Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 319: Một Vòng Tròn Khuyết
Bấy giờ mọi người mới thấy rõ, rãnh lõm trên bàn ngọc của Khương Ly đã đóng kín khá lâu, vẫn chưa lần nữa mở ra.
Điều đó nói rõ, Ngũ Phương Thượng Đế chậm chạp chưa chấm xong điểm của Khương Ly.
Theo thời gian chuyển dời, lại qua một canh giờ, Khương Ly vẫn không nhận được điểm thi.
Đây quả thực là chuyện lạ đời chưa từng xảy ra ở trong bất kỳ lần Đăng Cung Chiến nào...
Không từng có võ giả dự thi nào, nộp bài thi lâu đến thế vẫn chưa nhận được điểm số.
"Chẳng lẽ, đáp án của hắn càng khiến cho Ngũ Phương Thượng Đế khó lòng định đoạt, vô pháp cho điểm chính xác?"
Không ít người âm thầm phỏng đoán, nhưng chợt cảm thấy loại suy đoán kia có chút hoang đường. Rốt cuộc là đáp án gì, mới khiến cho Ngũ Phương Thượng Đế khó chấm điểm đến thế?
Là đáp án quá dở? Không đúng, những võ giả được không điểm, lúc cho ra thành tích cực kỳ nhanh nha.
Là đáp án quá tốt? Vậy thì tốt đến mức độ nào, mới có thể khiến cho Ngũ Đế phân vân thật lâu...
....
Đại La Thiên, Đại La Sơn.
Ngàn năm một lần Đăng Cung Chiến, thành tích thi văn của vòng đầu tiên nhất định phải do Ngũ Phương Thượng Đế tự mình định đoạt, đây vốn là lệ cũ.
Cùng những năm trước giống nhau, giới chiến năm nay, bốn vị trong Ngũ Phương Thượng Đế tụ tập ở Đại La Sơn, cùng nhau thoả thuận thành tích của quần tu.
Trong bốn gã Đế Quân, Hắc Đế và Bạch Đế, không coi là người nắm giữ quyền hành nặng nhất mà là hai gã Đế Quân khác.
Nhị Đế còn lại, một người mang áo bào màu đỏ, quanh người b·ốc c·háy xích hoả hừng hực, vô pháp thấy rõ dung mạo, niên hiệu là Xích Đế. Nghe nói Xích Đế tinh thông hoả đạo, sở hữu một ngọn Tiên Thiên Linh Hoả, uy lực khôn cùng, tu vi đạt tới bát phẩm hậu kỳ.
Người cuối cùng, là nhân vật nắm giữ quyền hành cao nhất trong ngũ đế, cũng là đệ nhất cường giả.
Đó là một người đàn ông trung niên thần sắc không giận tự uy, trên người mặc kim bào, niên hiệu Hoàng Đế, tu vi sớm chạm tới cửu phẩm bình cảnh.
Đồn đãi, Thiên Cung nhiều lần triệu hoán Hoàng Đế nhập cung tu luyện, nhưng không biết vì sao, y vẫn luôn trì hoãn.
Trên đỉnh Đại La Sơn có một chỗ truyền tống trận, thỉnh thoảng sẽ truyền tới bài thi văn từ các phương thiên giới.
Mỗi một lần bài thi truyền đến, đều sẽ có mấy trăm môn đồ của Tứ Đế duyệt trước một lượt, những bài thi quá kém, bọn họ sẽ trực tiếp cho điểm. Chỉ những người tương đối ưu tú, mới sẽ đưa cho Tứ Đế xem xét, do Tứ Đế cộng đồng định ra thành tích.
Thông thường mà nói, những bài thi truyền tới đầu tiên, đều là một đám nhược trí viết lung ta lung tung, phần lớn đều bị cho không điểm. Đối với những bài thi như vậy, Hoàng Đế, Hắc Đế, Bạch Đế đều bỏ mặc chẳng quan tâm, ngược lại Xích Đế thì cảm thấy cực kỳ hứng thú, chạy tới cùng đám môn đồ lật xem.
