Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 92: Tổ Huyết Bôi Văn, Thái Thượng Vong Tình
Đạo không phân cao thấp, lại có mạnh yếu khác biệt.
Rất hiển nhiên, Khương Ly cảm ngộ được mộc chi đại đạo, đã sơ cụ hình thức ban đầu, mà lại càng vô cùng tiếp cận mộc đạo bản nguyên, bằng không không có khả năng sản sinh ra lực lượng mạnh mẽ như vậy.
Sau khi rung động là bi thương nồng đậm, trong thoáng chốc, Thụ Tứ tựa hồ nhớ lại tiểu nha đầu làm lão động tâm năm xưa, đang từng bước từng bước tới gần chính mình, cùng chính mình ríu rít liên hồi.
Lão là thảo mộc khai linh, không có phụ mẫu, không có người nhà, không cảm thụ qua cảm giác ấm áp.
Chỉ có tiểu Tứ Nha từng mang cho lão ấm áp...
Đối mặt với tiểu Tứ Nha, lão không dám có tình, nhưng cũng không làm được vô tình...
Lão vốn đã quên lãng tiểu Tứ Nha mang đến cho mình ấm áp, nhưng thần văn của Khương Ly, lại đem hết thảy hồi ức câu dẫn trở về...
Có nàng, liền có nhà, không nàng, liền không nhà để về...
Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, lão không làm được tâm diệt, không làm được...
"Mộc là đại đạo, lấy mộc làm gốc, có thể diễn sinh ra thanh thụ chi đạo, mai chi đạo, trúc chi đạo...Thế gian vạn mộc, đều có gốc rễ...muốn cảm ngộ đại đạo, nhất thiết phải tìm ra một điểm, lấy điểm ấy làm đột phá khẩu..."
"Mai già là gốc rễ của ta, theo gốc rễ kéo dài, ta thấy được càng nhiều cổ thụ, như hư ảnh xếp ở sau lưng...những gốc cây đó, chịu tải ký ức của cả đời ta, chỉ có đem những ký ức trên dung nhập vào trong cảm ngộ, thì cây mai già mới xem như viên mãn..."
Khương Ly tiếp tục giơ tay lên, vẽ thêm từng nét vẽ, vẽ ra bóng cây của Tử Thụ, bên cạnh là bóng cây của Ngộ Đạo Thụ, lại vẽ ra bóng cây của Thương Thụ.
Tử Thụ toàn thân màu đi tím, theo hắn nhiều năm, chống đỡ một phương thế giới.
Ngộ Đạo Thụ giúp hắn cảm ngộ đại đạo, đột phá Chân Nhân.
Thương Thụ để Khương Ly nhớ tới chuyện cũ lúc còn hoành hành ở Vũ Giới, nơi đó cũng có thân nhân bằng hữu của hắn...
Nét vẽ trên thần văn không ngừng tăng lên.
Hai trăm tám mươi hai nét, hai trăm tám mươi ba nét, hai trăm tám mươi bốn nét...
Hai trăm chín mươi nét, hai trăm chín mươi hai nét, hai trăm chín mươi ba nét...thời điểm số nét vẽ đạt tới hai trăm chín mươi chín nét, ánh mắt Khương Ly bỗng nhiên ngưng trọng, vô luận hắn làm như thế nào đều không cách nào vẽ tiếp...
"Ba trăm nét thần văn là một cái đạo khảm, từ ba trăm nét về sau, muốn tăng lên số nét vẽ không chỉ cần cảm ngộ, còn cần lấy Tổ Huyết bôi văn, thần huyết của tiểu hữu chưa đạt tới cấp bậc Tổ Huyết, sợ là không cách nào vẽ thêm"
Âm thanh của Thụ Tứ nhẹ nhàng vang vọng bên tai.
"Phải dùng Tổ Huyết bôi văn sao?"
Khương Ly thấp giọng thì thào, âm thầm tiếc nuối.
Thần huyết của hắn đẳng cấp cao nhất là nhất tinh Vương Huyết, nếu như vậy, hắn căn bản không thể vẽ ra nét thứ ba trăm.
"Lạc tộc Tổ Huyết, trong tay lão phu vừa vặn có bốn giọt, liền tặng cho tiểu hữu đi. Ta cũng muốn nhìn xem, ngươi có thể đi được bao xa..."
Phù Tứ thở dài nói, sau đó há miệng phun ra bốn giọt máu màu tím, to bằng quả trứng gà, rơi vào trong tay Khương Ly.
"Đây là..."
