vẻ nói một đằng làm một nẻo của nàng chọc cười.
"Chuyện ngoài ý muốn, chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ ngươi thật cùng nhị tỷ làm trò mờ ám gì?"
Tô phu nhân nghe thế, lập tức cả người không tốt, cảnh giác nhìn Tô Nhan, sau đó tung người lên, ôm lấy cánh tay của hắn, giống như đánh dấu chủ quyền, để cho Tô Nhan cười khổ không thôi.
Tình cảnh ấy rơi vào trong mắt người đi đường, lập tức, quần tu trợn mắt há mồm.
Tô gia tam tiểu thư là vị hôn thê của Hư Không Thiếu Đế, lại cùng nam nhân xa lạ thân mật như vậy, hơn nữa tựa hồ còn nhị tiểu thư tranh đoạt tình nhân. Lẽ nào đây chính là trong truyền thuyết đứng núi này trông núi nọ, hồng hạnh xuất tường?
Tiếp theo, Tô phu nhân phất tay gọi ra một chiếc xe linh thú, cùng Khương Ly và Tô Nhan đi thẳng về phương hướng của Thương Nguyên Thành.
Mãi đến tận khi ba người rời đi hồi lâu, mọi người mới dám thấp giọng nghị luận.
"Ta nói, vị Hư Không Thiếu Đế kia có phải bị...bị lục rồi...?"
"Bị lục? Lời ấy giải thích thế nào, kính xin đạo hữu giải thích một hai!"
"Đây chính là ngôn ngữ của quê hương ta. Ở quê hương của chúng ta có lưu truyền một cái truyền thuyết như thế. Nói rằng vào thời cổ đại có một võ giả ra ngoài thăm bạn, chợt thấy chân trời loé lên một tia ánh sáng màu xanh lục, hắn bấm tay tính toán, nhất thời mồ hôi như mưa, vội vàng chạy về nhà. Vừa về đến cửa, đúng như dự đoán, đạo lữ của hắn đang cùng một người đàn ông xa lạ khác cá nước hành lạc, bắt gian tại trận..."
"Đã hiểu, đã hiểu, vị Hư Không Thiếu Đế kia xem chừng cũng nhanh ngẫu nhiên gặp phải thiên ngoại lục quang rồi..."
"Chư vị không cảm thấy, thanh niên cùng tam tiểu thư đầu mày cuối mắt nọ có chút quen mặt hay sao?"
"Đạo hữu vừa nói, ta mới nhớ ra, đối phương giống như có chút quen mặt..."
"Nghĩ không ra, nhưng ta có thể khẳng định....Hư Không Thiếu Đế chắc chắn đã bị lục....khà khà, vị Hư Không Thiếu Đế kia là nhân vật trời quang trăng sáng cỡ nào, trên đầu lại mọc ra một cái thảo nguyên xanh ngát, khặc khặc khặc..."
"Có nên đem tin tức báo cho Hư Không Các, nói không chừng còn có thể lĩnh thưởng..."
"Lĩnh thưởng? Hừ! Ta khuyên người vẫn nên bỏ tâm tư này đi. Ngươi biết hắn là ai sao? Đường đường là Bách Hoa Phong, đều bị hắn đạp nát, lẽ nào ngươi còn lợi hại hơn một vị Cổ Chi Đại Đế ư?"
Một gã võ giả tên là Lâm Động đột ngột lạnh rên một tiếng, đánh gãy nghị luận của mọi người.
"Hí! Vì sao Lâ·m đ·ạo hữu lại nói lời ấy! Cái gì mà Cổ Chi Đại Đế, cái gì mà Bách Hoa Phong! Tin tức như vậy, làm sao ta chưa nghe nói bao giờ!"
"Đó là các ngươi cô lậu quả văn! Lâm mỗ cùng chư vị khác biệt, ta chính là Đế Quân môn đồ, tự có con đường tình báo riêng. Chớ xem vị tiền bối kia làm việc khiêm tốn, nhưng Đông Hoang lão quái cũng không phải hoàn toàn là kẻ ngu si, người tin tức linh thông, từ lâu đã đoán được thân phận của hắn. Thân phận của hắn hết sức phức tạp, tuỳ tiện lấy ra một cái, đều không phải chúng ta có thể trêu chọc. Lấy thực lực của hắn, đừng nói đùa giỡn vị hôn thê của Hư Không Thiếu Đế, coi như ngủ lão bà của vị Đế Quân nào đó, e sợ đối phương cũng giận mà không dám nói gì..."
