Chương 85: Phác Hoạ Thần Văn
Lạc Trường Tử cũng tu luyện Cổ Thần nên biết rõ, muốn vẽ thần văn khó khăn như thế nào, nên chứng kiến Khương Ly phách hoạ thất bại, cũng chưa quá bất ngờ.
Thụ Thất thì lại khác, lão nhìn thấy Khương Ly vẽ thần văn thất bại, lập tức không để ý hình tượng mà toét miệng cười ha hả, tuỳ ý trào phúng.
Nội tâm vốn dĩ vô cùng biệt khuất, bởi vì thế mà hoà hoãn không ít.
"Kiếp Linh tiểu quỷ ngay cả thần văn cũng không vẽ ra? Quá làm mất mặt Lạc thị thần tộc rồi! Ha ha ha, cười c·hết ta mất!"
"Tuy rằng hắn không vẽ không thần văn hoàn chỉnh, nhưng lão phu có thể nhìn được, hắn tựa hồ muốn vẽ đồ đằng một con hắc điểu, từ xu thế đặt nét, liền đoán ra ra, thần văn của hắn nhiều nhất là năm mươi nét mà thôi. Ngược lại không phải loại thần văn cao thâm gì..."
Thụ Thất cười gằn không ngớt, năm mươi nét thần văn, miễn cưỡng tính là hạ phẩm Vương cấp thần văn, căn bản không cùng đẳng cấp với một trăm bốn mươi bốn nét Tổ Văn của lão.
Chỉ là lão vừa mới dứt lời, đã thấy Khương Ly giơ tay lên, giống như muốn thử vẽ thần văn thêm một lần nữa.
"Sáu nét, là cực hạn của ta hiện giờ...nhưng cực hạn ấy cũng không phải không thể đánh phá!"
"Từ khi đột phá cảnh giới Cổ Thần đến nay, ta chưa từng phác hoạ thần văn. Lần đầu thử nghiệm, thất bại là điều đương nhiên. Nguyên nhân thất bại chủ yếu là vì ta còn chưa cảm ngộ thần huyết đầy đủ. Trước kia ta bận rộn tăng cường tu vi. Không quá quan tâm đến thần huyết trong cơ thể, lơ là điểm trên....Nếu không phải hôm nay vô tình phát hiện ra thiếu sót, ngày sau tất sẽ ảnh hưởng tới việc tu hành Cổ Thần nhất đạo. Cho nên, dù như thế nào, cũng nhất thiết phải vẽ ra thần văn"
Một nét, hai nét, ba nét...bảy nét!
Lần thứ hai vẽ thần văn, Khương Ly vẫn thất bại ở nét thứ bảy, nhưng so với lần đầu tiên, loại cảm giác xa lạ kia đã ít đi rất nhiều.
"A ha, Kiếp Linh tiểu quỷ lại thất bại rồi! Xem chừng hắn căn bản không cách nào vẽ ra nét thứ bảy! Điều đó cũng bình thường. Phác hoạ thần văn vốn là việc phức tạp nhất trong quá trình tu luyện thần đạo, cần thời gian dài cảm ngộ. Nhớ năm đó, lúc lão phu mới đản sinh linh trí, tiêu tốn ròng rã ba ngàn năm, mới vẽ ra chân chính thần văn. Kẻ này muốn trong một sớm một chiều phác hoạ xong thần văn, hiển nhiên là chuyện viễn vông"
Lão còn chưa nói xong, Khương Ly đã lần thứ ba vươn tay lên, vẽ xuống thần văn.
Thụ Thất tin tưởng, lần này, Khương Ly vẫn cứ thất bại ở nét vẽ thứ bảy, nhưng tiếp theo, lão liền trợn mắt há mồm.
Bởi vì lần vẽ thần văn thứ ba, Khương Ly một mạch vẽ mười nét mới thất bại, so với hai lần trước càng tiến bộ một đoạn dài.
"Hí, ngộ tính của Kiếp Linh tiểu quỷ thật là ghê gớm, ngăn ngắn mấy hơi thở liền tìm ra bí quyết phác hoạ thần văn rồi!"
Thụ Thất âm thầm giật mình, mà Lạc Trường Khanh cũng hít vào hơi khí lạnh.
Phách hoạ thần văn, yêu cầu thời gian dài ngắn hoàn toàn phụ thuộc vào ngộ tính của Cổ Thần.
