Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 222: Rượu Làm Say Lòng Người, Đạo Cũng Vậy
Âm thanh của Khương Ly không lớn, nhưng từng câu từng chữ, rơi vào trong tai người đàn ông trung niên nọ, lại làm cho đôi mắt nguyên bản u ám của y, bỗng nhiên sáng rực, vội đứng dậy nhìn về phía bàn rượu, đối với Khương Ly ôm quyền.
"Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ là gì?"
"Khương Ly!"
Khương Ly nhàn nhạt đáp.
"Trương Hống!"
Người đàn ông trung niên cũng báo ra danh tánh của mình.
"Hoá ra là Tam Giang thượng nhân!"
Khương Ly hơi kinh ngạc nói.
Tam Giang thượng nhân xem như nhân vật phong vân ở Đông Hoang ngàn năm trước, lúc Khương Ly hành tẩu thiên hạ, từng nghe nói qua vài lần.
Không nghĩ tới, đối phương lại ẩn cư ở nơi đây.
"Ha ha, không nghĩ tới ngàn năm sau, còn có người nhớ tới Trương mỗ! Xấu hổ! Xấu hổ!"
Ngoài miệng nói xấu hổ, nhưng Trương Hống lại nở nụ cười vui sướng.
Vui sướng là vì chính mình ẩn cư ở Minh Thổ ngàn năm, thiên hạ vẫn có người nhớ tới ngoại hiệu của y.
Khương Ly gật đầu, lấy ra một cái túi trữ vật chứa đựng trăm vạn nguyên thạch đặt lên bàn, thấp giọng nói.
"Ta muốn trăm vò!"
"Trăm vò? Thú vị!"
Trương Hống thu tiền, cười ha ha, xoay người tiến vào hầm rượu, triển khai thần thông, đem hơn trăm vò rượu trong hầm đều dời đi ra.
Quỷ khách trong quán đại đa số đều sinh hoạt ở Minh Thổ cả đời, hiếm khi quan tâm thế sự ở Đông Hoang, tự nhiên không biết cái gì Tam Hoang thượng nhân, cái gì Bạch Tôn, nên chưa quá kinh sợ. Nhưng vừa nghe nói, Khương Ly muốn uống một trăm vò rượu Quế Hoa, dồn dập nổi lên hứng thú.
Rượu Quế Hoa không phải là phàm tửu mà là linh tửu. Chúng quỷ khách hoặc ít hoặc nhiều đều có tu vi trong người, bất luận uống bao nhiêu phàm tửu đều sẽ không say, nhưng linh tửu thì khác. Linh tửu coi như cường giả đại năng cũng sẽ uống say, chỉ là phải xem uống bao nhiêu mà thôi.
"Tiểu tử mặc áo bào trắng kia, không phải là người vừa kêu rượu đắng ư? Chậc chậc chậc, hắn quả nhiên không hiểu rượu, càng tuyên bố muốn uống trăm vò. Rượu Quế Hoa là linh tửu, cũng không phải nước lã, mấy ai có thể uống trăm vò?"
"Lý huynh nói chính xác. Rượu Hoa Quế, coi như Quỷ Vương cũng chưa chắc có thể uống mười vò. Mấy chục năm trước từng có một vị Quỷ Đế uống vào ba mươi vò, cuối cùng say ngã. Ngủ ở trong Tang Môn Thôn ròng rã ba năm mới tỉnh. Thanh niên nọ, nếu uống vào trăm vò rượu, mặc dù không say c·hết, cũng phải ngủ mấy chục năm!"
"Có điều, hắn tiện tay liền có thể lấy ra trăm vạn nguyên thạch. Xem chừng lại lịch rất lớn. Nói không chừng, hắn thật có thể uống xong trăm vò rượu nha!"
"Vương lão đầu, ngươi say rồi! Thanh niên kia lại có lai lịch hơn nữa, chẳng lẽ còn là một vị Quỷ Đế sao? Hắn chắc chắn không thể uống xong trăm vò. Nếu không tin, chúng ta đánh cược một trận?"
"Được, cược thì cược!"
Uống rượu tẻ nhạt, đám tửu khách trực tiếp đem Khương Ly ra đánh cược.
