Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 198: Lần Nữa Thấy Nghiệt Vân
"Lúc còn ở Man Hoang Cổ Địa ta từng gặp được một người đàn ông trung niên tự xưng là Nghiệt Vân. Đối phương là một đầu Quy Khư Yêu Tổ. Ban đầu, đối phương vốn định g·iết ta, nhưng sau khi phát hiện ta là đồng tộc liền bỏ qua. Nhất là trước khi y tiêu tán, giống như đã hiểu ra điều gì, cuối cùng hướng về phía ta gật đầu nở nụ cười!"
"Người đàn ông trung niên mặc áo bào đen gọi là Nghiệt Vân, chỉ là hắn rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với ta?"
Đợi sau khi điều tức đến trạng thái tốt nhất, hắn lần nữa thi triển Nghịch Mệnh Thần Thuật.
Phía chân trời xa xa, chợt loé lên một đạo yêu mang màu đen, rồi biến mất.
Khương Ly kinh nghi bất định nhìn thanh niên mặc áo tím vừa xuất hiện, tiếp theo nhíu mày càng sâu.
Thanh niên mặc áo tím kia là từ tương lai trở về?
Lĩnh Nam vẫn như cũ do Lạc dân cai quản, tiếp tục phồn diễn sinh hoạt.
Nhưng tay của hắn trực tiếp xuyên qua thân thể đối phương.
Phương xa trên bầu trời chợt giáng xuống một đạo tử quang, hiển lộ thân hình của một người thanh niên áo tím.
Chờ chút... (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nơi này tựa hồ là phương thế giới mà vị hậu nhân cuối cùng của Lạc Thị Thần Tộc ngủ say, đã vậy, không cần đánh thức hắn!"
Tuy rằng hắn đã đến phương thế giới này hơn ba trăm năm, nhưng hắn vẫn như cũ không biết mình là ai, không biết mình muốn đi tới chỗ nào.
Vẻ chấn kinh ban nãy, tựa hồ chỉ là một loại bản năng cùng thói quen. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một người đàn ông trung niên mặc áo bào, phiêu nhiên mà tới, xuất hiện ở trên bầu trời của Lạc Thần Điện.
"Theo như lời của Tản Viên Thánh Đế, năm xưa, Lạc Hiền Vương từng mượn Nghịch Mệnh Thần Thuật trở về quá khứ, gặp được một vị tiền bối. Được vị tiền bối nọ chỉ điểm con đường cứu vớt Lạc tộc. Vị tiền bối mà Lạc Hiền Vương nhắc đến kia, chẳng lẽ là Nghiệt Vân?"
Người đàn ông trung niên cười thâm ý, hướng về phía thanh niên mặc áo tím truyền âm vài câu, tiếp theo tung người biến mất tại chỗ.
Nghịch Mệnh Thần Thuật là môn thần thuật gì? Vì sao có thể xâm chiếm Luân Hồi, trở về quá khứ?
Ánh mắt Khương Ly mờ mịt, lẳng lặng suy tư, nhưng căn bản không tìm thấy đáp án, thật lâu không thể bình tĩnh...
Hơn nữa khí tức của đối phương rất mạnh, rất mạnh đã đạt tới Bán Thần.
"Thì ra sau khi người thi thuật sản sinh ý thức phản kháng, là có thể tuỳ thời thoát khỏi Luân Hồi, trở về hiện thực..."
"Xin ra mắt tiền bối!"
Mà khi Khương Ly vừa sinh ra ý nghĩ như vậy, thì cả người hắn chợt hoá thành một đạo tử quang, từ trong thiên địa chậm rãi tiêu tan.
Người đàn ông trung niên thăm thẳm thở dài, đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên, y tựa hồ nhận ra cái gì quay đầu nhìn về một phương hướng khác.
Khương Ly lắc đầu, đem tất cả cảm giác cổ quái trong lòng đều quét sạch, nhắm mắt điều tức.
