Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 78: Người Giả Bị Đụng

Chương 78: Người Giả Bị Đụng


Nếu Tiểu Thuyên thật có thể cùng Khương Ly đến với nhau, nàng tất nhiên sẽ dứt bỏ đi chút tư tâm kia.

Còn nếu Tiểu Thuyên không thể kết duyên cùng Khương Ly, nàng há có thể để nữ nhi một người không hạnh phúc, chính mình tìm hạnh phúc riêng.

Dù như thế nào, nàng cùng Khương Ly đều căn bản không có khả năng, nếu đã không có khả năng, như vậy cùng Trần Bắc Huyền kết thành đạo lữ, tựa hồ tương đối thích hợp.

Chỉ cần có thể khiến cho con gái trải qua cuộc sống tốt hơn, nàng gả cho Trần Bắc Huyền hay gả cho a miêu a cẩu, kỳ thực không khác nhau là bao.

Đúng đấy, không khác nhau là bao.

Nhưng vì sao nàng vừa mới muốn mở miệng đồng ý lời truy cầu của Trần Bắc Huyền, trong đầu liền hiện ra gương mặt lạnh nhạt của Khương Ly?

"Ha ha, quả nhiên giống như lời của người bên ngoài, Tô Dao chính là nữ nhân phóng đãng, chỉ dăm ba câu đã bị lão phu thuyết phục. Đây xem như chỗ đột phá, nói không chừng có thể từ trên người nàng tìm được tình báo về thiên ngoại thần thụ..."

Nội tâm Trần Bắc Huyền xem thường không ngớt, nhưng trên mặt lại biểu hiện vẻ chân thành thâm tình, muốn ra sức thuyết phục mỹ phụ.

Đáng tiếc, không đợi y tiếp tục khuyên răn, mỹ phụ đã mở miệng trước.

"Ta quả nhiên vẫn là...vẫn là không cách nào đồng ý..."

Mỹ phụ tự giễu nở nụ cười.

Nàng cho rằng mình đầy đủ vĩ đại, có thể vì nữ nhi mà hi sinh hết thảy, nhưng nếu thật cùng Trần Bắc Huyền kết thành đạo lữ, một ngày Khương Ly biết được, hắn đại khái sẽ không vui, hoặc là đại khái sẽ không để ý...

Cả đời nàng, không nhất định phải đến với Khương Ly, nhưng nàng cũng không muốn giao mình cho kẻ khác...coi như vì bảo vệ nữ nhi, nàng cũng không muốn làm ra chuyện như vậy.

Hơn nữa, lấy thực lực và cá tính của Khương Ly, chỉ cần để hắn biết được có người dám bắt nạt Tiểu Thuyên, đến khi đó, kẻ phải đau đầu, không phải là nàng hay nữ nhi nàng mà là cao tầng của Hắc Diệu Thương Hội cùng Hư Không Các đi.

"Cái gì! Vì sao hội trưởng lại từ chối, chẳng lẽ cảm thấy Trần mỗ không xứng với ngươi?"

Trần Bắc Huyền thẹn quá hoá giận nói.

"Không, ngươi rất tốt, nhưng ta không thích ngươi. Xin cáo từ...."

Mỹ phụ đứng dậy đi xuống lầu, Trần Bắc Huyền nhẫn nhịn lửa giận trong lòng đang muốn đuổi theo.

Thì đúng vào lúc này, bên ngoài Bạch Hạc Lâu chợt truyền tới âm thanh cãi vã ỏm tỏi.

Võ giới xưa nay không thiếu t·ranh c·hấp, đối với loại chuyện như vậy, mỹ phụ từ trước đến nay chưa bao giờ để tâm.

Nhưng là bên trong đám người cãi lộn lại truyền ra âm thanh của một nam tử, âm thanh ấy quen thuộc đến tận xương tuỷ.

Là Bạch Phàm, không là Khương Ly!

Là hắn!

Vì sao lại là hắn?

Mỹ phụ ngơ ngác quay đầu lại, đứng ở trên lầu hai, nhìn xuống sân trước của Bạch Hạc Lâu.

Nàng quả nhiên nhìn thấy Khương Ly, nhìn thấy thanh niên mặc áo trắng từng bắt giữ hoá thân của mình mấy chục năm trước.

Mà đang cùng hắn cãi cọ là một vị tam phẩm Chân Vương nữ tu.

Sắc mặt mỹ phụ lập tức trở nên cổ quái, cảm thán nữ tu kia quả nhiên to gan lớn mật, lại dám lời qua tiếng lại với Bạch lão ma.

....

Khương Ly chọc ra phiền phức, không, nói hắn chọc phiền phức cũng không chính xác, mà phải nói là phiền phức chủ động tìm tới hắn.

