Chương 318: Đại Trí Giả Ngu, Pha Não Bổ Đi Vào Lòng Đất Của Minh Đăng
"Làm sao có khả năng! Mộ Dung Phục rốt cuộc đã viết cái gì, vì sao Ngũ Phương Thượng Đế lại cho hắn tận năm trăm điểm?"
"Ta không tin! Một kẻ ngu si làm sao có thể đạt được năm trăm điểm được?"
"Chẳng lẽ Ngũ Phương Thượng Đế cho sai điểm rồi?"
"Xuỵt! Nói cẩn thận! Bọn ta không thể chỉ trích Ngũ Đế..."
Một chút võ giả chấn kinh bàn tán xôn xao, lập tức ngậm cái mỏ hỗn, bởi vì ánh mắt âm trầm của Thi Ma lão giả đã khoá chặt mấy tên vừa dám xúc phạm Ngũ Đế.
Ở sau lưng chỉ trích Ngũ Đế, chính là t·rọng t·ội. Nếu bọn họ dám nói tiếp, Thi Ma lão giả không ngại ở ngay tại chỗ thi hành trừng phạt, cho đám người nọ đẹp mắt.
Đương nhiên, ngay cả bản thân Thi Ma lão giả đều cực kỳ kh·iếp sợ. Dù sao, Mộ Dung Phục óc c·h·ó vãi cả đái, cả ngày ngủ như lợn trên trường thi, thế quái nào lại đạt được năm trăm điểm!
Cổ quái, cổ quái! Lẽ nào thằng oắt con kia thiên phú dị bẩm, thông minh sáng suốt, mà ta không nhìn ra?
Thi Ma lão giả bắt đầu hoài nghi linh trí của mình rồi!
Tiên Ti tộc từ đám nhược chí cho đến tinh minh tộc trưởng đều ngây người như phỗng.. Đáng tiếc, Mộ Dung Phục cũng không rõ chính mình đạt được năm trăm điểm có gì đáng chấn động, giống như cùng 1 điểm không kém quá nhiều nha. Ừm, năm trăm điểm trừ một điểm bằng 2 điểm, cũng chỉ nhiều hơn thành tích lần trước của gã 2 điểm mà thôi, có gì đáng kinh ngạc, mọi người cần gì làm lố như vậy?
Ngay cả Minh Đăng Pháp Sư trước nay hờ hững không tranh, cũng giật mình hoảng loạn.
Nếu Khương Ly cầm được năm trăm điểm, lão còn có thể tự mình an ủi, đối phương dù sao cũng là Đế Quân, có tư cách vượt qua lão.
Nhưng kẻ lấy được năm trăm điểm lại là Mộ Dung Phục....
Mộ Dung Phục thế nhưng là người nhược trí nổi danh khắp đệ nhất thiên giới, mặc dù không màng thế sự Minh Đăng Pháp Sư cũng từng nghe qua. Đồn đãi, tư chất tu luyện của gã cực cao nhưng tâm trí không được đầy đủ, thường làm ra những chuyện ngu xuẩn khiến cho người khác dở khóc dở cười.
Nhưng một kẻ não tàn như vậy, càng lấy được năm trăm điểm...
Đây chính là thi văn, chỉ người có tài mới có thể đạt điểm cao! Tên kia dĩ nhiên vượt qua chính mình!
"Ngươi rốt cuộc viết cái gì?"
Minh Đăng Pháp Sư bỗng nhiên đi tới, trầm giọng hỏi.
Trực tiếp dò hỏi đáp án của người khác là hành vi cực kỳ vô lễ, nhất là hiện tại thời gian thi văn còn chưa kết thúc.
Hành vi như vậy, khả năng cao sẽ tiết lộ đáp án, để cho người còn lại cũng thu được điểm cao. Cũng may, bây giờ trên trường thi chỉ còn lại một mình Khương Ly, Mộ Dung Phục đối với Khương Ly kính như thần minh, căn bản không lo lắng đáp án của mình sẽ bị tiết lộ, thậm chí cảm thấy có thể được sư phụ sao chép đáp án, đó chính là một loại vinh hạnh, đáng được ăn mừng.
