Chương 317: Năm Trăm Điểm
Loại đáp án như vậy, Ngọc Mệnh võ giả bình thường ở Tứ Hoang đều có thể nghĩ ra. Nhưng Tiên dân phần lớn não mạch kín, có thể đáp được, đã rất tốt rồi.
Cho một điểm xem như an ủi đi!
Kể từ đó, ngoại trừ Khương Ly ra, tổng thành tích thi văn của Đông Di tộc mới có 1 điểm, cũng may, tình hình thi cử của những tiên tộc khác, cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, phần lớn đều chỉ được vài ba điểm, cùng Đông Di tộc chênh lệnh không nhiều.
Nhưng điều đó cũng không đại biểu, tất cả võ giả tham gia thi văn đều là hạng người đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Những tiên tộc khác, chí ít cũng có hai, ba người vẫn còn đang suy tư, giống như từ trong đề thi văn lĩnh ngộ được thứ gì đó. Một chút tiên tộc mạnh mẽ như Tiên Ti tộc, Ô Hoàn tộc, thậm chí còn có mười mấy người đang nhắm mắt suy tư, theo thời gian trôi qua, thỉnh thoảng có người hiểu ra, bắt đầu giải đề.
Những người nọ, đa phần đều là Chân Vương lão quái, cảm ngộ đối với võ đạo không thấp. Dù sao, nếu thật là hạng người ngu xuẩn, rất khó đột phá Chân Vương.
Cho nên bọn họ thường thường sẽ giấu diếm bài thi của mình thật kỹ, không cho người khác có cơ hội nhìn lén.
Đương nhiên, lấy tu vi cao tuyệt của Khương Ly, tuỳ ý liếc qua liền có thể thấy rõ đáp án.
Cũng có tứ phẩm, ngũ phẩm lão quái, âm thầm nhìn lén bài thi của tam phẩm võ giả.
Hết thảy mọi chuyện, Thi Ma lão giả đều phát giác được, nhưng chưa hề ngăn cản, có thể chép bài, cũng coi như bản sự, suy cho cùng, đây là võ đạo thế giới coi trọng cường giả vi tôn, không phải phàm nhân trường thi.
Từng tên từng tên lão quái lục tục nộp bài, lĩnh ngộ được đồ vật, phần lớn đều liên quan tới thần thông quyển trục hoá long, long hoá hoả vũ, hoả vũ hoá hoả hoàn... chiếm được thành tích, đại đa số đều là năm sáu điểm, cũng không quá cao.
Bởi vì trận thi văn này vốn không phải kiểm tra thần thông mà là kiểm tra lĩnh ngộ đối với đại đạo.
Lửa hoá vòng tròn, gió thổi tiêu tán...
Khương Ly dần dần không còn quan tâm đến thành tích của những người khác mà là rơi vào trong cảm ngộ của bản thân mình, hắn dần dần không đem trận thi văn xem như một loại so tài, mà quả thực từ bên trong cảm ngộ được vài thứ.
Hắn ngồi ở trước hội trường, xếp bằng ở trước bàn ngọc, chậm chạp không giơ bút lên viết, mà là nhắm chặt hai mắt, đem tràng cảnh hoả vũ hoá vòng tròn, liên tục tái hiện trong đầu.
Một canh giờ trôi qua, hết thảy tam phẩm võ giả đều đã nộp bài thi.
Đương nhiên, cũng có một ngoại lệ duy nhất, chính là thiếu tộc trưởng Tiên Ti tộc Mộ Dung Phục, con hàng này dĩ nhiên đang nằm gáy o o ở trên bàn thi.
Hai canh giờ trôi qua, ngay cả một ít tứ phẩm lão quái cũng bắt đầu lục tục nộp bài thi, bắt đầu xuất hiện người đạt điểm cao.
"Hí! Ba mươi điểm! Là Hắc Sơn tộc Hắc Sơn Pháp Sư, hắn rốt cuộc đáp cái gì, lại được điểm cao như vậy?"
Bên ngoài trường thi, bỗng nhiên có người hét lên kinh ngạc.
Nhưng Hắc Sơn Pháp Sư tựa hồ đối với điểm số của mình chưa hài lòng cho lắm, lại không dám chất vấn.
Đây chính là Ngũ Phương Thượng Đế tự mình cho điểm, không phải một tên tứ phẩm nho nhỏ như lão có thể phản đối.
"Mà thôi, thành tích thi văn vốn không quan trọng, hết thảy còn phải xem thi võ..."
Hắc Sơn Pháp Sư nghĩ vậy, nội tâm liền thanh thản hơn nhiều.
