Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 158: Trân Lung Bách Biến
Ly Thiên Hành rời đi, Khương Ly cúi đầu nhìn lướt qua chiến th·iếp.
Bên trên chiến th·iếp chỉ có duy nhất một chữ "Chiến" nhưng một chữ ấy lại là dùng Chưởng Vị lực lượng viết ra.
Ly Tộc chấp chưởng thiên đạo của Hoang Cổ Giới, nên bên trên chữ "Chiến" bao hàm Chưởng Vị lực lượng là Kiếp Đạo, một khi mở ra lập tức khiến cho toàn bộ bầu trời của Hư Không Các giăng kín hồng vân, giống như có thiên uy hàng thế.
Hắn không biết là người phương nào viết ra chiến th·iếp, cũng không nhìn rõ tu vi cụ thể của đối phương, nhưng có thể cảm nhận được, bên trong chiến th·iếp bao hàm kinh thiên sát ý không thể khinh thường, coi như hạng người g·iết chóc ngập trời như Khương Ly đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Viễn Cổ Đại Tu...
Mặc dù chiến th·iếp không hề biểu lộ ra bất kỳ chút khí tức nào, nhưng Khương Ly vẫn như cũ phán đoán được, người viết xuống chiến th·iếp là một tên Viễn Cổ Đại Tu.
Ly Tộc quả nhiên tồn tại Viễn Cổ Đại Tu, điều ấy làm cho nội tâm Khương Ly hơi rung động.
Khó trách, từ trước đến nay, Ly Tộc môn đồ vẫn luôn cao cao tại thượng, khinh thường thế gian.
Có Viễn Cổ Đại Tu toạ trấn, tự nhiên có tư cách khinh thường thế gian!
Chỉ là từ trước đến nay, hắn vẫn luôn cảm giác, Ly Tộc làm việc nham hiểm, đê tiện. Nhưng hiện tại, Khương Ly lần đầu tiên cảm giác chút ít đường đường chính chính.
Điều đó cũng khó trách, lòng dạ của Viễn Cổ Đại Tu cùng lòng dạ của võ giả bình thường khẳng định khác biệt.
Viễn Cổ Đại Tu có kiêu ngạo của Viễn Cổ Đại Tu, đối phương thật muốn g·iết Khương Ly, nhưng khinh thường dùng thủ đoạn nham hiểm đối phó một gã Chân Vương nho nhỏ.
Loại khinh thường kia cũng không phải sợ hãi, mà cùng phổ thông Ly Tộc môn đồ sợ hãi Hoang Cổ Thánh Nhân, sợ hãi Thái Cổ Phong Ước khác biệt, vị Viễn Cổ Đại Tu viết chiến th·iếp, bên trong hàng chữ ẩn chứa sát ý, ẩn chứa bá đạo, ẩn chứa tàn nhẫn, nhưng không hề ẩn chứa sợ hãi.
Đối phương không sợ Hoang Cổ Thánh Nhân, càng không sợ Thái Cổ Phong Ước!
Đối phương muốn Khương Ly đi lên Cửu Trọng Thiên, muốn cho Khương Ly một cơ hội đường đường chính chính t·ử v·ong.
"Viễn Cổ Đại Tu thì đã sao, thủ giới bát tộc thì sao...người khác sợ, nhưng ta không sợ!"
"Nếu đi ước chiến, rất có khả năng sẽ ngã xuống. Nhưng nếu dám không đi, vậy thì đạo tâm sẽ xuất hiện vết rách..."
Ánh mắt Khương Ly trở nên kiên định!
Nếu Ly Tộc ở Cửu Trọng Thiên bày xuống thiên la địa võng, muốn mưu hại hắn, Khương Ly đương nhiên sẽ không ngu ngốc tới mức chạy đi chịu c·hết.
Nhưng nếu đối phương thật sự chỉ muốn làm một trận quyết đấu công bằng. Mà lại, trận quyết chiến sắp tới còn mang ý nghĩa Ly Tộc và Hoang Cổ Thánh Nhân phân chia cao thấp, thì coi như đối phương thật có Viễn Cổ Đại Tu trấn thủ, coi như trận chiến này mang nguy cơ trùng trùng, Khương Ly vẫn sẽ không trốn tránh.
