Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 218: Sức Mạnh Càng Lớn, Trách Nhiệm Càng Cao
"Thân phận của Thiếu Đế, ngươi đã hiểu rõ, không cần giải thích gì thêm. Tiếp đó, lão phu sẽ dẫn ngươi đi Tử Vi Minh Giới nhìn một chút, thuận tiện giảng giải cho ngươi lịch sử của Minh Phủ"
Phong Đô Đại Đế nói xong, khoát tay một cái, cùng Khương Ly tan biến khỏi Tử Vi Tinh Cung.
Nháy mắt sau, cả hai đã xuất hiện ở trên bầu trời đêm.
Phong Đô Đại Đế đạp không mà đứng, cúi đầu nhìn xuống chúng sinh, hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị dần dần trở nên nhu hoà.
"Lão phu sinh ra ở Minh Giới, nên không biết quá nhiều viễn cổ bí văn, chỉ biết Minh Giới chi dân chúng ta đều là hậu duệ của Tử Vi Chí Tôn, không được phép sinh tồn ở trên đời, bị thế nhân cố kỵ. Từ lúc Tử Vi đạo vực huỷ diệt, đếm mãi không hết Tử Vi Cổ Đế, Thánh Nhân...ngã xuống. Sau đó, Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế xuất hiện. Hắn cùng Tử Vi Chí Tôn có quan hệ không cạn, cũng ngộ được chín ấn trong Tử Vi Tam Thiên Ấn của Tử Vi Chí Tôn, một đời chỉ vì phục hưng Tử Vi vinh quang mà bôn ba. Ở Nghịch Trần Mộng Giới từng cùng Hoang Cổ chi tu chém g·iết, mong muốn chưởng thiên. Sau đó, Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế bại trong tay một vị cường giả, cũng bị người nọ khuyên giải, lại nhìn xem Nghịch Trần Mộng Giới thái bình thịnh thế, liền từ bỏ ý niệm chưởng thiên, thành lập Minh Phủ, thủ hộ hậu duệ của Tử Vi Chí Tôn, chưa từng hưng binh làm loạn..."
"Ý nghĩa tồn tại của Minh Phủ, cũng không phải vì huỷ diệt gia viên cuối cùng của Hoang Cổ chi tu mà là vì thủ hộ Tử Vi duệ dân. G·i·ế·t chóc, chỉ là thủ đoạn, thủ hộ mới là căn bản. Bởi vì nơi đây cùng Nghịch Trần Mộng Giới tương tự, chính là cố thổ của Tử Vi chi tu..."
"Ngươi không phải Tử Vi duệ dân, lão phu không đòi hỏi ngươi phải giống lão phu, hết lòng với Tử Vi Minh Giới, chỉ hi vọng ngươi nhớ kỹ hứa hẹn, sau khi lão phu c·hết đi, trợ giúp lão phu bảo hộ Minh Giới. Huyết mạch sau cùng của Tử Vi, không thể diệt trong tay lão phu..."
Phong Đô Đại Đế nhìn chúng sinh dưới chân, ánh mắt bi thương.
Lão chỉ còn có thể thủ hộ Minh Giới trăm năm, trăm năm sau, không biết Minh Giới có thể tiếp tục tồn tại hay không.
Hiện tại, lão đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đem tất cả hi vọng đặt cược lên người Khương Ly, đặt cược Khương Ly trăm năm sau có thể giúp lão thủ hộ Minh Giới. Hoặc là đánh cược sau khi lão vẫn lạc, kẻ địch sẽ không lập tức phát hiện, sẽ không lập tức tiến công Minh Thổ...
"Kẻ địch tiến đánh Tử Vi Minh Giới mười năm trước là ai?"
Khương Ly bỗng nhiên mở miệng.
"Không quá rõ ràng, có lẽ là một trong bát đại Cổ Tộc đi. Dù sao, toàn bộ Tứ Hoang, chỉ có bát đại Cổ Tộc mới có khả năng một hơi xuất động bảy tên Đế Quân, vây công Minh Giới..."
"Bát đại Cổ Tộc, bảy tên Đế Quân!"
Khương Ly khẽ nhíu mày.