Hắn dựa theo khí tức của Tô Vũ một đường tìm tới Tửu Mộng Sơn, vừa dự định tiến vào Bạch Hạc Lâu tìm người, lại gặp phải một tên "giả bị đụng" nữ nhân.

Đây là một thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ, tu vi thật sự là tam phẩm trung kỳ, nhưng lại toàn lực biểu hiện ra tu vi Ngọc Mệnh hậu kỳ, một mực ăn vạ Khương Ly với lý do là hắn sờ soạng mông eo của nàng.

Được rồi, Khương Ly xác thực sờ qua, nhưng này thực chất là chính nàng tự đụng vào hắn.

Thiếu nữ dáng người kiều tiểu, mặt mũi điềm đạm đáng yêu, thuần khiết như đoá bạch liên hoa. Đã thế, vừa nghe nói có thiếu nữ nhà lành bị lưu manh đùa giỡn, mấy con ma men xung quanh trong lòng nhất thời chính nghĩa bạo rạp, muốn dự định biểu diễn tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, hung hăng đem Khương Ly vây lại.

"Chư vị thúc thúc, chính là hắn, chính là hắn sờ soạng nơi này của ta!"

Thiếu nữ làm bộ khóc nức nở ríu rít nói.

Vài con ma men nghe xong miêu tả thêm mắm dặm muối của nàng, càng thêm tức giận, hận không thể ngay lập tức đánh Khương Ly một trận.

Khương Ly thâm ý sâu sắc liếc nhìn thiếu nữ.

Cô gái trước mặt ẩn giấu rất sâu, nhưng hắn vẫn có thể từ trên người nàng nghe được mùi rượu cực kỳ tinh khiết.

Mùi rượu? Giả bị đụng?

Thú vị, hắn đúng là muốn xem nàng có mục đích gì, nếu không coi như nàng cố ý va vào hắn, Khương Ly cũng có khả năng dễ dàng tránh thoát.

"Hừ, tên tiểu bối kia quá mức trơ trẽn! Ban ngày ban mặt, càn khôn sáng sủa, lại dám ở trên Tây Đảo làm chuyện đ·ồi b·ại, người đến, mau đem hắn bắt lại cho ta"

Trần Bắc Huyền đang lo không có cơ hội biểu hiện mình, tức khắc tinh thần tỉnh táo.

Ngoắc ngoắc tay, lập tức vài tên đệ tử chấp pháp của Hắc Diệu Thương Hội xông ra từ chỗ tối, lặng lẽ đi về phía Khương Ly.

Y muốn ở trước mặt mỹ phụ biểu hiện thể hiện ra bộ mặt cương trực công chính, trừng cường phù yếu của mình, đáng tiếc, mỹ phụ căn bản không thèm nhìn y.

Ánh mắt của nàng, đã bị Khương Ly lấp kín, thế giới của nàng, dường như triệt để yên tĩnh, trong tầm mắt chỉ còn một người Khương Ly.

Mãi cho đến khi phát hiện đệ tử chấp pháp muốn lùng bắt Khương Ly, nàng mới bừng tỉnh, sau khi bừng tỉnh, vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái.

Đầu óc của Trần Bắc Huyền bị hỏng rồi hay sao? Càng dám sai người bắt giữ Khương Ly!

Thiếu nữ "giả bị đụng" kia không có mắt thì thôi, bầy ma men say rượu mắt mờ thì cũng thôi, nhưng ngươi đường đường là Chấp Pháp Viện đại trưởng lão, chẳng lẽ không nhận ra thân phận của hắn?

Mỹ phụ do dự chốc lát, sau đó điểm người một cái từ trên tầng hai nhảy xuống, nhẹ nhàng đứng ở trước người Khương Ly, lạnh lùng nói với đám đệ tử chấp pháp:

"Các ngươi lui ra!"

Tuy rằng nàng che giấu dung mạo, nhưng lại sử dụng âm thanh vốn có. Thân là đệ tử chấp pháp, bọn họ tự nhiên nghe ra âm thanh của mỹ phụ, chính là hội trưởng đương nhiệm của Hắc Diệu Thương Hội, Tô Dao.

Thấy nàng muốn đảm bảo Khương Ly, bọn họ nào dám gây khó dễ cho hắn, vội vã lùi sang một bên.

"Ê, các ngươi không bắt hắn à! Vừa rồi hắn phi lễ với ta nha!"

Thiếu nữ phát hiện có người giúp Khương Ly ra mặt, nhất thời khó chịu.

"Hừ! Đường đường tam phẩm Chân Vương, lại cố ý giả trò ăn vạ, rốt cuộc là hà cớ gì?"

Mỹ phụ chẳng muốn cùng thiếu nữ phí lời, triển khai ra tu vi ngũ phẩm sơ kỳ, nhấc chưởng nhẹ nhàng chụp về phía nàng.