"Quả nhiên đây vẫn đi một cái Luân Hồi tiết điểm khác, ta chờ đợi bốn mươi chín kỷ Luân Hồi, chỉ để cùng một con hắc điểu gặp nhau, chờ đợi một lần viên mãn, nhưng bốn mươi chín kỷ Luân Hồi đều không gặp..."
Ánh mắt của Khương Ly lộ ra vẻ mê mang, tựa hồ nhận ra lai lịch của đạo đạo yêu mang màu đen kia, lại tựa hồ không nhận ra.
Nhưng chưa đầy nửa khắc đồng hồ, hắn càng mượn Nghịch Mệnh Thần Thuật đi đến một phương thời không khác, vượt qua đằng đẵng ba trăm năm...
Nghịch Mệnh Thần Thuật, thi thuật thất bại!
Bởi vì chân chính Lạc Hiền Vương đang bế quan ở bên trong Lạc Thần Điện, vị Lạc Hiền Vương vừa mới xuất hiện kia là ai.
"Lạc Hiền Vương?"
Mỗi lần thiên ý chi phong nổi lên, liền sắp phát sinh luân hồi chuyển hướng.
Khương Ly nhìn xem bầu trời đêm, thật lâu, thật lâu.
"Quy Khư yêu mang rốt cuộc là cái gì..."
"Hả, gió nổi lên..."
Hắn tiến lên một bước, ôm quyền:
Lạc Hiền Vương tại vị hơn hai trăm năm liền truyền ngôi cho đời Lạc Vương tiếp theo, sau đó cùng Kinh Dương Vương tiến vào Lạc Thần Điện tiềm tu.
Khương Ly âm thầm cả kinh, nhưng tiếp theo, hắn chợt không rõ vì sao chính mình lại chấn kinh.
Thiên ý chi phong lắng lại, luân hồi chuyển hướng theo người đàn ông trung niên rời đi mà tiêu tan.
Hoàng hôn ngã về tây, cánh chim mệt mỏi trở về rừng, chân trời ráng đỏ trở nên nhạt nhoà, cuối cùng hoàng hôn bị bóng đêm thay thế
Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy, đạo yêu mang nọ cực kỳ quen thuộc.
Không thể nghi ngờ, thần niệm của hắn xuyên qua, chính là một đoạn thời không nào đó trong quá khứ của Lạc Thần Giới.
Điều khó hiểu thứ nhất là người đàn ông trung niên mặc áo bào đen...
Lạc Thần Điện mật địa, Khương Ly từ trong nhập định thức tỉnh, khuôn mặt lộ ra vẻ kỳ dị, âm thầm tính toán, hắn phát động Nghịch Mệnh Thần Thuật còn chưa đầy nửa khắc.
Lạc Thần Giới, Xích Quỷ Quốc!
Rõ ràng Khương Ly đứng ngay trước mắt y, nhưng người đàn ông trung niên căn bản không nhìn thấy.
Khương Ly tự nói.
"Bán Thần cái gì?"
"Ồ, trên người hắn cùng kẻ mà ta muốn tìm tồn tại nhân quả đan xen. Hắn trở về quá khứ tựa hồ là vì tìm kiếm thứ gì đó!"
Khương Ly tổng kết xong vài điểm mấu chốt của Nghịch Mệnh Thần Thuật, tiếp theo ánh mắt khẽ ngưng tụ, bắt đầu suy nghĩ tới mấy sự tình khó hiểu gặp được trong Luân Hồi.
Thiên ý chi phong, chỉ có chân chính Bặc sư mới có nghe được.
"Hơn nữa, từ thời điểm ta xuyên qua Luân Hồi, ý thức của ta theo thời gian bắt đầu suy yếu. Trong Luân Hồi, bởi vì ta trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, cho nên không thể phát giác được. Nhưng hiện tại tiếp thu toàn bộ ký ức của ba trăm năm vừa trải qua, một lần nữa hồi tưởng, vẫn có thể phát hiện được đôi chút mánh khoé. Nếu không phải ý thức bị suy yếu, ta sẽ không bởi vì trốn tránh hiện thực mà lựa chọn rời đi. Nói như vậy, lấy tạo nghệ Nghịch Mệnh Thần Thuật của ta hiện tại, có thể ở trong Luân Hồi, chịu đựng tối đa trên dưới ba trăm năm..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đàn ông trung niên đi rồi, Lạc Hiền Vương cũng theo đó mà biến mất.
