Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 90: Nếu Ta Là Ngươi

Chương 90: Nếu Ta Là Ngươi


Đúng vào thời điểm này, Lạc tộc Thần Vương vừa vặn đi ngang qua nơi mà Thụ Tứ ngộ đạo, thấy vậy thì lắc đầu liên tục:

"Bên trong bảy cây tiểu thụ, tư chất của ngươi tốt nhất, ta vốn tưởng rằng, ngươi có thể lĩnh ngộ được chân ý của vô tình đại đạo. Không nghĩ tới, ngươi sẽ bởi vì một tên phàm tục Thần dân mà đánh mất tâm cảnh...Chúng sinh đều là hư ảo, ngươi vẫn là không hiểu, khó trách không thể trở thành Chủ Thần. Thôi được, ta liền giúp ngươi một lần, giúp ngươi nhìn rõ bản chất của Hồng Mông..."

Lạc tộc Thần Vương giơ tay lên điểm ra một đạo tử mang, đánh vào bên trong cổ thụ.

Tiếp theo, phong cảnh trước mắt Thụ Tứ bắt đầu biến hoá.

Khương Ly không biết Thụ Tứ rốt cuộc nhìn thấy điều gì.

Chẳng qua, từ đó về sau, Thụ Tứ lần nữa khôi phục vẻ lạnh lẽo cứng rắn ngày trước, nhìn tiểu nha đầu kia dường như không khí.

Nhạy cảm tiểu Tứ Nha, thoáng cái liền đã nhận ra sự biến hoá của Thụ Tứ.

Ngày trước, tuy rằng Thụ Tứ cũng không để ý tới nàng, nhưng vẫn quan tâm đến nàng, ánh mắt sẽ lặng lẽ lưu ở trên người nàng, nàng cảm thụ được!

Nhưng bây giờ, ánh mắt của Thụ Tứ lạnh lẽo cứng rắn, đối đãi với nàng dường như đối đãi cỏ cây, để cho nàng trở tay không kịp, có chút hoảng loạn.

"Thụ bá bá, vì sao ngươi không để ý tới ta, vì sao ngươi không nhìn ta, là ta đã làm sai điều gì sao?"

"....Thụ bá bá, hôm nay ta tới giúp ngươi bắt sâu có được hay không..."

Tiểu nha đầu sốt ruột, nàng nói một tràng, Thụ Tứ vẫn không nhìn thẳng nàng một lần.

Ánh mắt kia, không phải không để ý, mà là....không quan tâm!

".,Thụ bá bá, ta và a Công cãi nhau một trận, hắn nói ta đã trưởng thành, muốn ép buộc ta lập gia đình, ta không muốn....Ta chỉ muốn sống ở trong núi, ngươi theo ta được hay không?"

Vẫn là lạnh như băng, chẳng thèm để ý!

Từ lúc nàng bảy tuổi, cho đến bây giờ là mười bảy tuổi, mười năm cũng không gián đoạn ánh mắt, hôm nay, rốt cuộc từ trên người nàng dời đi...

"Thụ bá bá...."

"Thụ bá bá...."

"Thụ bá bá...."

Đêm đó, tiểu Tứ Nha ở lại trong nhà gỗ trong núi. Đêm đó, trời mưa như trút nước.

Ngày trước, mỗi lần nàng cùng a Công cãi nhau, đều sẽ chạy lên nhà gỗ nghỉ lại, ban đêm trong núi rất lạnh, nhưng nàng không cần mặc áo bông dày, bởi vì Thụ Tứ luôn luôn yên lặng giúp nàng xua tan lạnh lẽo, nàng biết rõ...

Nhưng tối nay, nàng thật rất lạnh, cực kỳ lạnh, bởi vì Thụ Tứ đã thay đổi, đã không bao giờ lắng nghe tâm sự của nàng, cũng không giúp nàng xua tan sương đêm.

Nàng rõ ràng không làm sai điều gì, vì sao...Thụ bá bá lại không để ý tới nàng...

Ngày thứ hai, nàng phát sốt cao, cả người mềm nhũn, nhưng vẫn cố chấp đứng ở dưới tán cây, líu ríu nói không ngừng.

Nàng biết, Thụ Tứ không nghe, nhưng nàng càng muốn nói, càng muốn để cho hắn nghe!

Thụ Tứ cau mày, thân là Thần Linh, lão đương nhiên biết rõ thân thể của phàm tục Thần dân là cỡ nào yếu đuối, tiểu nha đầu đã sinh bệnh, nếu không trị liệu kịp thời, sẽ cực kỳ nguy hiểm.