Một chưởng nhìn như cực kỳ tuỳ ý, nhưng lại chặt đứt hết thảy đường lui của thiếu nữ.

"Lại là ngũ phẩm lão quái!"

Thiếu nữ kia giật nảy cả mình, nàng vốn còn muốn gây sự, làm sao lại xui xẻo đá vào tấm sắt! Thanh niên mặc áo trắng kia nhìn như mềm yếu dễ bắt nạt, vì sao lại có ngũ phẩm lão quái làm chỗ dựa?

Thất sách, quá thất sách!

Oành!

Thiếu nữ mạnh mẽ ra tay, ngăn trở một chưởng của mỹ phụ, nhẫn nhịn đau nhức bay ngược về phía sau, vội vã đào tẩu. Tuy rằng chạy thoát, nhưng khí tức của tam phẩm Chân Vương vẫn bị bại lộ, đám ma men xung quanh nhìn thấy nàng là Chân Vương lão quái, lập tức hiểu ra đầu đuôi sự việc. Hiển nhiên là thiếu nữ có m·ưu đ·ồ khác bất chính, muốn gây khó dễ cho Khương Ly.

Thấy đối phương đào tẩu, mỹ phụ cũng không có ý định đuổi theo, nàng ước gì thiếu nữ đào tẩu thật xa mới tốt.

"Ngươi là đang giúp ta giải vây?"

Khương Ly cười nhạt nói, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân mặc cung trang, trong lòng hơi lộ ra một tia nghi hoặc.

Khí tức của nữ nhân này cùng Tô Vũ hoàn toàn nhất trí, chỉ là bất kể tu vi, tuổi tác hay dáng người đều khác biệt.

Nếu Tô Vũ là một thiếu nữ trẻ măng, mang theo khí chất của tiểu thư khuê các, thì nữ nhân trước mặt càng giống một phụ nhân thành thục, giống như trái đào chín mọng nước, hấp dẫn lòng người.

Có điều, hắn có thể khẳng định, cảm ứng của mình không sai, nàng ta đúng là Tô Vũ.

"Nếu ta không ngăn cản Khương công tử, sợ rằng không chỉ nàng mà những đệ tử chấp pháp của Hắc Diệu Thương Hội đều đ·ã c·hết oan c·hết uổng rồi"

Mỹ phụ cười nói.

Nàng quyết định ra tay thực chất là không muốn gây chuyện thị phi.

Bởi vì đội chấp pháp thật dám lùng bắt Khương Ly, vậy thì người phải c·hết chính là bọn họ, không chỉ bọn họ, toàn bộ Hắc Diệu Thương Hội cũng phải ăn quả đắng.

Văn không chọc Vương Bát, võ không chọc Bạch lão ma, nàng thân là hội trưởng của Hắc Diệu Thương Hội, tin tức linh thông, tự nhiên từng nghe qua chiến tích của hắn.

Mỹ phụ vốn là có ý tốt, nhưng sau khi xuất thủ nàng lập tức hối hận.

Bởi vì nàng vừa ra tay, bên trong đám khách rượu càng có một ít người đoán được âm thanh, khí tức của nàng, che chắn dung mạo hoàn toàn vô dụng.

"Hí! Lại là Tô hội trưởng đích thân tới, nàng lại ra mặt che chở nam tử mặc áo trắng nọ, hắn rốt cuộc là ai!"

"Đồn đại tính cách của Tô hội trưởng, có chút, có chút...Nam tử kia chẳng lẽ cùng nàng có quan hệ đặc thù nào đó? Dù sao, tên nam tử này thấy thế nào đều giống một tên tiểu bạch kiểm..."

"Khặc khặc, đạo hữu ăn nói cẩn thận..."

"Bọn ngươi rõ ràng cũng nghĩ như vậy....Ạch, Tô hội trưởng làm sao lại nhìn về phía chúng ta! Ha ha chư vị tiếp tục uống rượu, lão phu đi trước một bước...."

Mỹ phụ tức giận nhìn xung quanh.

Nàng gây thù chuốc oán quá nhiều, danh tiếng sớm đã thối không ngửi nổi, đây cũng là nguyên do nàng không thích tiếp xúc nhiều với nam nhân, coi như hẹn ước cùng Trần trưởng lão, đều giấu đầu lòi đuôi, sợ bị người biết được.

Hiện tại ngược lại tốt!

Nếu chuyện nàng công khai ra mặt thấy Khương Ly hôm nay bị truyền ra, khẳng định sẽ lại bị người khác bôi đen!

Sớm biết như vậy, nàng chỉ cần đứng ở bên ngoài xem trò vui là được, mặc cho Khương Ly đem Tây Đảo đại náo một trận.

Chương 78: Người Giả Bị Đụng