Có Cổ Thần suy tư trong khoảnh khắc liền hiểu ra, nhưng cũng có Cổ Thần dùng cả đời để cảm ngộ.
Thụ Thất dùng ba ngàn năm mới phác hoạ thành công thần văn hoàn chỉnh, mà Khương Ly lại chỉ cần vài ba hơi thở. Có thể thấy được, ngộ tính của khương Ly vượt xa Thụ Thất khi xưa quá nhiều.
"Mười nét còn chưa đủ, muốn phác hoạ ra tổ văn, yêu cầu tối một trăm nét. Mười nét, thậm chí ngày cả mô hình của thần văn cũng không thể vẽ ra..."
Khương Ly thì thào từ từ nhắm mắt lại, trong đầu mường tượng ra quá trình tu hành Cổ Thần đạo của mình.
Ban sơ làm một giấc mộng hoàng lương, hoá thân Lạc Ly, trải qua ba năm ở Lạc Thần Giới, nhận được Tử Diễm Ấn Ký cùng chút ít huyết mạch Cổ Thần.
Sau đó ở Vũ Giới giác tỉnh thần huyết, lại về sau, dưới sự trợ giúp của Loạn Thiên Vương, thành công vượt qua thần kiếp, trở thành chân chính Cổ Thần.
Từng dòng ký ức cuồn cuộn hiện lên, dần dần, hắn phát hiện ngăn cách giữa mình và thần huyết càng ngày càng mờ nhạt.
Phách hoạ thần văn, là một đem cảm ngộ của một đời tu luyện Cổ Thần đạo, dung nhập vào trong thần văn sao..
Lần thứ bốn hắn giơ tay lên, trước khi thần văn tiêu tan, vẽ xuống ròng rã mười ba nét.
Lần thứ năm, hắn vẽ xuống mười sáu nét.
Lần thứ sáu, hắn vẽ xuống hai mươi nét.
Lần thứ bảy, hắn vẽ xuống hai mươi chín nét, một cái đồ án hình hắc điểu tương đối rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người.
"Không phải Lạc Tộc thần văn! Kiếp Linh tiểu quỷ vẽ thần văn có chút xa lạ. Mà lại, thần văn của hắn giống như không đơn giản, đầu hắc điểu kia cũng không đơn giản..."
"Có điều, thần văn của hắn chung quy chỉ có hai mươi chín nét, miễn cưỡng xem như hạ phẩm Chân Văn, mới tính toán nhập môn...cùng thần văn của lão phu vẫn kém quá nhiều"
Thụ Thất đầy mặt kiêu ngạo, lão sở hữu một trăm bốn mươi bốn nét Tổ văn, xếp hàng 998 trên Thần Văn Bảng, tự nhiên có tư cách kiêu ngạo.
Tiếp đó, Khương Ly lần thứ tám, lần thứ chín, lần thứ mười giơ tay lên, mỗi một lần, đều dựa trên hắc điểu đồ án làm cơ sở, gia tăng độ phức tạp của nó, khiến cho ánh mắt của Thụ Thất càng ngày càng nghiêm nghị.
"Ba mươi bốn nét, không, là ba mươi lăm nét! Hắn còn đang tăng cường thần văn..."
"Bốn mươi hai nét, trung phẩm Chân Văn, đã xem như không tệ..."
"Bốn mươi lăm nét! Hí, đồ đằng lại vẫn có không gian để tăng lên!"
Khương Ly đối với chuyện ngoại giới không biết gì cả, cũng không biết hành vi vẽ thần văn của hắn, liên tục đánh vỡ nhận thức của Thụ Thất.
Bây giờ, hắn chỉ muốn làm một chuyện duy nhất, đó chính là chuyên tâm vẽ ra thần văn của bản thân.
Dần dà, tốc độ phác hoạ thần văn của hắn không ngừng tăng nhanh, lần thứ mười sáu, hắn càng ròng rã vẽ ra năm mươi mốt nét, thần văn đã đạt tới cấp độ hạ phẩm Vương văn.
"Năm mươi mốt nét! Hơn nữa, đây giống như chưa phải cực hạn của hắn..."
Thụ Thất mặt trầm như nước, đã không dám khinh thường thần văn của Khương Ly nửa phần.