Sau Hắc Sơn Pháp Sư, tiếp tục có không ít tứ phẩm lão quái thu được điểm cao.
"Xá Vũ tộc...ba mươi bốn điểm! Xá Vũ Pháp Sư thật là phi phàm!"
"Hí! Hoằng Sa lão quái lại đạt được bốn mươi hai điểm! Làm sao có khả năng!"
"Bạch Quỷ tộc Bạch Quỷ Pháp Sư, càng đạt được năm mươi mốt điểm!"
"Bảy mươi điểm! Là Ô Hoàn tộc vạn phu trưởng Thác Bạt Dư, lẽ nào hắn chính là người có thành tích thi văn cao nhất năm nay?"
Dần dần, trên trường thi chỉ còn lại ba người là Khương Ly, Mộ Dung Phục cùng Hải Hồn tộc Minh Đăng Pháp Sư còn chậm chạp chưa nộp bài.
Minh Đăng Pháp Sư bản tính đạm bạc, không thích tham dự vào lục đục giữa các tiên tộc ở đệ nhất thiên giới, Hải Hồn tộc cũng là số ít tiên tộc không trào phóng Đông Di tộc.
Khoảng cách thi văn bắt đầu đến nay đã trải qua sáu canh giờ, Minh Đăng Pháp Sư như cũ không nhanh không chậm nhắm chặt hai mắt, mãi cho đến canh giờ thứ bảy, lão mới mở mắt ra, khẽ vuốt râu, hình như có lĩnh ngộ, bắt đầu viết lách.
Mà lại, điểm số của lão, cũng ghi vào kỷ lục của đệ nhất thiên giới mấy vạn năm qua, bốn trăm năm mươi điểm!
"Bốn trăm năm mươi điểm! Không hổ là nửa bước đạp vào ngũ phẩm lão quái, đạo ngộ cực sâu, tuyệt đối đứng đầu đệ nhất thiên giới!"
Vô số Tiên dân lão quái kinh ngạc há hốc mồm.
"Thành tích của Minh Đăng Pháp Sư quả thực mạnh ngoại hạng! Phóng nhãn toàn bộ Tiên dân, có khả năng ở tứ phẩm đỉnh phong, đạt được trên bốn trăm điểm, đều vô cùng ít ỏi! Mà những người có thể làm được điều ấy, thành tựu tương lai thấp nhất cũng là Chuẩn Đế..."
Có lão quái giỏi về khảo chứng, phát hiện một tiền lệ kinh người, nói như vậy, Minh Đăng Pháp Sư có tư cách vấn đỉnh Chuẩn Đế rồi?
"Truyền thuyết, đã từng có Ngũ Phương Thượng Đế nhìn trúng ngộ tính của Minh Đăng Pháp Sư, muốn thu hắn làm môn đồ. Lão phu vốn dĩ không tin, bây giờ đã tin! Như vậy xem ra, Hải Hồn tộc tuyệt đối không thể đắc tội..."
Một chút lão quái âm thầm quyết định.
Bấy giờ, bóng đêm đã dần buông xuống, sắc mặt Minh Đăng hơi mệt mỏi, bảy canh giờ suy tư, khiến lão tiêu hao rất nhiều tâm thần. Nhưng ánh mắt lại tương đối nhẹ nhõm, chầm chậm rời khỏi trường thi, tư thái xuất trần giống như một lão ngư dân đang thả câu, tựa hồ đối với hết thảy vạn vật xung quanh đều không quan tâm.
Chỉ là thời điểm chuẩn bị rời đi, lão nhẹ nhàng quay đầu, ngưng trọng nhìn Khương Ly một chút, lại cau mày nhìn về phía Mộ Dung Phục đang ngủ say như lợn c·hết.
"Tiên Ti tộc thiếu tộc trưởng thì không cần nói. Trận thi văn lần trước chỉ được 1 điểm mà thôi, lần này có lẽ đã ngủ quên, không đáng xem trọng. Ngược lại là ngoại tu họ Khương...nghe đồn người nọ là Chân Đế lão quái, mặc dù tu vi bị hạn chế. Nhưng đạo ngộ sẽ không bị hạn chế, chẳng biết hắn có thể lấy được bao nhiêu điểm, chỉ sợ sẽ không thấp hơn năm trăm điểm đi..."
Năm trăm điểm, nếu là tân tấn Đế Quân tham dự so tài, phần lớn đều là số điểm như thế.