Không, không phải trùng hợp!
Khương Ly giật mình, muốn đuổi theo, nhưng sau khi nếm thử vài lần, chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ.
Vận dụng Nghịch Mệnh Thần Thuật, hắn lại có thể đem thần niệm của mình, xuyên qua một cái thời không khác, đây quả thật là chuyện khó lòng tưởng tượng nổi.
Nhưng Nghiệt Vân lại là ai...
Nháy mắt sau hắn đã lãng quên toàn bộ.
Loại cảm giác không biết mình là ai ấy, quá buồn bực, quá đè nén, để Khương Ly cảm thấy rất chán ghét.
Khương Ly nghi hoặc, hắn cũng không nhớ rõ cái gì là Bán Thần.
Khương Ly khẽ trầm ngâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Quy Khư yêu mang..."
Hắn nói gió nổi lên, cũng không phải là cơn gió bình thường mà là thiên ý chi phong.
Sau khi Đế Lai bế quan kết thúc, phát hiện con gái mình b·ị b·ắt, tức tốc xua quân xuôi nam, lại bị Động Đình Long Đế điều động Long Đình thuỷ quân chặn lại, thất bại tan tác trở về.
Hắn không biết, đạo yêu mang màu đen loé lên một cái rồi biến mất ban nãy là cái gì.
Xâm chiếm Luân Hồi, trở về quá khứ, Nghịch Mệnh Thần Thuật!
Chương 198: Lần Nữa Thấy Nghiệt Vân
Điều khó hiểu thứ hai, đó chính là trong đoạn thời không Luân Hồi nọ, hắn gặp được một vị Lạc Hiền Vương khác, vận dụng Nghịch Mệnh Thần Thuật trở về quá khứ.
Khương Ly bị lời của người đàn ông trung niên làm cho rung động.
Bởi vì người thi thuật nảy sinh ý thức phản kháng....
Đáng tiếc, người đàn ông trung niên không nhìn thấy hắn...
So với việc trên, hắn càng để ý tới người đàn ông trung niên đứng bên cạnh mình.
Quả nhiên vẫn không đụng tới...
Tựa hồ là khí tức của Nghiệt Vân...
Rất hiển nhiên Âu Cơ không phải đối thủ của Lạc Hiền Vương, vài ba chiêu liền thua trận, bị Lạc Hiền Vương bắt trở về Nghĩa Lĩnh, kết duyên vợ chồng.
Thế nhưng là tìm không thấy.
"Thú vị, xâm chiếm Luân Hồi, trở về quá khứ, đây hình như là thần thuật trứ danh Nghịch Mệnh Thần Thuật của Lạc Thần Cổ Quốc!"
Khương Ly vừa định bước vào Lạc Thần Điện, quan sát cuộc sống của Lạc Hiền Vương, bỗng nhiên giống như nhận ra cái gì, nhíu nhíu mày.
"Vì sao ta không thể nhớ nổi cái gì. Ta không muốn sống ở nơi đây..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian trôi qua, các quốc độ phương bắc lần lượt suy tàn, cuối cùng toàn bộ Lĩnh Bắc trở thành nhạc viên của Lạc Thú.
Hắn muốn rời đi!
Y là lần theo khí tức của Khương Ly mà tìm tới.
Hắn vươn tay, muốn đụng vào người đàn ông trung niên.
Đây là hắn lần đầu tiên sử dụng Nghịch Mệnh Thần Thuật, có thể nói, có quá nhiều tâm đắc và trải nghiệm cần tổng kết.
Xùy!
"Theo lý thuyết, đại thành Nghịch Mệnh Thần Thuật, xuyên qua Luân Hồi, là có thể giữ lại ký ức. Ta sở dĩ không thể lưu giữ ký ức nguyên do chủ yếu là chưa quá quen thuộc..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.