"Côn Luân Thần Cung, Tắc Hạ Học Cung, Hư Không Các, Tiểu Lôi Âm Tự, Yêu Đình là các thế lực tối cường bề ngoài của Tứ Hoang. Nhưng bên trong năm đại thế lực thì ngoại trừ Yêu Đình ra, bất kể là Côn Luân Thần Cung, Tắc Hạ Học Cung, Hư Không Các hay Tiểu Lôi Âm Tự đều chịu sự quản chế của Tứ Hoang Điện. Tứ Hoang Điện là người chế định và chấp hành thiên điều của Tứ Hoang, nội tình vượt xa các thế lực còn lại. Mà sau lưng Tứ Hoang Điện thì lại có bát đại Cổ Tộc quản thúc. Tiểu hữu từng đi tới Cửu Trọng Thiên một chuyến, hẳn là đã biết được chút ít nội tình của bát đại Cổ Tộc đi..."
Nói đến đây, sắc mặt của Phong Đô Đại Đế trở nên nghiêm nghị.
Khương Ly thì trầm mặc.
Nội tình của bát đại Cổ Tộc, hắn tự nhiên rõ ràng hơn ai khác, quả thực vượt qua hết thảy thế lực đỉnh cấp ở Tứ Hoang.
Giống như Ly Tộc, có tới ba vị nhất giai Chuẩn Thánh, một vị nhị giai Chuẩn Thánh, một vị Viễn Cổ Đại Tu toạ trấn, còn có một tên quái vật như Tất Đồ.
Về phần số lượng Đế Quân, thậm chí vượt qua tổng số lượng Đế Quân của Đông Hoang gộp lại.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, thực lực của chính mình hôm nay chưa đủ để chính diện đối kháng bất kỳ một phương Cổ Tộc nào.
"Nếu trăm năm sau, tiểu hữu thực sự không thủ được Minh Giới, liền dẫn theo một chút Tử Vi duệ dân lặng lẽ bỏ chạy...Chí ít, không thể để cho Tử Vi huyết mạch đoạn tuyệt..."
Phong Đô Đại Đế nhắm mắt thở dài nói.
Giữa lão và Khương Ly thực chất chỉ là một trận giao dịch mà thôi, Phong Đô Đại Đế cũng dám không kỳ vọng, Khương Ly sẽ dùng tính mạng toàn lực thủ hộ Tử Vi Minh Giới.
Khương Ly trầm mặc, chợt có cảm giác, gánh nặng trên vai hắn trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Khương Ly từ trước nay vốn không có hứng thú với việc cứu vớt thương sinh, hắn chỉ muốn tăng lên thực lực, bảo vệ chí thân của mình mà thôi.
Đáng tiếc thiên ý trêu ngươi, càng ghét thứ gì thì trời sẽ cho thứ đó.
Từ Lạc Thần duệ dân, Bắc Đẩu duệ dân, Hoang tộc...bây giờ đến Tử Vi duệ dân, đều cần hắn đi thủ hộ.
Cổ nhân có câu, sức mạnh càng lớn thì trách nhiệm càng cao, theo thực lực ngày một tăng lên, Khương Ly bỗng nhiên phát hiện, những thứ mình cần thiết bảo vệ càng ngày càng nhiều.
Đây không phải bản ý của hắn, mà là trách nhiệm, mặc dù không yêu thích, nhưng hắn vẫn phải đi làm.
"Tiểu hữu đã tới Minh Thổ, nếu không có chuyện gì liền dừng lại một thời gian, tìm hiểu phong thổ nơi đây. Muốn tu luyện Tử Vi Đấu Số Kinh cần thiết Thái Âm Hoàng Tuyền phụ trợ, bên trong Minh Thổ vừa vặn tồn tại đồ vật như vậy. Thứ này liền tặng cho tiểu hữu, từ nay về sau, tiểu hữu muốn ra vào Tử Vi Minh Giới lúc nào cũng được!"
Không biết đứng ở trên bầu trời đêm bao lâu, Phong Đô Đại Đế đột nhiên lấy ra một cái thuyền nhỏ bằng bàn tay, đưa cho Khương Ly.
Đây chính là Tử Vi Tinh Chu, có thể ra vào Tử Vi Minh Giới.
Khương Ly thu hồi Tử Vi Tinh Chu, đứng cạnh Phong Đô Đại Đế hồi lâu.
Nửa canh giờ sau, Phong Đô Đại Đế mới thu hồi hết thảy tâm tình, phất tay áo mang theo Khương Ly trở về Tử Vi Tinh Cung.
Một lần nữa ngồi trên vương toạ, thân hình già nua của Phong Đô Đại Đế cùng đại điện quạnh quẽ xung quanh chiếu rọi lẫn nhau, từng người cô độc.