Coi như vào thời kỳ viễn cổ, Thần Linh thống trị thiên địa, hạ vị Cổ Thần có thể vẽ ra Vương cấp thần văn, đã xem như thiên kiêu của các phương Thần tộc rồi.
Đúng như dự đoán của lão, năm mươi mốt nét cũng không phải cực hạn của Khương Ly, chỉ thấy Khương Ly lần thứ mười bảy giơ tay lên.
Lần này, hắn càng một mạch vẽ thêm hai mươi nét, số nét vẽ trên thần văn tăng cường đến bảy mươi mốt đạo.
"Vẻn vẹn hạ vị Cổ Thần càng là bảy mươi mốt nét thần văn!"
Thụ Thất đã khiếp sợ đến há hốc mồm.
"Không nghĩ tới, lão phu ngủ say vô số năm, lại lần nữa nhìn thấy có Thần tộc hậu duệ phác hoạ thần văn! Mà lại, còn vẽ ra trung phẩm Vương văn!"
Khương Ly tiếp tục vẽ thần văn.
Bảy mươi lăm nét...
Tám mươi nét..
Tám mươi lăm nét...
Một trăm nét...
......
Thời khắc vẽ xuống một trăm nét, thần văn bỗng nhiên lấp lánh tử quang, giống như hoá thành thực thể, đồng thời toả ra một cỗ uy áp vô thượng.
Tổ văn!
Thần văn phác hoạ trên một trăm nét chính là Tổ Văn.
Nhìn thấy Khương Ly vẽ ra Tổ văn, Thụ Thất đã không còn quá kinh ngạc bởi vì....lão đã sớm c·h·ế·t lặng.
Từ khi nào, Tổ văn lại dễ dàng phác hoạ như thế?
Vô số cửu tinh Cổ Thần khát vọng cả đời cũng không thể đạt đến, lại bị một tên hạ vị Cổ Thần làm được rồi.
Nhưng mà Khương Ly giống như chưa muốn dừng lại mà lần nữa giơ tay lên tiếp tục vẽ xuống.
Cứ như thế liên tục vẽ thêm mười lần, hắn mới chịu thu tay.
Giờ khắc này, thần văn đã hoá thành một đầu cự điểu lông tóc đen nhánh, đôi mắt có thần, uy nghi tráng lệ, mà số lượng nét vẽ càng đạt tới số lượng khủng bố, một trăm năm mươi sáu nét.
Hắn từ từ mở mắt, nhìn chăm chú thần văn trước mặt, ánh mắt nhu hòa.
Không người biết rõ, hắn nhìn không phải thần văn, mà là nhìn quá trình tu hành Cổ Thần đạo của bản thân.
Toàn trường tĩnh mịch!
Thụ Thất từ lâu đã không còn vang lên tiếng chuông, phóng thích thần quang nhằm quấy rối Khương Ly cảm ngộ!
Ai mà ngờ tới, Khương Ly phác hoạ thần văn, càng đạt đến một trăm năm mươi sáu nét.
Một trăm năm mươi sáu nét thần văn, ở trên Thần Văn Bảng đã đủ để xếp hạng trước chín trăm.
So với thần văn của Hậu Thiên Thần Linh bình thường còn cao cấp hơn nhiều.
"Kiếp Linh tiểu quỷ, không không, Lạc tộc tiểu hữu. Lạc tộc tiểu hữu a, nếu ngươi muốn thần cách lực lượng của lão phu, lão phu có thể cho ngươi thêm chút ít."
Thụ Thất bình sinh ghét nhất Kiếp Linh, nhưng hiện tại lại ép buộc chính mình hướng về phía Khương Ly nở nụ cười lấy lòng.
Bởi vì, mặc dù cảnh giới của hắn thấp hơn lão, nhưng tư chất rõ ràng vượt qua Thụ Thất quá nhiều, tương lai nói không chừng có thể tu thành cường giả cấp bậc Chủ Thần cũng nên, nhất định phải lấy lễ tiếp đón.
Đáng tiếc, Khương Ly tuy rằng mở mắt ra, nhưng trong mắt cũng chỉ có thần văn, giống như đang đắm chìm ở trong cảm ngộ của bản thân, căn bản không nghe được lời của lão.
Trận cảm ngộ này vẫn còn chưa kết thúc!