Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 91: Tâm Động, Tâm Diệt

Chương 91: Tâm Động, Tâm Diệt


Giờ khắc này, Khương Ly vô thanh vô tức nhớ đến chuyện năm đó trảm phàm, hắn quyết định không lựa chọn trảm tình.

Không phải bởi vì hắn tu nghịch đạo, mới không trảm tình mà là bởi vì không trảm tình mới bước vào nghịch đạo.

Ngón trỏ tay phải điểm nhẹ, ở ngay trước mặt Thụ Tứ, từng nét vẽ xuống thần văn của mình.

Dần dần, đạo niệm ở trong thần văn bắt đầu cải biến.

Hắc điểu đồ án nguyên bản là cùng thanh thụ đồ án đứng sóng vai với nhau, nhưng hiện tại, Khương Ly đã đem hắc điểu vẽ thành một con chim nhỏ ghé vào trên tàng cây.

"Không đúng, không đúng...nếu chim nhỏ là ta, thì cây này, không phải là thanh thụ..."

Đôi mắt Khương Ly lộ ra đôi chút mê man.

Hồi ức nhiều năm tu đạo cuồn cuộn tràn về, những hồi ức kia làm cho Khương Ly từ từ minh ngộ, như có điều suy nghĩ nhìn về phía gốc thanh thụ ở bên trong thần văn.

Gốc cây kia, không đúng...

Cả đời hắn, có rất nhiều hồi ức liên quan tới cây, nhưng hết lần này đến lần khác lại không có hồi ức về thanh thụ...

Thanh thụ bên trong thần văn, mặc dù bao hàm mộc đạo cảm ngộ vô cùng cao thâm, nhưng những cảm ngộ đó, lại toàn bộ đều là cảm ngộ của người khác.

Khương Ly ỷ vào ngộ tính nghịch thiên, tham khảo cảm ngộ của người khác, dung nhập vào thần văn của bản thân, nhưng lại không cách nào c·ướp đi tình cảm của bọn họ, cũng dung nhập vào...

Giống như hắn có thể mô phỏng theo Thụ Tứ, đem bóng dáng của tiểu Tứ Nha vẽ vào trong thần văn, nhưng lại không cách nào miêu tả được tình cảm khắc cốt minh tâm của Thụ Tứ đối với tiểu Tứ Nha...

Vì sao thần văn của Thụ Tứ có thể phát huy ra một tia lực lượng cấp bậc đạo thống, mà những thụ linh khác thì không cách nào làm được?

Là bởi vì bên trong thần văn của Thụ Tứ, có thứ mà Thụ Tứ tâm động hay sao...

Tâm động...Tâm động...

Khương Ly cau mày, thần văn của hắn thiếu đi phần tâm động kia.

"Lạc Tộc Thần Vương truyền thụ cho Thụ Tứ phương pháp thành đạo, gọi là vô tình chi pháp. Bước đầu tiên cần đem tâm động cùng đạo ngộ dung hợp với nhau, vẽ vào trong thần văn. Bước thứ hai, tựa hồ là đem phần tâm động kia triệt để xoá đi, từ đó đạt đến một loại cảnh giới từ tâm động chuyển thành tâm diệt...Trình tự đại khái là như vậy, ta chưa từng thử qua phương pháp trên, nên cũng chỉ có thể phỏng đoán đôi chút..."

"Thụ Tứ làm được tâm động, lại làm không được tâm diệt...Hắn có thể phát huy một tia đạo thống lực lượng, nhưng không cách nào đột phá Chủ Thần. Nếu ta là hắn, hơn phân nửa cũng có thể đem tâm động vẽ vào trong thần văn, nhưng ta đồng dạng không làm được tâm diệt..."

"Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Nếu thật đại tới cảnh giới vô tình, liền sẽ không còn là người. Phương pháp của Lạc Tộc Thần Vương, có lẽ có thể giúp Thần Linh bước vào cảnh giới Chủ Thần, Chẳng qua loại phương pháp như thế không thích hợp ta...mà lại ta như cũ cảm thấy, bên trong phương pháp nọ ẩn chứa tì vết, cụ thể là loại tì vết nào, ta nhất thời không nói ra được..."