"Về nhà đi!"

Thụ Tứ hầu như muốn mở miệng khuyên nhủ tiểu nha đầu, nhưng mà, lão chung quy không có mở miệng.

Lão nhớ tới Lạc tộc Thần Vương giúp mình nhìn rõ thế giới, bên trong thế giới chân thật, căn bản không có tiểu Tứ Nha...

Nàng chưa từng tồn tại, chẳng qua chỉ là giả tạo, mà lão nhất thiết phải chém đứt hết thảy phàm trần chấp niệm, như vậy mới có khả năng cảm ngộ ra vô tình đại đạo, tấn thăng Chủ Thần...

Sau cùng, bất kể tiểu nha đầu nói thế nào, Thụ Tứ cũng không liếc nhìn nàng thêm một cái.

Ngày thứ ba, tiểu nha đầu gắng gượng, như cũ quật cường không chịu rời đi, nhưng không hề mở miệng nói chuyện nữa, chẳng qua là trầm mặc ngồi ở dưới tán lá, ngây người vuốt ve thân cây.

Ngày thứ tư, nàng té ngã, rốt cuộc không chịu nổi, khóe mắt vương hai hàng thanh lệ...

Cho đến cuối cùng, Thụ bá bá cũng không để ý tới nàng.

Thụ bá bá, thật không cần nàng nữa rồi sao...

Thụ Tứ biết, nếu mặc kệ tiểu nha đầu nằm ở nơi đây cho đến khi c·h·ế·t vì bệnh, lão liền triệt để trở thành người vô tình, lĩnh ngộ vô tình đại đạo.

Nhưng mà đây là một lựa chọn vô cùng thống khổ, cần lấy sinh mệnh của nàng, đổi lấy cơ hội ngộ đạo...

Chuyện như thế, ở Hồng Mông nhiều vô số kể, trong mắt Thần Linh, hết thảy vạn vật đều là con kiến hôi, dùng sinh mệnh của phàm tục Thần dân, đạt được cơ hội thành đạo, giống như rất có lời...

Là dựa theo biện pháp của Thần Vương, lĩnh ngộ ra vô tình đại đạo, hay là...cứu nàng...

Hồi ức dừng ở đây, cũng không cho ra kết quả.

Nhưng mà, điều đó hoàn toàn không trở ngại Khương Ly phỏng đoán.

Hôm nay, bên trong thần văn của Thụ Tứ, ẩn chứa lực lượng cấp bậc đạo thống.

Mặc dù hắn không rõ, cảnh giới của Thần Linh phân chia như thế nào, nhưng đã mơ hồ đoán ra. Thần Linh thông thường, hẳn là tương đương với hậu thế Thánh Nhân, mà Chủ Thần, rất có khả năng tương đương với Chí Thánh Đạo Tổ.

Thụ Tứ tu thành đạo thống lực lượng, phải chăng có nghĩa là lúc trước lão lựa chọn không cứu tiểu nha đầu Tứ Nha kia, đổi lấy cơ hội thành đạo...

Khương Ly nhíu nhíu mày, hắn cùng với tiểu Tứ Nha không thân không quen, cũng chẳng quan tâm đến sinh tử của nàng, nhưng cách làm của Thụ Tứ lại khiến hắn vô pháp nhận đồng.

Nếu đây là thảo mộc vô tình chi đạo trong miệng Thụ Tứ, vậy thì hắn...không cần!

Khương Ly không dự định tiếp tục cảm ngộ thần văn của Thụ Tứ nữa, mà là xoay người trực tiếp rời đi.

"Tiểu hữu từ chối cảm ngộ thần văn của lão phu, là bởi vì coi thường cách làm của ta sao?"

Thụ Tứ chợt lên tiếng.

"Đạo không phân cao thấp, cũng không thể nói là coi thường hay gì, chẳng qua là vô pháp nhận đồng mà thôi!"

Khương Ly hờ hững đáp.

"Vô pháp nhận đồng là sao....coi như ngươi vô pháp nhận đồng, lại vô lực cải biến, đây vốn là thế giới chân thực. Giống như phương thế giới này của các ngươi cũng là như vậy, ngươi từng thấy qua bộ dạng vốn có của nó sao..."

"Thần Vương nói, Hồng Mông trong mắt hắn, chỉ là một chỗ hư không tịch mịch, tiểu nha đầu ngày ngày càu nhàu dưới tàng cây của ta, chẳng qua chỉ là vật hư ảo..."