Gã lập tức không hề che giấu, trực tiếp đem đáp án của mình hùng hổ nói ra:
"Bài thi của ta chỉ viết hai câu: Có lửa sao? Xin lỗi, ta không thấy. Có gió sao? Xin lỗi, ta không thấy!"
Mộ Dung Phục bất đắc dĩ duỗi tay, kỳ thực lúc Thi Ma lão giả tuyên bố đề thi, gã đã sắp ngủ gật rồi, hoàn toàn chẳng thấy được cái quái gì.
Phụ thân thúc giục gã nộp bài, gã cũng chỉ thành thực chép loạn, nói mình cái gì cũng không thấy, càng thành khẩn hướng về phía Ngũ Phương Thượng Đế nói xin lỗi, ai mà nghĩ tới, một cái đáp án vớ va vớ vẩn lại được năm trăm điểm, so với trong dự đoán 1 điểm của gã còn nhiều hơn hai điểm!
Vận khí của ta quả thực rất tốt rồi hê hê hê!
"Vì sao đáp án như thế có thể đạt được năm trăm điểm! Hắn không phải cái gì cũng không thấy sao, ngay cả đề thi cũng không thấy, chẳng phải nên cho không điểm à?"
Một chút võ giả lú ngay tại chỗ.
Minh Đăng Pháp Sư thì chấn động, bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phương hướng mà hoả long từng xuất hiện.
Không đúng, không đúng!
Nơi đây chưa từng có lửa, cũng chưa từng có gió!
Hết thảy đều là giả!
"Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Đây là biến hư thành thực!"
"Uổng Minh Đăng ta tự cao tự đại, lại không nhìn ra, đề thi từ mới bắt đầu đều là hư giả!"
Không có hoả long, không có hoả vũ, không có hoả hoàn, càng không có cuồng phong, hết thảy đều là thần thông biến hư thành thực.
Khó trách, Mộ Dung Phục nói mình không thấy cái gì! Hoá ra, hết thảy đều là hư giả...
"Kẻ này không phải người ngu xuẩn, rõ ràng là đại trí giả ngu!"
Minh Đăng Pháp Sư hít vào một ngụm khí lạnh, hết thảy miệt thị với Mộ Dung Phục trong lòng đã quét sạch toàn bộ, thậm chí lộ ra một tia kính trọng.
Nếu lão nhìn không lầm, thì thần thông ở trong đề thi là xuất phát từ tay của Ngũ Phương Thượng Đế, tuyệt đại đa số ngũ phẩm lão quái đều không nhìn thấu mánh khoé.
Mộ Dung Phục có thể làm được điều mà rất nhiều ngũ phẩm lão quái đều không làm được, đạt năm trăm điểm, đúng là thực chí danh quy, ngày sau tiền đồ bất khả hạn lượng!
Người này, ngay vừa mới bắt đầu liền nhìn thấu tất cả, cho nên căn bản không cần suy nghĩ, trực tiếp nằm ngủ.
Đây là thái độ ngông nghênh cỡ nào? Đây là tự tin cỡ nào!
Người này...chính mình không so được!
Khỏi phải nói, khả năng não bổ của Minh Đăng Pháp Sư đúng là nhất tuyệt!
"Tư chất của tiểu hữu đứng đầu đệ nhất thiên giới! E rằng ngay cả ngoại tu họ Khương cũng chưa chắc đã sánh bằng ngươi!"
Minh Đăng Pháp Sư than thở nói.
"Sai sai sai! Hắn thế nhưng là sư phụ của ta! Ta làm sao có khả năng sánh với sư phụ được! Sư phụ mới thật sự là người thứ nhất của đệ nhất thiên giới! Ta chỉ đạt được năm trăm điểm mà thôi, nếu đổi thành sư phụ, ngay cả năm ngàn điểm cũng dễ dàng lấy được!"