"Lời của Lâ·m đ·ạo hữu là thật! Nếu Tiêu mỗ đoán không lầm, nam tử cưỡi hắc long vừa rồi chính là trong truyền thuyết Bạch Tôn, Bạch lão ma!"
Tê!
Sắc mặt của mọi người tức khắc đại biến, nào dám tiếp tục nghị luận Khương Ly.
Bọn họ dám nghị luận diễm sự trên phố, dám ngầm cười nhạo Hư Không Thiếu Đế đỉnh đầu thảo nguyên, cũng không dám công nhiên nghị luận Bạch lão ma.
Mọi người còn muốn từ trong miệng Lâm Động tìm hiểu thêm một ít tin tức, nhưng Lâm Động không tiếp tục để ý đến bọn họ, sau khi ôm quyền xin lỗi, càng vội vã rời đi, bay thẳng vào Tây đảo.
Ở Đông Hoang có rất nhiều người tin tức linh thông, nhất là Đế cấp thế lực, hoặc nhiều hoặc ít đều suy đoán được, Bạch Tôn chính trong truyền thuyết Viễn Cổ Đại Tu Nghiệt Vân từng tung hoành ở Man Hoang Cổ Vực, không thể trêu chọc.
Cũng là do Khương Ly đến Tây đảo quá mức biết điều, điệu thấp, nếu hắn kiêu căng một chút, sớm đã có vô số lão quái ở Hắc Diệu Đế Vực chạy ra biển tiếp đón.
Bạch Tôn vô duyên vô cớ chạy đến Hắc Diệu Đế Vực, chính là chuyện kinh thiên động địa.
"Sẽ không sai! Người nọ chính là sư phụ khổ sở tìm kiếm Nghiệt Vân tiền bối! Nếu ta đem tin tức này tiết lộ, tất sẽ là một cái công lớn!"
"Hơn nữa, theo lời sư tôn, Nghiệt Vân tiền bối là chính đạo mẫu mực, sỡ dĩ trở thành Bạch Tôn xú danh vang xa, rõ ràng là có dụng ý đặc biệt, là muốn dùng ác dương thiện, những người bị hắn g·iết, hết thảy đều đáng c·hết!"
Lâm Động cố nén nội tâm kích động, bay thẳng vào trong đảo, hiện tại sư phụ của gã đang ở tạm bên trong một toà phố chợ nào đó trên đảo.
Lâm Động chỉ là một gã nhất phẩm tiểu bối, không tính là danh nhân ở Đông Hoang, nhưng sư phụ của gã thì khác. Sư phụ của gã chính là Khổng Khâu Đế Quân, đường đường là lục phẩm Chân Đế, càng bởi vì ở thu đồ khắp thiên hạ mà danh vọng rất cao, có mỹ dự "môn đồ mãn Đông Hoang".
Khổng Khâu Đế Quân không phải là Đế Quân phổ thông, lão là một vị Đế Quân từng tham dự Man Hoang đại chiến.
Nói cách khác, lúc Khổng Khâu Đế Quân ở Man Hoang, từng được Khương Ly cứu mạng, nên vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, chưa thể báo đáp.
Sau đó Khương Ly chạy tới Thông Thiên Sơn đại náo một trận, lão liền đuổi tới Thông Thiên Sơn. Khương Ly hiện thân ở Bách Hoa Phong, lão liền đuổi tới Bách Hoa Châu.
Lão vẫn luôn đi theo bước chân của Khương Ly, muốn gặp Khương Ly một lần, muốn trả hết ân tình năm đó, muốn lần thứ hai chiêm ngưỡng phong thái của Nghiệt Vân tiền bối.
Đáng tiếc, tốc độ của Khương Ly quá nhanh, mỗi lần lão đuổi tới nơi, Khương Ly đã rời đi trước một bước, khiến cho lão không có duyên gặp gỡ.