"Nếu ta là Thụ Tứ, thì bên trong thần văn của ta nhất định sẽ bảo lưu lại phần tâm động kia, chắc chắn sẽ không đem nó xoá đi..."

Ánh mắt Khương Ly từ từ thanh minh, giơ tay lên, đem đồ án trong thần văn lần nữa tu chỉnh.

Gốc thanh thụ kia bị hắn xoá đi, thay vào đó là một gốc cây chịu tải ký ức tu đạo của hắn.

Đó là một gốc mai già.

Mai già thay thế thanh thụ, số nét vẽ của thần văn không có biến hoá, nhưng cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Gốc mai già ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn thâm tình, đủ để dẫn phát lòng người cộng minh...

"Mai già chịu tải toàn bộ ký ức ấm áp của một đời tu đạo của ta, có mai liền có gia viên, cho dù ta lang thang bao lâu, đều không phải một người cô độc..."

Lạc Trường Khanh và "Tô Vũ" ngẩn ra, chỉ cảm thấy Khương Ly vừa vẽ cây mai, mang theo một loại huyền diệu không nói ra được, nhưng cụ thể là gì bọn họ căn bản không nghĩ ra.

Tăng bút hoạ, chẳng qua là một loại lượng biến, từ thanh thụ biến thành mai già, càng là một loại chất biến.

Tâm thần của Thụ Tứ loạn nhịp mà nhìn đồ án cây mai già trong thần văn của Khương Ly, chỉ có lão mới nhìn thấu được chút ít manh mối.

Gốc mai nọ sáp nhập tình cảm của Khương Ly, nhưng tình cảm ấy không có bi thương...chỉ có ấm áp...

Bên trong vẻ ấm áp ấy, cũng có những ký ức khổ sở, như sư tôn Lạc Trường Tử, như phụ mẫu, như đại ca Khương Bác....

Nhưng mà quay đầu nhìn lại chuyện cũ, trong lòng Khương Ly không hề có bi thương, điểm đó, Thụ Tứ vô pháp làm được.

Mai già thay thế thanh thụ, số lượng nét vẽ vẫn là hai trăm tám mươi hai nét, nhưng so sánh với thần văn ban đầu, số lượng mộc đạo chi lực bên trong thần văn mạnh mẽ hơn rất nhiều, càng mơ hồ ẩn chứa một tia lực lượng đạo thống.

Dựa theo phương pháp của Lạc Tộc Thần Vương, hoà tan tâm động vào trong thần văn có tu ra một tia đạo thống lực lượng, nếu tâm diệt thì có thể triệt để tu thành đạo thống, trở thành Chủ Thần.

Đạo thống là tên gọi mà Khương Ly tự phán đoán, về phần loại lực lượng mà Thụ Tứ nắm giữ là thứ gì, hắn tạm thời không rõ ràng.

Tâm động, Khương Ly có thể đơn giản làm được.

Tâm diệt, Khương Ly lại cảm giác vô cùng gian nan, tuyệt đối không phải một sáng một chiều có thể làm xong, hơn nữa hắn cũng không muốn làm như vậy.

Bên trong gốc mai già, tồn tại tình cảm sâu đậm nhất của hắn, xoá đi tình niệm là đi ngược với đạo tâm của hắn, thiếu đi tình niệm, có lẽ hắn có thể đạo thành, nhưng đã không còn là hắn...

Tâm diệt hay không diệt, hắn chẳng quan tâm. Bây giờ, điều duy nhất mà hắn muốn làm là muốn đem phần tâm động kia cùng cảm ngộ giao hoà với nhau, dung nhập vào trong thần văn.

Mộc chi đại đạo trong mắt Khương Ly càng ngày càng rõ ràng, hắn tựa hồ đã thấy được mộc chi đại đạo thuộc về mình...

"Như thế nào mộc? Mộc là căn nguyên của Ngũ Hành, cây không gốc rễ, thì vô pháp sống sót, người không gốc rễ, thì không nhà..."