Có thể thấy rõ, Minh Đăng Pháp Sư đạt được bốn trăm năm mươi điểm đã xuất chúng đến cỡ nào.
Minh Đăng tự hỏi, chính mình trước giờ không đánh giá thấp bất luận kẻ nào.
Nhưng lão không tin Khương Ly càng mạnh hơn những Tiên dân Đế Quân khác, lão càng có một cỗ tự tin, nếu chính mình đột phá Đế Quân, thành tích nhất định sẽ vượt xa năm trăm điểm.
Đáng tiếc, lão ngay cả ngũ phẩm bình cảnh còn chưa triệt để đột phá, nói gì Đế Quân? Cũng may, chỉ cần lão bái nhập vào môn hạ của Ngũ Phương Thượng Đế, trở thành Đế Quân thì chưa nói, nhưng đột phá ngũ phẩm đã nằm trong tầm tay.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Canh giờ thứ mười, canh giờ thứ mười một, canh giờ thứ mười hai...Mộ Dung Phục bỗng nhiên giật mình tỉnh ngủ, nhìn trường thi đã tối om, hơi sửng sốt, sau đó vỗ đầu cười ha ha:
"Quên mất hôm nay phải dự thi, ta thế mà ngủ gật, ha ha ha..."
Tức khắc, vô số lão quái dự khán ôm bụng cười nhạo.
Đám tộc nhân Tiên Ti tộc thì xấu hổ che mặt, vì hành vi ngủ quên ở trên trường thi của thiếu tộc trưởng mà cảm thấy xấu hổ.
Tiên Ti tộc tộc trưởng càng mặt già đỏ chót, vì sao nữ nhân mà lão yêu nhất lại sinh ra một đứa con trai ngu xuẩn như vậy?
Bác mẹ nó, quá mất mặt rồi!
Thôi thôi thôi, vi phụ không cầu ngươi đạt được thành tích tốt, mau mau rời trường thi đi...
"Nhanh nộp bài đi!"
Tiên Ti tộc tộc trưởng tức giận quát to.
"Không vội, không vội, sư phụ ta còn chưa nộp bài, ta chờ hắn nộp cùng cho vui!"
Mộ Dung Phục kinh ngạc phát hiện Khương Ly cũng chưa nộp bài thi, bỗng nhiên cảm động rơi nước mắt. Tu vi của sư phụ cao như vậy, ngộ tính khẳng định rất kinh người, vì sao chậm chạp không chịu nộp bài?
Nhất định là vì ta rồi!
Sư phụ hẳn là sợ ta ngủ một mình ở trên trường thi quá cô đơn, cho nên mới ở lại bồi tiếp.
Quá cảm động, quá nhân nghĩa, quá cao thượng...
Mộ Dung Phục nháy mắt bị nhân cách mị lực của Khương Ly chiết phục.
"Sư phụ! Cảm ơn ngươi!"
Mộ Dung Phục thuận tay đưa qua bài thi, muốn đem những lời cảm ơn từ tận đáy lòng viết xuống quyển trục, truyền cho Khương Ly.
Hiện tại Khương Ly tựa hồ đang nhắm mắt trầm tư, gã không dám truyền âm, chỉ dám truyền quyển trục, lo sợ đánh thức hắn.
Ấy, quên mất mấy chữ "Sư phụ, cảm ơn ngươi!" viết như thế nào rồi...
Mộ Dung Phục vò đầu bứt tai, truyền âm dò hỏi phụ thân mình.
Tiên Ti tộc tộc trưởng sắc mặt đen thui.
Đứa con trai ngu xuẩn của lão thế mà ngay cả mấy chữ đơn giản như vậy cũng không biết viết! Khục, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là quyển trục kia là chuyên môn dùng để dự thi, ai cho phép tiểu tử nhà ngươi dùng làm truyền đơn, đây chính là t·rọng t·ội nha.
"Lập tức nộp bài thi! Không muốn quấy rầy sư phụ ngươi lĩnh ngộ!"
Lời của lão lập tức đánh trúng tim đen của Mộ Dung Phục, thân là đồ nhi ngoan, gã làm sao có thể q·uấy r·ối sư phụ lĩnh ngộ được?
Gã lập tức không lãng phí thời gian, cố gắng nhớ lại đề thi lúc sáng, lại phát hiện, trong đầu dĩ nhiên trống rỗng, rơi vào đường cùng, gã chỉ đành viết lung tung lang tang vài câu nguệch ngoạc sau đó cuống quýt nộp bài.
Không bao lâu, điểm số đi ra.
Tiên Ti tộc Mộ Dung Phục....năm trăm điểm!