"Viễn Cổ Đại Tu không phải ta có thể chiến thắng. Nhị giai Chuẩn Thánh không phải ta có thể chiến thắng. Nhưng Chuẩn Thánh phía dưới, thì Khương mỗ sợ cái gì. Coi như đánh không lại, ta cũng có lòng tin tự vệ"
"Đương nhiên, chỉ dựa vào một phong chiến th·iếp liền tin tưởng đối phương sẽ không bày xuống cạm bẫy, vốn là điều viễn vông. Nếu đối phương thật đường đường chính chính đại chiến, ta cũng sẽ đường đường chính chính. Nhưng nếu đối phương dám giở trò ám muội, thì ta cũng sẽ làm cho Ly Tộc trả giá đắt!"
Trong tay hắn có Thái Cổ Phong Ước, nếu Ly Tộc thật dám giở trò, hắn cũng không ngại khiến Ly Tộc máu chảy thành sông.
Khương Ly thu hồi chiến th·iếp, lần nữa đi tới bên ngoài khuê phòng của Cơ Thanh Linh.
Cách cửa phòng, có thể nghe được tiếng hạ cờ lách cách truyền ra, âm thanh quân cờ gõ lên mặt bàn chát chút, hiển nhiên chất lượng rất tốt, nhưng ở trong màn đêm lại có vẻ hơi cô độc.
Khương Ly đi tới bên cửa sổ, lặng yên nhìn kỹ thiếu nữ đang chăm chú học đánh cờ, mà nàng lại không ý thức được có người đang quan sát mình, vẫn toàn tâm toàn ý đánh cờ.
Trận chiến ở bên ngoài ải sơn chưa từng làm ảnh hưởng tới nàng.
Đây là một vị kỳ sĩ chân chính, tâm vô tạp niệm, lòng như gương sáng.
"Nàng đúng là rất thích chơi cờ nha..."
Khương Ly thấp giọng thì thào.
"Thời điểm bình thường, dáng dấp của nàng làm cho ta nghĩ tới Lạc Thanh Hàn. Nhưng khi nàng chơi cờ, thì ánh mắt chăm chú đó, lại cùng Tiểu Thuyên rất giống...."
"Ở trên người nàng, ta có thể cảm giác được hình bóng của rất nhiều người..."
Khương Ly trầm ngâm không nói, hiện tại Cơ Thanh Linh đang chăm chú chơi cờ, ở trong mắt hắn quả thực rất giống Tô phu nhân.
Tô Phu nhân tuy rằng ngày thường cổ linh tinh quái, ưa thích trêu cợt lòng ngươi, nhưng khi nàng cầm quân cờ trong tay, thì con mắt phảng phất sẽ phát sáng.
Cơ Thanh Linh cũng là như thế!
Tuy rằng nàng là cô gái mù, nhưng lúc nàng chơi cờ, đôi mắt phảng phất có hào quang, có linh hồn.
Đánh xong một trận, Cơ Thanh Linh chợt lấy ra một quyển kỳ phổ, bắt đầu nghiên cứu.
Sách tên là Trân Lung Bách Biến, là do kỳ viện ở Tắc Hạ Học Cung biên soạn. Bên trong ghi chép một trăm thế cờ. Đồn đãi, chỉ cần có thể phá giải xong một trăm thế cờ trong Trân Lung Bách Biến, liền có cơ hội ghi danh Tắc Hạ Học Cung, trở thành một tên kỳ tu chân chính.
Bởi vì mắt mù, nên Cơ Thanh Linh không thể dùng mắt đi đọc sách, chỉ có thể dùng tay đi tìm tòi.
Nàng tựa hồ chuyên môn nghiên cứu bí pháp dùng tay đọc sách, sờ qua văn tự, đồ hình, liền có thể xem hiểu.
"Trân Lung Bách Biến sao, giống như từng nghe qua ở đâu rồi..."
Khương Ly thì thào.
Cơ Thanh Linh nhíu mày, nàng học cờ đến nay đã hơn hai mươi năm, thu được Trân Lung Bách Biến đã gần mười năm.
Nàng nghiên tập mười năm, cũng chỉ giải đến thế cờ thứ bốn mươi tám, thế cờ thứ bốn mươi chín đã tiêu tốn của nàng nửa năm, lại vẫn chưa giải xong.
Thật là khó...
Học cờ đến nay, nàng vẫn luôn là một người tìm tòi, vẫn nên tìm kiếm một vị lão sư.
"Nghe nói Tắc Hạ Học Cung ở Nam Hoang mỗi trăm năm sẽ tổ chức một lần Trân Lung Kỳ Hội, chỉ cần ở trong Kỳ Hội đạt được thành tích tốt, liền có cơ hội gia nhập Kỳ Viện, bái được danh sư!"