Khương Ly ngẩn người, khẽ trầm ngâm trong khoảng khắc, hướng về phía Thụ Tứ ôm quyền, sau đó phất tay đem bốn giọt Tổ Huyết thu vào trong cơ thể, tức khắc trên người hắn toả ra Tổ Huyết uy áp, khiến cho cả Lạc Trường Khanh lẫn "Tô Vũ" đều cảm giác hô hấp trầm trọng, đó là một loại áp chế đến từ huyết mạch.
Khương Ly cắn vỡ đầu ngón tay, ở bên trên thần văn vẽ ra một nét bút màu huyết sắc.
Dựa vào uy lực của Tổ Huyết, Khương Ly ra tay như điện, tại trên thần văn một mạch vẽ ra ba mươi nét, đem hai phần ba Ngộ Đạo Thụ vẽ xuống.
Nét bút thứ ba trăm hai mươi chín, Khương Ly hơi dừng lại đôi chút, chưa vội vẽ tiếp, ba mươi nét vừa rồi, hắn đã dùng hết một giọt Lạc tộc Tổ Huyết.
Tổ Huyết dùng hết, nhưng Tổ Huyết uy áp trên người Khương Ly lại không yếu bớt chút nào, ngược lại càng thêm nồng đậm.
Tổ Huyết uy áp đã dung nhập vào bên trong thần văn của hắn, làm cho Khương Ly có một loại ảo giác, dường như chỉ có máu hoà vào thần văn, hắn mới coi là chân chính Cổ Thần, mới có tư cách tu luyện tới cảnh giới Thần Linh.
"Tổ cấp Thần Huyết dung nhập thần văn, tựa hồ là một loại tất nhiên. Như vậy, Tổ cấp Yêu Huyết, Tổ cấp Ma Huyết chẳng lẽ cũng phải dung nhập vào cái gì đó..."
"Thụ Tứ ban tặng ta bốn giọt Tổ Huyết. Một giọt Tổ Huyết đủ để cho ta vẽ thêm ba mươi nét...muốn tiếp tục tăng lên số nét vẽ, cần dùng hết ba giọt Tổ Huyết còn lại..."
Khương Ly không chút do dự, lần nữa nhuốm máu, đem Tổ Huyết vẽ vào trong thần văn.
Giọt Tổ Huyết thứ hai bị dùng hết, Khương Ly vẽ ra hoàn chỉnh Ngộ Đạo Thụ, một phần Vũ Giới Thương Thụ.
Giọt Tổ Huyết thứ ba bị dùng hết, Khương Ly vẽ ra hoàn chỉnh Vũ Giới Thương Thụ.
Giọt Tổ Huyết thứ tư bị dùng hết, Khương Ly đem Tử Thụ vẽ ra một phần ba, lại bởi vì đã dùng sạch Tổ Huyết mà vô pháp tăng thêm số nét vẽ.
Đến cuối cùng, số lượng nét vẽ trên thần văn dừng lại ở bốn trăm mười chín!
Đáng tiếc, Tổ Huyết không đủ, bằng không hắn còn có thể vẽ ra càng nhiều cây, dung nhập càng nhiều tình vào trong thần văn.
Có lẽ ngày sau tu ra càng nhiều Tổ Huyết, hắn còn có thể tiếp tục lấy thần huyết nhiễm thần văn, tăng thêm nét vẽ.
"Bốn trăm mười chín nét thần văn đã không ít, có thể xếp vào hàng Thần Văn Bảng trước năm trăm, nếu có đem số nét vẽ tăng lên trên năm trăm, liền cụ bị tư chất trở thành Thuỷ Tổ Thần..."
Thụ Tứ thì thào, bi thương đã nhạt đi thay vào đó là nở nụ cười khổ.
"Lão phu không biết ngươi ngộ đạo là gì, lại có thể nhìn ra ngươi đối với chuyện cũ sáp nhập vào chí tình. Bên trong tình cảm kia chưa hẳn đã không có bi thương, nhưng quay đầu nhìn chuyện cũ, lại không có bi thương, chỉ có ấm áp..."
"Nếu ta cũng có thể quét sạch bi thương trong lòng..."
Thời điểm trong lòng Thụ Tứ sinh ra loại ý niệm trên, khúc mắc trong lòng nhiều năm rốt cuộc thả lỏng.
Thụ Tứ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó thở dài, nhắm hai mắt lại.
Lão tựa hồ tìm được con đường phía trước...
Đáng tiếc, hôm nay đã không phải là thời đại Thần Linh, thiên địa không cho phép Thần Linh tiếp tục tái xuất, nếu là trước kia, rất có thể lão đã đột phá Chủ Thần rồi.