"Thần Vương nói, chấp mê một thứ hư huyễn chưa từng tồn tại, là sai lầm..bởi vì hư huyễn mà động tâm, càng là sai lầm lớn..."

"Thần Vương nói, nàng chưa từng tồn tại ở trên thế gian, sự tồn tại của nàng chẳng qua là một đạo huyễn ảnh trong lòng ta, chém đứt chấp niệm, liền có hi vọng siêu thoát."

"Ta dựa vào biện pháp của Thần Vương, không để ý đến sinh tử của nàng...."

"Ta đem hết thảy vạn vật, xem thành hư không, muốn mượn điều đó mà trở thành Tiên Thiên Thần Linh."

"Nhưng mà...ngươi biết loại đau lòng kia sao?"

"Một ngày kia, nàng suýt chút nữa c·h·ế·t ở trước mắt ta, nếu không để ý sinh tử của nàng, ta liền có thể triệt để tấn thăng Chủ Thần..."

"Nhưng ta chung quy không có tàn nhẫn nhìn nàng c·h·ế·t đi, mà là thi triển thần thông, đưa nàng trở về trong nhà, cũng lấy thần thông che chở cả đời nàng bách tật vô tai."

"Bệnh của nàng rốt cuộc đã khỏi...chẳng qua, nàng cuối cùng không biết rõ ta đã cứu nàng, cũng chưa từng quay trở lại núi sâu, nói với ta thêm một câu nào. Về sau, ta nhìn nàng trở về phàm trần, nhìn nàng lập gia đình sinh con, nhìn nàng an ổn sinh hoạt, ta đã đem tâm động trước kia, hoá thành một đạo ảnh, vĩnh viễn lưu lại ở trong thần văn. Đạo ảnh đó, là nghiệp chướng trong lòng ta, vô pháp chém đứt, bởi vì vậy mà tu vi của ta dừng ở nửa bước Chủ Thần, vô pháp tinh tiến. Ta từng là bảy cây thứ nhất, nhưng sau cùng trở thành thứ tư. Nếu không phải thời đại Thần Linh chung kết, nói không chừng ta còn có thể trở thành thứ năm, thứ sáu, thứ bảy..."

"Năm xưa, nếu chém đi đạo ảnh, ta có thể thành đạo, nhưng ta không muốn..."

"Nếu ta chém xuống tu vi, liền sẽ không buồn không đau, nhưng ta, đồng dạng không muốn..."

"Bởi vì khi đó, ta đã không còn là ta, chẳng qua là một gốc cổ thụ không có linh trí. Ta sợ, không phải là vì mất đi tu vi, mà là sợ mất đi linh trí, chân chính vô tình, quên mất tiểu nữ oa kia..."

"Vô số năm trôi qua, tiểu nữ oa sớm đã trở về với bụi bặm, người đã c·h·ế·t, cũng sẽ không còn tình cảm...Mà ta lại khác, trong lòng của ta, thuỷ chung tồn tại một đạo ảnh, không thể chém xuống, không thể bỏ đi, không thể xem nhẹ, không thể lãng quên..."

"Thần văn mờ mịt vô định như vậy, ngươi đương nhiên không thèm đi cảm ngộ, cũng không tất yếu đi cảm ngộ."

"Ngươi không hiểu được tình của ta, nhưng mà ta không cho phép ngươi khinh thường thần văn của ta, bởi vì bên trong thần văn, có hình ảnh của nàng..."

Thụ Tứ nói xong, giống như đem tâm sự cất giấu trong lòng vô số năm, đều nói hết sạch sẽ, chợt cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Thì ra, trong lúc vô tình, đường đường Thần Linh như lão lại bị một tiểu nữ oa ảnh hưởng, trở nên ưa thích nhiều lời...

Năm đó, nàng nhiều lời như vậy, có phải cũng là bởi vì nín nhịn một bụng khó chịu, không có chỗ phát tiết.

Khương Ly xoay người, trầm mặc, một lần nữa quan sát tiểu nữ oa bên trong thần văn của Thụ Tứ.

Hắn tựa hồ đã hiểu lầm, Thụ Tứ có lẽ làm sai vài chuyện, nhưng tình cảm dung nhập vào trong thần văn, lại không hề giả tạo.

"Nếu ta là ngươi, cũng sẽ giống ngươi lựa chọn cứu người, nhưng sẽ không lòng dạ mê man như ngươi. Ta vô pháp hiểu rõ tâm tình của ngươi, nguyên nhân chủ yếu...là bởi vì đạo bất đồng!"

"Nếu ta là ngươi, nếu ta, là ngươi...."

Chương 90: Nếu Ta Là Ngươi