Mộ Dung Phục bất mãn nói. Gã không cho phép Minh Đăng Pháp Sư coi thường ân sư mình.
"Năm nghìn điểm...tiểu hữu hẳn là đang nói đùa! Từ xưa đến nay, chưa từng có ai ở trong thi văn đoạt được năm ngàn điểm. Coi như Ngũ Phương Thượng Đế lúc tuổi trẻ đều không làm được. Ngoại tu họ Khương lấy được năm trăm điểm là điều bình thường, nếu là một ngàn điểm, đã vô cùng khó khăn, nếu là năm ngàn điểm...ha ha ha..."
Minh Đăng Pháp Sư chấn kinh tư chất của Mộ Dung Phục, không muốn cùng gã trở mặt, vì vậy đối với lời nói bậy của gã, lão chỉ cười ha ha, không chỉ trích quá nhiều.
"Năm nghìn điểm rất nhiều sao? Không phải nhiều hơn năm trăm điểm một điểm à?"
Mộ Dung Phục ngẩn ra, năm ngàn trừ năm trăm bằng một, vì sao sư phụ không thể đạt được? Chẳng lẽ mình tính sai rồi.
Ồ, năm ngàn trừ năm trăm hẳn là bằng ba, ha ha ha tính sai!
Minh Đăng Pháp Sư sững sờ, lấy tâm trí của lão, đều không nghe hiểu ý tứ của Mộ Dung Phục, năm ngàn điểm trừ năm trăm điểm bằng một điểm, lời ấy là sao?
Năm ngàn điểm trừ năm trăm điểm đương nhiên không phải bằng một, lời của Mộ Dung Phục chẳng lẽ muốn ám chỉ gì đó...
Minh Đăng Pháp Sư càng nghĩ càng loạn, mơ hồ cảm thấy đối phương đang ám chỉ điều gì thâm sâu, lại không tìm được điểm then chốt.
Thời điểm lão đang cau mày suy tư, thì đã có những người khác khinh thường cười nhạo.
Trong đó cười to nhất là Ô Hoàn tộc Thác Bạt Dư.
"Thật là tức cười! Nếu một tên ngoại tu có khả năng lấy được năm ngàn điểm, lão phu tự búng chim năm ngàn lần!"
Lời vừa nói ra, tức khắc liền có vô số người theo Thác Bạt Dư cười ha ha.
Sắc mặt Mộ Dung Phục nhất thời âm trầm, nếu không phải Thác Bạt Dư là ngũ phẩm cường giả, gã tuyệt đối sẽ lập tức động thủ, bảo vệ danh dự cho ân sư!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người kinh hô, thì ra Khương Ly đã kết thúc trầm tư, nộp bài thi, ánh mắt lạnh nhạt bỗng nhiên đảo qua Thác Bạt Dư.
Thác Bát Dư vốn còn đang cười oang oang, tức khắc cả người băng lãnh, tiếng cười trực tiếp nghẹn ở cổ họng, vào không được, ra không xong, cả mặt nín đỏ, nội tâm run rẩy.
Đây là ánh mắt lạnh lẽo bực nào! Người này...người này không thể trêu chọc, bằng không đại hoạ lâm đầu!
Không chỉ Thác Bạt Dư, phàm là người bị Khương Ly nhìn qua đều vội vàng ngậm miệng, sợ hãi muốn c·hết!
Toàn trường tĩnh mịch!
Mộ Dung Phục hưng phấn không thôi, gã thưởng thức, chính là bá khí tạc thiên của Khương Ly, không nói một lời, liền có thể kinh sợ bọn đạo chích, đây là ma uy bực nào.
"Không biết đạo hữu được bao nhiêu điểm?"
Minh Đăng Pháp Sư hỏi dò, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Đối với thành tích của Khương Ly, lão vẫn cực kỳ quan tâm.
"Không biết, điểm của ta vẫn chậm chạp chưa nhận được!"
Khương Ly thu hồi vẻ lạnh lùng trong mắt, chỉ chỉ về phía vết lõm trên bàn ngọc.