Đối với mọi chuyện phát sinh xung quanh, Khương Ly làm như không thấy. Hắn bưng lên một vò rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sắc mắt thản nhiên, ánh mắt trầm tĩnh như nước.
"Rất đắng..."
Chữ đắng trong lời Khương Ly thực chất là đang khen ngợi. Rượu Quế Hoa, bởi vì đắng mới càng bất phàm.
Uống vào một vò rượu, đạo vận quanh thân Khương Ly càng nồng đậm hơn một tia..
"Một vò rồi!"
Ánh mắt của chúng quỷ khách nhìn về phía Khương Ly trở nên bất đồng.
Cấp sáu quỷ tướng bình thường, uống nguyên một vò rượu Quế Hoa, đều sẽ say chổng vó.
Thanh niên mặc áo bào trắng quả nhiên che giấu tu vi, hắn tuyệt đối không phải cấp sáu quỷ tướng.
Khương Ly chưa để tâm tới lời nghị luận của tửu khách bên cạnh, lần thứ hai nâng lên một vò rượu.
Hai vò, ba vò...mười vò!
Hắn một hơi liền uống sạch mười vò rượu, sắc mặt như thường.
Thân thể của Khương Ly cường đại đến cỡ nào.
Ba mươi vò rượu Quế Hoa có thể say ngã Quỷ Đế, nhưng không thể làm gì hắn.
Tửu lượng của Khương Ly cường đại đến cỡ nào, đã gần như đạo.
Nếu hắn không muốn say, thì uống bao nhiêu rượu cũng không say.
"Mười vò rồi!"
Chúng quỷ khách đồng loạt đưa mắt nhìn chằm chằm Khương Ly. Có thể uống mười vò mà không ngã, thanh niên mặc áo bào trắng chẳng lẽ là một vị Quỷ Vương ẩn giấu tu vi?
Khương Ly không hề trả lời, ánh mắt đạm bạc, đạo vận quanh người hắn chầm chậm trở nên dày đặc.
"Còn chưa lĩnh ngộ được tử chi đạo sao..."
Hắn lần nữa nâng lên vò rượu, tu ừng ực.
Mười một vò, mười hai vò...hai mươi vò.
Uống một mạch hai mươi vò, Khương Ly như cũ bình thản ung dung, mà ánh mắt thì càng ngày càng thanh minh.
Rượu làm say lòng người, đạo cũng vậy.
Rượu Quế Hoa, không thể làm say thân thể Khương Ly.
Chán nản đạo lực, càng không thể làm say trái tim của hắn.
"Hắn càng uống một mạch hai mươi vò rượu, quái lạ, vì sao ta cảm thấy, hắn càng uống nhiều rượu, thì men say càng ít?"
Đám tửu khách khó hiểu nhìn nhau, đâu biết Khương Ly uống, không phải rượu mà là đạo.
Trương Hống nhìn Khương Ly, từ đầu đến cuối không nói một lời. Nhưng ánh mắt lộ ra dị thải, mà vẻ than thở trên mặt càng ngày càng đậm.
Năm đó, y dùng ba mươi năm mới lĩnh ngộ ra chán nản đạo lực, đã bị sư phụ tán dương là thiên tài vạn người không có một.
Nhưng Khương Ly lại chỉ uống một bữa rượu, liền đã đem đạo lực lĩnh ngộ thấu triệt.
Ba mươi vò, bốn mươi vò, năm mươi vò.
Khương Ly một mạch uống vào năm mươi vò, thân thể bắt đầu lung lay, nhưng hai mắt càng thêm sáng tỏ.
Chán nản đạo lực quanh người hắn đã vô cùng tràn trề, hầu như có thể so với chủ nhân của tửu quán Trương Hống rồi.
Khương Ly một tay chống bàn, duy trì thân thể không ngã.
Thân thể của hắn rất mạnh, nhưng liên tục uống năm mươi vò rượu Quế Hoa, vẫn có chút ăn không vô.
"Còn thiếu một chút! Ngũ thân hợp nhất!"
Một lời vừa vang lên, bốn đại phân thân cùng nhau đứng dậy, hoá thành bốn chùm sáng, cùng bản tôn Khương Ly hợp lại làm một.