"Đáng tiếc, nơi đây là Đông Hoang, khoảng cách Nam Hoang quá xa, cả đời ta sợ rằng không có cơ hội bái nhập danh sư môn hạ..."
Cơ Thanh Linh thở dài, nội tâm buồn bực, không còn tâm trí nào mà học cờ.
Nàng cũng không biết, tiếng lòng của chính mình, toàn bộ bị một người thanh niên ở bên ngoài cửa sổ nghe lén.
"Thì ra khát vọng của nàng là bái vào Tắc Hạ Học Cung, bái nhập danh sư học cờ..."
Ánh mắt Khương Ly khẽ động, không biết suy nghĩ điều gì.
Đối với Tắc Hạ Học Cung, hắn cũng không hiểu biết quá nhiều, chỉ biết đó là một thế lực đỉnh cấp ở Nam Hoang.
Tắc Hạ Học Cung thu nhận thiên hạ danh sĩ Nho gia, Đạo gia, Pháp gia, Danh gia, Binh gia, Nông gia, Âm Dương gia.. tụ hội về một chỗ, tự do dạy học, tự do biện luận.
Học Cung tôn chỉ là hữu giáo vô loại, bất kể nhân tộc, yêu tộc, quỷ tộc...đều có thể bái nhập.
Trong đó có một vị Học Cung trưởng lão mà hắn từng gặp qua chính là Chưởng Vũ Đại Đế.
Đúng vào lúc này, Cơ Thanh Linh rốt cuộc nhận ra có người đang nhìn lén ở ngoài cửa sổ.
Bởi vì là ở bên trong phòng, không ra ngoài, cho nên nàng cũng không mặc đấu bồng, đeo khăn che mặt.
Hiện tại, khuôn mặt nhỏ của nàng trắng nõn như trứng ngỗng, xinh đẹp đáng yêu, bút tóc đen cột lên đầu, mái tóc che lông mày, trên thân mặc váy mỏng màu bạc, bên dưới mặt quần ngắn màu trắng, mang tất chân màu trắng, chân đạp nguyệt sắc giày thêu.
"Trang phục của nàng, quả thực cùng Tiểu Thuyên giống nhau, khác biệt duy nhất là Tiểu Thuyên ưa thích mặc đồ đen, mà nàng lại một thân trắng như tuyết..."
Khương Ly thấp giọng nói.
Ánh mắt khẽ đảo qua đôi chân thon gọn của Cơ Thanh Linh, hầu như không thể dời mắt.
Cũng may Cơ Thanh Linh bị mù, không thấy được ánh mắt của hắn, bằng không sợ rằng muốn trách cứ Khương Ly là đăng đồ tử.
"Ồ! Sư huynh cũng hứng thú với chơi cờ sao? Đã nhìn thật lâu nha!"
Cơ Thanh Linh ở trong lòng hỏi nhỏ, rốt cuộc đã nhận ra là ai đang nhìn mình.
"Ừm! Ta xác thực có chút hứng thú với kỳ đạo!"
Nói là hứng thú với kỳ đạo, nhưng ánh mắt của Khương Ly căn bản không liếc bàn cờ, mà nhìn chằm chằm chỗ khác.
Một mực Cơ Thanh Linh liền tin lời xàm ngôn của hắn, khoé miệng khẽ nhếch lên nở nụ cười ngọt ngào.
"Nếu sư huynh hiểu chơi cờ, có thể dạy ta được sao?"
"Chuyện này...!"
"Không thể ư?"
Cơ Thanh Linh có chút tiếc nuối.
"Được rồi..."
Khương Ly không đành lòng làm nàng thất vọng.
Hắn tuy rằng không yêu thích chơi cờ, nhưng thân là Thiên Nhân đệ nhị trọng Thiên Nhân Giả, đạo ngộ thâm sâu, nghĩ đến chỉ đạo đối phương sẽ không quá khó khăn.
Nghe Khương Ly đồng ý, Cơ Thanh Linh thập phần vui vẻ.
Nàng đem Khương Ly mời vào khuê phòng, nhưng chưa lập tức thỉnh giáo mà là rót một chén trà, cung kính đưa cho hắn.
"Đa tạ!"
Khương Ly mỉm cười, tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Đây cũng không phải linh trà quý giá gì, nhưng Khương Ly lại cảm giác rất có mùi vị.