"Thú vị, thú vị, trận thi văn năm nay quả nhiên lại có rất nhiều bài thi cổ quái kỳ lạ....không uổng công lão phu sớm kết thúc bế quan, tham gia chấm thi. Đáng tiếc, Thanh Đế đạo hữu không thể tới rồi, không thể nhìn thấy những bài thi buồn cười này! Hắc hắc, đáng tiếc!"
Xích Đế nở nụ cười cổ quái, bỗng nhiên thâm ý sâu sắc liếc qua Hắc Đế.
Hắc Đế nao nao, sau đó mặt không cảm xúc tiếp lời:
"Đúng vậy! Thanh Đế thương thế quá nặng, vô pháp tới Đại La Sơn! Đúng là đáng tiếc!"
"Hắc hắc, ngàn năm trước, Thanh Đế đạo hữu tiến vào thất cấp Táng Địa hái dược, lại bị ba tên Đế cảnh Thi Ma vây công, chuyện ấy, chẳng hay Hắc Đế đạo hữu cảm thấy như thế nào?"
Xích Đế thâm ý sâu sắc hỏi.
"Làm sao? Chẳng lẽ đạo hữu hoài nghi chuyện Thanh Đế g·ặp n·ạn là do lão phu gây nên?"
Sắc mặt Hắc Đế trầm xuống.
"Hắc hắc! Ta còn chưa nói gì, đạo hữu hà tất phải giải thích..."
Xích Đế còn chưa nói móc xong, chợt có một tiếng hừ lạnh truyền tới.
"Đủ rồi! Hôm nay chúng ta tụ tập ở đây là để chấm thi, không phải bới móc chuyện cũ của nhau! Ai còn dám lắm miệng, chớ trách lão phu thi hành Thiên Cung h·ình p·hạt!"
Hoàng Đế vừa lên tiếng, không chỉ Xích Đế, Hắc Đế biến sắc, mà ngay cả Bạch Đế cũng âm thầm sợ hãi, không dám tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ.
Về phần đám môn đồ của Tứ Đế thì càng không dám nói lung tung, từng người ngồi nghiêm chỉnh ở trước bàn, xem xét bài thi, định ra thành tích, ngoại trừ tình cờ tranh luận chuyện điểm số, lại không còn ai dám nhiều lời, bầu không khí tương đối nặng nề.
Tứ Đế đồng dạng không có tâm tư trò chuyện, tình cờ mở miệng, cũng chỉ là bình luận về bài thi mà thôi.
Đương nhiên, lắm miệng nhất tự nhiên là Xích Đế.
"Không tệ, không tệ! Hoàng Sa tộc tiểu tử kia dĩ nhiên có thể đáp ra khống hoả chi đạo tinh tế như vậy, ừm, cho hai trăm điểm đi!"
"Trường Sa tộc cũng không tệ, dĩ nhiên có người đáp ra phong hoả thần thông, cho hai trăm năm mươi điểm đi!"
"Ách, bài thi này quá kém, cho một điểm, ồ...hắc hắc, lão phu đã quên tiểu tử kia là môn đồ nội định của Bạch Đế, cho hắn ba trăm điểm vậy!"
"Hoang Mãng tộc Khâu Văn Kiệt, ừm, Hoang Mãng tộc quả nhiên nhân tài đông đúc, lại đi ra nhân vật như thế, cho hắn bốn trăm điểm!"
"Đệ nhất thiên giới Hải Hồn tộc...ồ, thì ra là tên tiểu tử Minh Đăng kia, bây giờ chắc là đã già, tuy rằng tu vi thấp nhưng đạo ngộ cực sâu, càng có thể nhìn ra một tia đạo tắc biến hoá, có tư chất thành Đế, liền cho bốn trăm năm mươi điểm đi!"
Trận thi văn năm nay, toàn bộ Tiên dân vạn tộc, có thể đạt bốn trăm điểm trở lên chỉ hơn mười người mà thôi, những người đó, phần lớn đều đã bị Ngũ Phương Thượng Đế ghi nhớ, coi thành môn đồ nhân tuyển, tự nhiên sẽ không keo kiệt cho điểm.
Cửu phương thiên giới, hơn vạn tiên tộc, hơn hai mươi vạn bài thi một mạch chấm xong, sắc mặt Tứ Đế từng người khác biệt, có thất vọng, hẳn là một tiểu bối nào đó mà mình nhìn trúng nhưng không thể khiến mình hài lòng; có vui vẻ, hẳn là phát hiện hạt giống tốt.
