Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 267: Trong Ánh Trăng Có Bóng Người

Chương 267: Trong Ánh Trăng Có Bóng Người


Tối nay là ngày Quảng Hàn Cung truyền đạo dưới đêm trăng.

Quảng Hàn Cung cùng những tông môn bình thường khác biệt, trưởng lão khai đàn giảng pháp, thường thường lựa chọn vào ban đêm chứ không phải ban ngày.

Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì đệ tử trong cung đều tu luyện Nguyệt Quang chi đạo mà ánh trăng thì chỉ tồn tại khi đêm xuống.

Bấy giờ, mấy ngàn nữ đệ tử Quảng Hàn Cung ngồi trên mặt đất, xếp thành một vòng tròn, trung tâm vòng tròn là một tên nữ tu mặc váy tím, tu vi Chuẩn Đế, đang tận tình giảng giải.

Nàng là phó cung chủ của Quảng Hàn Cung, danh xưng Tử Hà tiên tử.

Tử Hà tiên tử đã giảng giải vài canh giờ, sau một phen truyền đạo, thần sắc của chúng đệ tử không giống nhau.

Có người thần sắc vui vẻ, hình như có cảm ngộ, có người thần sắc mờ mịt, hiển nhiên không hiểu lời của nàng.

"Đệ tử có một chuyện không rõ, xin mời cung chủ giải hoặc!"

Chợt có một tên nữ đệ tử đứng dậy, kh·iếp kh·iếp nói.

"Đừng sợ, ngươi không hiểu chỗ nào, cứ nói đừng ngại!"

Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Tử Hà tiên tử lộ ra nụ cười, dung mạo tuyệt mỹ không nhiễm khói lửa nhân gian.

"Môn nhân của Quảng Hàn Cung ta trước nay đều tu luyện Nguyệt Quang chi đạo, nhưng cho đến hôm nay, đệ tử vẫn không rõ như thế nào là trăng..."

"Như thế nào là trăng? Vấn đề của ngươi ngược lại rất có chiều sâu, hoàn toàn không giống là ngươi có thể hỏi ra nha!"

Đôi mắt đẹp của Tử Hà tiên hơi kinh ngạc, tiếp theo tán thưởng gật đầu.

Nàng nhìn ra được, tên nữ đệ tử này đang cảm ngộ Chân ý tới thời khắc mấu chốt, nếu có thể giải quyết nghi hoặc trong lòng, tu thành Chân ý ở trong tầm tay.

"Ngươi hỏi là chân hư đi. Cũng khó trách ngươi sẽ nghi ngờ, thế giới mà chúng ta đang sống, vốn không có mặt trời, cũng không có mặt trăng. Như vậy, ánh trắng rốt cuộc đến từ đâu? Bản chất lại là thứ gì? Đáp án kỳ thật ở trong Nguyệt Tổ Hồn Tuyền. Tu vi của ngươi còn thấp, có điều không biết. Ánh trắng của Tứ Hoang Nhất Hải, kỳ thực đều từ trong Hồn Tuyền tràn ra, tiếp theo hình chiếu đến bà sa thế giới...Nhưng ở trong Hồn Tuyền, rốt cuộc chỉ có ánh trắng mà thôi, đáy tuyền phải chăng chìm đắm lấy mặt trăng chân chính, không người rõ ràng. Trăng, có thật tồn tại hay không, trăng là thật hay là giả, đừng nói là ngươi, liền ngay cả bản cung cũng vô pháp xác định. Đây chính là chân hư, thế gian chân hư, ngươi căn bản không cách nào nhìn thấu hết thảy, càng không có khả năng nghiệm chứng tất cả. Chân hư chỉ là một ý niệm trong lòng..."

"Chân hư chỉ là một ý niệm trong lòng..."

Ánh mắt của tên nữ đệ tử kia mờ mịt, ngồi xuống mặt đất. Nàng đã mơ hồ hiểu ra, nhưng vẫn có chỗ nào đó chưa rõ, nếu triệt để minh bạch, nàng liền có thể tu thành Chân ý, đột phá cảnh giới nửa bước Chân Nhân.

Tên nữ đệ tử kia vừa ngồi xuống, không bao lâu, lại có một mỹ phụ đứng lên, cung cung kính kính thi lễ, sau đó hỏi:

"Đệ tử cũng có một chuyện không rõ, đệ tử đồng dạng muốn hỏi, như thế nào là trăng..."

Đây là một tên nữ đệ tử gần đột phá Chân Vương, là người có tu vi cao nhất trong toàn bộ đệ tử của Quảng Hàn Cung, một khi đột phá Chân Vương, nàng liền có tư cách trở thành Quảng Hàn Cung trưởng lão.

Nàng mặc dù cũng hỏi như thế nào là trăng, nhưng Tử Hà tiên tử biết, câu hỏi của nàng cùng câu hỏi của tên đệ tử vừa rồi khác biệt.