Ngũ thân hợp nhất, chân nguyên rung động, men say toàn bộ tiêu tán.
Sau khi ngũ thân hợp nhất, năm mươi vò rượu, tự nhiên không cách nào khiến hắn say ngã.
"Cái gì, bốn thanh niên nọ hoá ra đều là thân ngoại hoá thân của hắn! Thuật hoá thân, hắn càng nắm giữ thuật hoá thân!"
"Năm mươi vò rồi, chẳng lẽ, hắn còn có thể uống?"
Đám tửu khách đã không còn tâm tư đánh cược nữa rồi, trong mắt bọn họ dần dần hiện lên một cỗ kính nể không tên.
Bọn họ đang suy đoán tu vi của Khương Ly.
Có thể uống liên tục năm mươi vò rượu mà chưa say, tu vi của hắn rốt cuộc là gì?
Những kẻ vừa cười nhạo Khương Ly ban nãy, hiện giờ bắt đầu lo được lo mất.
Chẳng lẽ, bất tri bất giác, bọn mình đã đắc tội một vị cao thủ tuyệt thế rồi ư?
Sáu mươi vò, bảy mươi vò...một trăm vò, Khương Ly một mạch uống xong trăm vò, thân hình vẫn vững như bàn thạch.
Thời điểm hắn uống đầy một trăm vò rượu, không người chú ý tới, chán nản đạo vận quanh người Khương Ly bỗng nhiên xoay tròn, trở nên âm lãnh tới cực điểm.
Loại đạo lực này, đã không còn là chán nản đạo lực.
Đạo lực quét qua bốn phía đem toàn bộ tửu quán đều bao phủ ở trong, sắc mặt của hết thảy tửu khách đồng loạt đại biến.
C·hết, sẽ c·hết!
Nội tâm của đám tửu khách đều không tự chủ sinh ra một cảm giác, Khương Ly chỉ cần một ý nghĩ, thì tất cả bọn họ đều sẽ c·hết ở bên trong đạo lực.
Loại thủ đoạn như vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Bên trong tửu quán, có không ít cấp sáu quỷ tướng thậm chí cấp bảy Quỷ Vương, nhưng cả đời bọn họ, chưa từng gặp phải tình huống đáng sợ như vậy.
Bởi vì ngay cả Đế cảnh cường giả cũng không thể dựa vào đạo lực quanh người, liền có thể để cho quỷ tướng, Quỷ Vương t·ử v·ong.
Bọn họ không biết, đây là tử chi đạo, là một phần của Nghịch đạo, trên đời có mấy tên Đế Quân có tư cách lĩnh ngộ Thánh Đạo?
Nhưng tử chi đạo cũng chỉ vừa loé lên liền bị Khương Ly thu hồi.
Ánh mắt Khương Ly đảo qua đám tửu khách trong quán, nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ kinh hãi gần c·hết, âm thầm thở dài.
Xem ra, chính mình đừng hòng tiếp tục nhàn nhã uống rượu ở nơi đây..
"Cáo từ!"
Khương Ly hướng về phía Trương Hống ôm quyền, cũng không quay đầu lại, nhấc chân bước ra tửu quán.
Hắn cùng Trương Hống chỉ gặp mặt một lần, bởi vì rượu mà quen biết, rượu đã uống xong, duyên phận cũng hết.
Đợi Khương Ly rời khỏi quán rượu, hết thảy tửu khách đều thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người vẫn cứ ngồi uống rượu, nhưng đã không còn có nhã hứng như ban đầu, từng người sắc mặt phức tạp, trầm mặc ít nói.
"Không tiễn!"
Trương Hống cũng là người sảng khoái, không tiếp tục nhìn bóng lưng của Khương Ly, mà ngồi xuống chỗ Khương Ly vừa ngồi, một mình tự uống rượu.
Y cùng Khương Ly đã hết duyên, nhưng y có tửu hứng của chính mình, nghĩ tới, ngàn năm qua, đây là lần đầu tiên y muốn say một trận.
"Vị Khương huynh đệ kia có thể uống trăm vò! Quả nhiên là thần nhân! Hôm nay, Trương mỗ cũng phải thử xem, dựa vào tửu lượng của ta, có thể uống bao nhiêu vò!"