Bỗng nhiên chợt một cái bài thi, lọt vào mắt Tứ Đế.
"Đệ nhất thiên giới, Tiên Ti tộc Mộ Dung Phục. Đệ nhất thiên giới năm nay ngược lại xuất hiện không ít hạt giống tốt. Bài thi của hắn, các ngươi cùng nhìn một chút!"
Xích Đế xem qua bài thi của Mộ Dung Phục, ánh mắt khẽ ngưng, đem quyển trục truyền cho Tam Đế. Tiếp theo, ba người đồng loạt cổ quái nhìn lướt qua Hắc Đế.
Bạch Đế nhìn chằm chằm bài thi, sắc mặt động dung, ngay cả Hoàng Đế luôn luôn nói năng thận trọng, cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ có vẻ mặt Hắc Đế là hơi âm tình bất định.
"Tiên Ti tộc tiểu quỷ có chút khó lường, càng nhìn thấu thần thông của Hắc Đế đạo hữu. Ha ha, quả thực là hạt giống tốt. Đương nhiên, cũng có khả năng, thần thông của Hắc Đế đạo hữu quá kém cỏi, lại để cho một tên tam phẩm tiểu bối nhìn thấu..."
Xích Đế cười quái dị nói.
"Hừ! Thần thông của lão phu tuyệt đối không mắc lỗi, là ánh mắt của tiểu tử kia quá độc ác! Mà lại, cũng có khả năng là hắn viết lung tung, vận khí tốt viết ra sự thật!"
Hắc Đế lạnh lùng nói, lúc đầu lão đối với Mộ Dung Phục còn có một tia tán thưởng, nhưng sau khi bị Xích Đế châm biếm trào phúng một phen, nhất thời giận c·h·ó đánh mèo.
"Vận khí tốt? Hắc hắc, coi như hắn vận khí tốt, thì cũng là một loại bản sự, lão phu chợt cảm thấy hứng thú với hắn, cho năm trăm điểm đi, chư vị có dị nghị gì không?"
Xích Đế cười hỏi.
"Tên kia lấy tu vi tam phẩm, nhìn thấu thần thông của Hắc Đế đạo hữu, cho năm trăm điểm cũng không cao!"
Bạch Đế đồng ý nói.
"Lão phu không có dị nghị!"
Hoàng Đế lạnh nhạt bảo.
Kể từ đó, Hắc Đế tự nhiên cũng vô pháp đưa ra dị nghị, Mộ Dung Phục cứ như thế vận khí tốt được chấm năm trăm điểm.
Thời gian thi văn gần kề kết thúc, hầu như không còn bài thi nào truyền tới nữa, Chư Đế lắc lắc đầu chuẩn bị chờ thành tích thi võ. Chỉ là ngay thời khắc cuối cùng, bỗng nhiên truyền tới một bài thi, vẫn đến từ đệ nhất thiên giới.
"Ồ! Là bài thi của Đông Di tộc!"
Xích Đế thâm ý nhìn Hắc Đế, làm cho Hắc Đế hừ lạnh một tiếng.
Đối với chuyện Hắc Đế chèn ép Đông Di tộc, Chư Đế đều đã từng nghe qua, nhưng không ai để ý.
Dù sao, Đông Di tộc là một cái tiên tộc nho nhỏ, bên trong bộ tộc càng không có nhân tài kiệt xuất đủ để bọn họ coi trọng, tự nhiên sẽ chẳng ai thèm xuất lực trợ giúp Đông Di tộc một tay.
"Hả? Bài thi này..."
Xích Đế vốn còn muốn đem Đông Di tộc ra để nói móc Hắc Đế vài câu, bỗng nhiên sắc mặt chấn động, nói không ra lời.
Tam Đế khác thấy Xích Đế kh·iếp sợ như vậy, tự nhiên cũng cực kỳ hiếu kỳ, phóng xuất thần niệm tra xét, tiếp theo đồng loạt sững sờ.
Bởi vì toàn bộ bài thi, không hề có một chữ mà chỉ có một vòng tròn khuyết.
"Đây là...viên mãn thiên đạo đệ nhất hoàn! Chuyện này là trùng hợp, hay là...."