"Ngươi cũng đang hỏi chân hư, nhưng không hỏi hư mà là hỏi chân. Ngươi đối với sự tồn tại của mặt trăng không có mê hoặc, nhưng lại không cách nào phác hoạ ra bộ dáng chân chính của mặt trăng ở trong lòng. Trong lòng mỗi người, đều có mặt trăng thuộc về mình, đó chính là đồ vật quan trọng hơn cả tính mang, bởi vì mặt trăng kia vốn là đạo của ngươi. Nếu như ngươi không thấy rõ mặt trăng trong mặt nước, cũng không phải bởi vì ánh trăng mơ hồ, mà là bởi vì lòng có r·ối l·oạn, gió nổi lên, đánh tan mặt ánh trăng phản chiếu trong nước. Người tìm đạo sớm sống chiều c·hết, người hộ đạo thấy c·hết không sờn, ngươi thiếu không phải là đạo ngộ mà là giác ngộ...Ngươi hẳn là nghe nói đột phá Chân Vương cực kỳ hung hiểm, cho nên sợ hãi..."

"Đúng, đúng...đệ tử nghe nói đột phá Chân Vương vô cùng gian nan, mười người đột phá chưa chắc đã có một người thành công, một khi đạp vào Chân Phàm Kiều, nếu phạm sai lầm, liền sẽ, liền sẽ..."

Nữ đệ tử hổ thẹn nói.

Tử Hà tiên tử cười cười bảo:

"Sợ vốn là nhân chi thường tình, chỉ là ngươi chưa tìm thấy người hoặc vật mà mình đáng giá tín nhiệm, chỉ cần tìm được, ngươi sẽ không sợ hãi. Gần đây, không cần bế quan khổ tu, đi ra ngoài cảm ngộ phàm trần đi. Trảm phàm vốn không phải trảm đi phàm trần mà là trảm đi nhỏ yếu trong lòng. Nói không chừng ngươi sẽ có gặp gỡ gì đó, khiến cho tâm cảnh ngươi thay đổi..."

"Đệ tử tuân mệnh!" Nữ đệ tử như có điều suy nghĩ, ngồi xuống mặt đất.

Bất chợt nàng lại thẹn thùng đến đứng lên nói:

"Không biết đệ tử có thể nhìn một chút mặt trăng của cung chủ sao..."

"Chuyện này...."

Tử Hà tiên tử do dự chốc lát, cuối cùng thả ra Nguyệt đạo của mình, đó là một dòng suối nhỏ, dưới suối có ánh trăng.

Lúc trước, ánh trăng mười phần thuần tuý, lộ ra một tia cô độc, nhưng từ sau khi đi Man Hoang Cổ Địa một chuyến, ánh trăng đó tựa hồ nhiều thêm thứ gì khác.

"A, bên trong ánh trăng giống như có một hình bóng. Bóng người nọ là ai, chẳng lẽ là người rất trọng yếu với cung chủ? Là nam hay nữ..."

Có nữ đệ tử ánh mắt sắc bén, phát hiện cái gì.

"Đương nhiên là...nữ tử."

Sắc mặt của Tử Hà ửng đỏ, biểu lộ cực kỳ tự nhiên, phất tay thu hồi Nguyệt đạo.

"Cái gì, hoá ra là nữ tử, thật mất hứng..."

Chúng nữ đệ tử thất vọng nói.

"Khụ khụ, không biết trong lòng cung chủ có nam tử nào đặc biệt hay không?"

Vẫn có một chút nữ đệ tử tính cách bát quái rất không cam tâm, tiếp tục truy vấn.

"..."

Tử Hà tiên tử cảm thấy bất đắc dĩ, chẳng biết trả lời như thế nào.

"Quả nhiên là có! Là ai là ai, cung chủ cho tới bây giờ đều chán ghét nam tử, người có thể khiến ngươi coi trọng, rốt cuộc là ai! Kể một chút thôi!"

Đám nữ đệ tử trẻ tuổi lập tức ríu rít hô lên, quả nhiên đối với đám tiểu cô nương như các nàng, nói chuyện yêu đương so với ngộ đạo càng thêm thú vị.

"Các ngươi nha..."

Tử Hà tiên tử cười khổ không thôi, có lẽ bị mấy tiểu cô nương làm lay động tâm tư, trước mắt của nàng, lờ mờ xuất hiện hình bóng một người thanh niên mặc áo trắng.

Chính là thanh niên kia, ở Man Hoang đại loạn cứu tính mệnh của nàng, sau đó phất tay áo rời đi...

Thanh niên kia tên là Khương Ly, nhưng có lẽ, Viễn Cổ Đại Tu Nghiệt Vân mới là thân phận chân chính của hắn...

"Người nọ là hạng người gì?"

Chúng nữ đệ tử líu ríu hỏi.

"Hắn...hắn là một người tốt."

"Hì hì, dám hỏi trưởng lão, đối phương rốt cuộc tốt chỗ nào, chẳng lẽ nơi đó rất tốt, rất dài, rất lớn?"