Thần Vương nói đến vô tình đại đạo, không phải có tình, cũng không phải vô tình mà là vong tình...
Thái Thượng Vong Tình!
Tu hành giả một đường tu luyện, thực chất là quá trình đi đến Thái Thượng Vong Tình. Nhưng những người chân chính có thể làm được Thái Thượng Vong Tình, quá ít.
Thụ Tứ ngày trước đồng dạng không làm được, nhưng từ nay về sau, lão sẽ cố gắng đi làm.
Cũng không phải đem tiểu Tứ Nha quên đi mà là muốn đem phần tâm động kia chôn sâu ở trong trái tim.
Là đem phần bi thương kia quên lãng, nhưng phải đem tâm động, vĩnh viễn lưu lại ở trong thần văn.
Đây mới chính là thảo mộc vô tình trong lời của Lạc Tộc Thần Vương!
Không phải tâm động, cũng không phải tâm diệt, mà là...tâm quên...
"Dám hỏi tiểu hữu, ngươi cảm ngộ là loại mộc chi đại đạo nào?"
Thụ Tứ bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, khúc mắc vô số năm giống như mây khói từ từ tiêu tan.
"Là gốc rễ...."
Khương Ly khẽ kinh ngạc, Thụ Tứ tựa hồ hiểu rõ điều gì, dẫn tới giải khai khúc mắc trong lòng.
"Gốc rễ..."
Nội tâm thụ tứ khẽ động, hơi thất thần, lẩm bẩm:
"Đúng vậy, nàng là gốc rễ của ta..."
"..."
Khương Ly không lời.
Thụ tứ này hoàn toàn là một bộ tình căn thâm chủng, nói chuyện gì cũng lôi ra tiểu Tứ Nha...
Có điều, trong mắt đối phương đã không còn mờ mịt, đã suy nghĩ rõ ràng phải đối mặt với nghiệp chướng trong lòng như thế nào.
"Một chút lễ mọn, tặng cho tiểu hữu, coi như cảm tạ tiểu hữu thay ta giải khai tâm kết đi!"
Thụ Tứ há mồm phun ra mười đạo thần cách lực lượng, đưa cho Khương Ly.
Khương Ly hơi sững sờ, sau đó lắc đầu nói:
"Các hạ tặng ta bốn giọt Tổ Huyết, nhân quả giữa chúng ta đã thanh toán xong!"
"Cũng đúng!"
Thụ Tứ gật đầu, thu hồi thần cách lực lượng, không nói gì thêm.
Tiếp theo là vòng khảo nghiệm thứ tư.
Tu vi của Thụ Tam so với Thụ Tứ cao thâm không ít, tuy nhiên đồng dạng chưa đạt tới cảnh giới Chủ Thần.
Nghe Lạc Trường Khanh nói, Khương Ly nắm giữ bốn trăm mười chín nét thần văn, lập tức khiến cho Thụ Tam thập phần động dung, tuyên bố chỉ cần nhìn thần văn của Khương Ly một lần liền nguyện ý dâng lên thần cách lực lượng, cũng để hắn thông qua khảo nghiệm.
Hơn bốn trăm nét thần văn, vô cùng hiếm thấy, coi như vào thời đại Thần Linh, rất nhiều Chủ Thần đều không làm được.
Thụ Tam không cầu cái gì, chỉ cầu nhìn thần văn của Khương Ly, xác minh một vài chuyện.
Thụ Tam đồng dạng đem thần văn của mình bày ra cho Khương Ly. Tuy nhiên, lần này Khương Ly chẳng qua là cưỡi ngựa xem hoa nhìn vài lượt rồi thôi.
Đối với mộc chi đại đạo, hắn đã tự có cảm ngộ của bản thân, lại tham khảo cảm ngộ của người khác, ý nghĩa không lớn.
Mà lại, Tổ Huyết trên người hắn sớm đã dùng hết, tạm thời vô pháp tiếp tục tăng lên số nét vẽ, Thụ Tam muốn nhìn hắn tăng lên nét vẽ, sợ là không được.
"Thụ Tứ đã mở ra khúc mắc, hoặc có một ngày, có thể một lần nữa thu được Thụ Nhất địa vị..."
Khương Ly phô bày thần văn cho Thụ Tam xem, sau đó thu thần cách lực lượng rời đi.
Sau đó liền là Thụ Nhị, Thụ Nhất, cứ như thế, Khương Ly dễ như ăn cháo vượt qua bảy vòng khảo nghiệm, lần nữa trở về trước mắt Thiên Ngoại Thanh Thụ.