"Tiểu hữu rời đi được rồi!"
"Tốt!"
Khương Ly hướng về phía Phong Đô Đại Đế thi lễ, sau đó xoay người rời khỏi Tinh Cung.
Nhìn bóng lưng rời đi của Khương Ly, hai mắt già nua của Phong Đô Đại Đế lộ ra một tia hồi ức.
....
Quỷ sẽ không bị bệnh, nhưng sẽ b·ị t·hương.
Bên trong Uổng Tử Quỷ Thành liền có một tiệm thuốc, chuyên môn bán thuốc chữa thương cho quỷ vật trong thành.
Chưởng quỷ của tiệm thuốc là một lão giả tu vi cấp bảy sơ kỳ, họ Trần.
Hiện tại đang đứng ở trước quầy hàng, đùa bỡn bàn tính, tình cờ ngáp một cái, nhưng cũng không phải vì buồn ngủ.
Quỷ là không cần ngủ, nhưng sẽ uể oải..
"Xoạt".
Bức rèm che bị người xốc lên, Trần chưởng quỹ vội vã phấn chấn tinh thần, thả xuống bàn tính, sửa sang mũ áo, nở nụ cười tươi rói bước ra ngoài tiếp đón.
Bên ngoài quầy hàng có năm gã thanh niên cùng nhau bước vào, từng người lặng lẽ quan sát bố cục trong tiệm thuốc.
Năm gã thanh niên, một kẻ mặc áo bào màu trắng, thần sắc hiền hoà; một kẻ vẻ mặt bất kham, mặc áo bào màu đen, toả ra ma khí rợn người; một kẻ mặc áo bào màu máu, diện mục lạnh lùng; một kẻ mặc áo bào màu tím, thân hình rắn rỏi, khí huyết ngập trời; mà kẻ cuối cùng thì mặc áo bào màu xám, đồng tử nửa tím nửa đen.
Trần chưởng quỷ sống nhiều năm, nhãn lực rất tốt, đợi đến gần năm vị khách nhân, bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện, năm tên thanh niên trước mặt tuy rằng thân phận khác biệt, nhưng dung mạo lại giống nhau như đúc.
Dáng dấp giống nhau, khí tức cũng không hề khác biệt.
"Đây chẳng lẽ là trong truyền thuyết thân ngoại hoá thân!"
Trần chưởng quỹ khẽ giật mình, sau đó lắc đầu một cái, bật cười. Năm tên thanh niên vừa mới đến đều là cấp sáu quỷ tướng, tu vi thậm chí thấp hơn lão một đại cảnh giới, sao có thể luyện thành hoá thân được.
Bọn họ, hơn phân nửa là đồng bào huynh đệ, cho nên dáng dấp mới tương tự như vậy.
Trần chưởng quỹ khẩn khoản chắp tay, khách khí hỏi:
"Ha ha, năm vị khách quan cần loại minh dược gì?"
Ngoài miệng tuy rằng dò hỏi minh dược, nhưng trong lòng Trần chưởng quỹ đã đoán được. Năm người này tuy rằng tu vi không cao, nhưng thân thể đều cường tráng, vô bệnh vô tai, hẳn là không phải tới mua thuốc chữa thương, mà là tìm mua đồ vật tăng cao tu vi.
Huyền Minh Linh Chi, Tam Sinh Thạch, những đồ vật ấy đều có thể tăng lên tu vi của quỷ vật, nhưng giá cả rất đắt.
Trần chưởng quỷ liếc qua cách ăn mặc của năm gã thanh niên, đều rất bình thường, không giống là hạng người đại phú đại quý, trong lòng không khỏi oán thầm.
Năm người bọn họ hẳn là mang đủ nguyên thạch đi.
Đối với câu hỏi của Trần chưởng quỹ, thanh niên mặc áo bào màu đen không thèm quan tâm, thanh niên mặc áo bào màu tím một bộ thần du thiên ngoại, thanh niên mặc áo bào màu máu khinh thường hừ lạnh, thanh niên mặc áo bào màu xám nhếch miệng cười tà, vừa muốn đi lên nói vài câu, lại bị thanh niên mặc áo bào trắng đẩy nhẹ một cái, bước lên phía trước.
Trong năm gã thanh niên, người cầm đầu tựa hồ là thanh niên mặc áo bào màu trắng nọ.