Nhân sinh chi hám, cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi!
Khổng Khâu Đế Quân thậm chí có vài lần hoài nghi, Khương Ly chính là không muốn tiếp thu cảm tạ của lão, vì vậy mới sẽ trước một bước rời đi, hành động như vậy, quả thực là tác phong của cổ chi thánh hiền, cũng càng làm cho lão kính phục.
Nhưng vấn đề là nếu Nghiệt tiền bối trước sau tránh mặt, vậy thì cả đời này, lão sẽ không có cơ hội hướng về phía tiền bối nói một tiếng cảm tạ. Đây chính là Viễn Cổ Đại Tu, nếu cố ý tránh mặt một tên tiểu Đế Quân nào đó, thì tên tiểu Đế Quân kia há có thể dễ dàng tìm tới...
Hazzz
Khổng Khâu Đế Quân thở dài một tiếng, hiện tại, lão đang ở trên phố chợ thuê một toà tư thục, giảng bài cho môn đồ.
Mấy trăm đệ tử dưới trướng đang nghe giảng, phát hiện sư tôn thở dài, lập tức kinh hãi, bọn họ chưa từng nhìn thấy Khổng Khâu Đế Quân sa sút như vậy.
"Sư tôn vì sao lại thở dài, chẳng lẽ là các đệ tử vừa đưa ra vấn đề quá mức công danh lợi lộc, khiến sư tôn không vui?"
Chúng đệ tử lo sợ mặt mày tát mét hỏi.
"Cũng không phải, lão phu không phải thán các ngươi, lão phu là bỗng nhiên thấy cảnh sinh tình, nhớ tới Nghiệt tiền bối!"
Khổng Khâu Đế Quân cười khổ nói.
"Nghiệt tiền bối, Nghiệt tiền bối nào?"
Có đệ tử mới nhập môn không lâu, chưa rõ vì sao hỏi.
Không cần Khổng Khâu Đế Quân trả lời, lập tức liền có những đệ tử khác giải thích:
"Sư đệ mới nhập môn, có chỗ không biết, sư phụ là đang nhớ nhung Nghiệt Vân tiền bối."
"Nghiệt Vân tiền bối, để sư phụ tưởng niệm như vậy, chẳng lẽ là một vị Cổ Chi Đại Đế?"
Tên đệ tử mới nhập môn kia càng thêm nghi hoặc.
Đối với võ giả cấp thấp mà nói, lục phẩm Chân Đế như Khổng Khâu Đế Quân chính là tồn tại chí cao vô thượng. Mà một vị Cổ Đế, càng là nhân vật truyền thuyết, chỉ tồn tại trong cố sự.
"Nghiệt Vân tiền bối cũng không phải Cổ Chi Đại Đế mà là một vị Viễn Cổ Đại Tu. Có lẽ các ngươi cũng không biết Viễn Cổ Đại Tu là hạng người gì, chỉ cần biết, bọn họ chính là tồn tại gần với Thánh Nhân nhất, chính là nhân vật đứng đầu thiên địa. Lão phu sở dĩ đối với Nghiệt Vân tiền bối nhớ mãi không quên, là bởi vì hắn từng cứu mạng lão phu ở Man Hoang, ân cứu mạng không thể nào quên. Sư tôn vẫn luôn muốn báo lại ân tình, nhưng trước sau không cách nào cùng hắn gặp lại. Tiền bối làm việc thiện, cũng không phải vì hư danh phù lợi. Cổ phong trường tồn, chính khí bất tận, đây mới là bản tính của Nghiệt Vân tiền bối. Nếu hạng người lương thiện như Nghiệt tiền bối nhiều hơn chút, tu hành giới sao có nhiều ngươi lừa ta gạt như thế. Chúng ta khổ tâm kinh doanh một đời, còn không bằng tiền bối đi làm việc thiện một ngày...Xong việc phủi áo đi, ẩn sâu thân cùng danh....Nếu đời này, có thể gặp gỡ tiền bối một lần, lão phu c·hết cũng an lòng! Chỉ tiếc, không thấy được..."