"...."

Tử Hà tiên tử dở khóc dở cười, chẳng lẽ nàng già thật rồi, không theo kịp tư duy của những tiểu cô nương trước mặt, nàng càng không có cách nào ngay lập tức hiểu được ý tứ của bọn họ.

Thật vất vả suy nghĩ rõ ràng, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, nàng cùng Nghiệt tiền bối mới không có loại quan hệ kia, làm sao biết được nơi đó của Nghiệt tiền bối có lớn không, có dài không...Trong đầu bọn tiểu nha đầu này đều nghĩ thứ gì nha?

"Hắn không phải lớn, mà là sống tốt? Hì hì, kể một chút thôi, một chút nha, chúng ta muốn nghe, thật đó..."

Một thiếu nữ đang nhạo báng phó cung chủ nhà mình, chợt sơ sẩy một cái, túi thơm bên hông rớt vào trong Nguyệt Tổ Hồn Tuyền.

Thiếu nữ không may gọi là Vân Tiểu Nguyệt.

Đây chính là vui quá hoá buồn.

Túi thơm ấy cực kỳ quan trọng với nàng, là di vật cuối cùng mà mẫu thân để lại, làm sao lại mất rồi.

Hơn nữa, rơi xuống chỗ nào không tốt, nhất định phải rơi xuống Nguyệt Tổ Hồn Tuyền?

Lần này thì tốt rồi, túi thơm rơi xuống Hồn Tuyền, ngay cả Chuẩn Thánh cũng không dám xuống vớt, túi thơm của nàng rốt cuộc không tìm về được.

Ô oa!

Vân Tiểu Nguyệt cô nương kinh nghiệm sống chưa nhiều, trực tiếp quỳ gối khóc ở bên hồ.

"...."

Tử Hà tiên tử thật không biết nên cảm thấy đồng tình, hay nên cảm thấy buồn cười.

Đường đường là Ngọc Mệnh võ giả, lại ngay cả một cái túi thơm đều không giữ được, còn quỳ trên mặt đất khóc bù lu bù loa, thật khiến cho người ta cạn lời...

Võ giả nuôi ở trong nhà ấm, quả nhiên tính cách nhu nhược, không khác gì tiểu cô nương trong phàm trần...

"Được rồi, đừng khóc, chờ một chút, nói không chừng cái túi thơm kia sẽ tự mình nổi lên..."

Tử Hà tiên tử rõ ràng muốn trách cứ một hai, nhưng lời đến khóe miệng, chợt hoá thành an ủi, càng nói ra lời nói bậy mà ngay cả chính mình cũng không tin.

"Cung chủ, ngươi gạt người..."

Vân Tiểu Nguyệt khóc thút thít mấy lần, yếu ớt nói, hiển nhiên mặc dù tính cách của nàng mềm yếu, nhưng cũng không phải đồ ngốc.

"Tóm lại ngươi chớ khóc, hôm nào ta tìm người giúp ngươi vớt túi thơm, khóc sướt mướt giống như cái gì..."

Không được, nói lỡ miệng, nàng căn bản không thể tìm thấy người nào càng lợi hại hơn Chuẩn Thánh cường giả, liều c·hết xuống nước vớt một cái túi thơm nho nhỏ.

"Thật, thật sao..."

Vân Tiểu Nguyệt tràn ngập chờ mong.

Đột nhiên tiểu cô nương nghĩ tới điều gì, vui mừng quá đỗi, trực tiếp quỳ xuống bái ánh trăng.

"Đúng thế, ta có thể cầu người giúp ta vớt túi thơm nha. Trong truyền thuyết, Nguyệt Tổ Hồn Tuyền là nơi mà ngay cả Chuẩn Thánh cũng không dám tuỳ tiện đặt chân. Nhưng nếu là Viễn Cổ Đại Tu, hẳn là có thể đi xuống nha. Nội sự quyết không hỏi tiền bối, ngoại sự quyết hỏi Thánh Quân! Thiên linh linh, địa linh linh, Nhân Đức Thánh Quân mau hiển linh, van cầu lão nhân gia ngài giúp ta vớt túi thơm. Đây chính là di vật duy nhất mà mẫu thân ta để lại! Nếu ngươi giúp ta việc này, Tiểu Nguyệt nguyện ý lấy thân báo đáp, già trẻ không gạt!"

Tĩnh.

Đám đệ tử xung quanh đều yên tĩnh như c·hết.

Tất cả đệ tử Quảng Hàn Cung đều dùng ánh mắt thiểu năng trí tuệ nhìn tiểu sư muội của mình.

Xong đời, Tiểu Nguyệt sư muội không cứu nổi, nàng khẳng định là nghe quá nhiều cố sự về Viễn Cổ Đại Tu Nghiệt Vân, đã bị tẩy não thành Nghiệt tiền bối tín đồ rồi!

Chương 267: Trong Ánh Trăng Có Bóng Người