Khương Ly ngắm nhìn cây mai già ở trong thần văn, từ trên cây mai, hắn tìm được gốc rễ của mình.

Gốc rễ của hắn ở Việt Quốc, ở Đông Minh Thành, ở Thiên Hương thôn, ở đó, hắn cảm thấy ấm áp cùng hoài niệm.

Lạc Trường Khanh mê man, lão từ trong cây mai của Khương Ly, thấy được ký ức thuở còn bé.

Khi đó, lão còn là một giới thiếu niên, còn sống ở trong sơn thôn nhỏ, năm đó, trong sân nhà giống như có một cây dâu lớn, năm đó, lão chưa từng tu đạo, chưa từng g·iết người, cũng chưa từng trở thành Tô gia lão tổ, chống đỡ Tô gia mấy ngàn năm, năm đó, lão cũng từng có nhà...

Đó là một buổi chiều hoàng hôn, lão ngồi ở bên dưới cây dâu, chờ đợi phụ mẫu chở xe lừa từ trong Cổ Loa Thành trở về, chờ phụ thân giơ lão lên thật cao, chờ mẫu thân rửa tay nấu cơm...

Khuôn mặt của phụ mẫu, ở trong trí nhớ của lão đã cực kỳ mơ hồ, thấy không rõ.

Nhưng cũng có vài thứ, ghi khắc tận trong xương tuỷ, thật nhiều năm trôi qua, đều không thể nào quên được...

"Hổ Oa, đói bụng sao?"

"Khí trời lạnh, con trai ta có lạnh hay không?"

"Chờ mẹ góp thêm chút liền, may cho ngươi bộ áo mới..."

Hốc mắt của Lạc Trường Khanh chợt ngấn lệ, hơn năm ngàn năm cô độc tu hành, dần dần trở thành một vị cường giả uy chấn Đông Hoang, lâu đến mức lão đã hầu như quên mất, chính mình từng có một ngôi nhà ấm áp...

Thì ra, trong nội tâm già cỗi t·ang t·hương, cũng có một chỗ ấm áp, là chỗ mà bất luận người nào không thể đụng tới.

"Tô Vũ" đồng dạng mê man nhìn đồ án cây mai già, nàng đồng dạng nhớ lại cây xoan ở trước cổng, nhớ lại thời điểm lúc còn chưa tu đạo, nhớ lại mẫu thân thức khuya điểm đèn dầu, giúp nàng may vá bộ váy mới, nhớ lại từng tiếng căn dặn năm xưa...

"Nữ nhi của ta có tiền đồ, đợi hết tết, sẽ phải vào thành học võ...rời khỏi nhà, không muốn tiết kiệm tiền bạc, không cần lo lắng trong nhà, phải nghe lời sư phụ..."

Sau đó thì sao...

Nàng vào thành học võ, tư chất cao tuyệt, được trưởng lão của Tô thị nhìn trúng, nhận làm đệ tử, cứ như vậy một đường tu hành.

Một lần bế quan đột phá Chân Nhân trở về nhà, nàng mới phát hiện, mẫu thân đ·ã c·hết già, nhà cũng mất...

Lòng của nàng tro nguội, quyết định chuyên tâm đạp lên võ đạo.

Hôm nay, nàng là hội trưởng của Hắc Diệu Thương Hội, địa vị cao thượng, quyền cao chức trọng, lại đã sớm quên mất mộ hoang của mẫu thân chôn ở chỗ nào.

Cây có gốc rễ, nàng, cũng có sao...

"Hắn rốt cuộc ngộ ra cái gì? Lại có lực lượng mạnh mẽ như vậy, khiến cho ngay cả lão phu cũng bắt đầu trầm luân"

Thụ Tứ âm thầm hoảng sợ.

Một vạn tu hành giả lĩnh ngộ mộc chi đại đạo, có một vạn loại mộc đạo bất đồng. Ví dụ như Thụ Thất thấy là lá cây, Thụ Lục thấy là tiếng cây, Thụ Ngũ thấy là vân cây...

Khương Ly thấy được là thứ gì?

Không biết!

Chương 91: Tâm Động, Tâm Diệt