Chương 326: Cơ Hội Lật Bàn
"Tính toán thời gian, cự ly thi võ kết thúc còn chừng sáu canh giờ..."
Khương Ly thu hồi Ma Hoả, thân hình thoắt một cái, chưa vội tham gia thi đấu mà là thuấn di tới bên cạnh Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục kích động nhìn Khương Ly, ánh mắt cuồng nhiệt, tựa hồ còn đang đắm chìm vào trong nỗi kh·iếp sợ khi thấy Khương Ly phá phong mà ra.
Khương Ly thì lặng lẽ nhìn hai tay máu me be bét của gã, thở dài khe khẽ.
Người khác đều cho rằng hắn chỉ mới thành công phá phong, nhưng kỳ thật, sau khi diệt sát hoả điểu, núi lửa đối với Khương ly mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to, không vây khốn được hắn, mà thần niệm của Khương Ly đã nhìn rõ ràng mọi chuyện ở xung quanh.
Mộ Dung Phục có lòng muốn đào núi cứu người. Lấy tu vi của gã, hành vi ấy nhìn như cực kỳ ngu xuẩn, nhưng dù sao cũng có ý tốt, xuất phát từ chân tâm, thậm chí không cần bất kỳ hồi báo nào.
Theo cái nhìn của Khương Ly, Mộ Dung Phục trên bản chất không phải là một người hiền lành, mà là một tên ác bá, sở dĩ đồng ý liều mạng cứu người, cũng là vì lòng kính trọng đối với hắn mà thôi.
Nếu đổi thành những người khác, Mộ Dung Phục chắc chắn sẽ thờ ơ lạnh nhạt.
Thi võ bị gã ném sau đầu, đắc tội Đế Quân hẳn là cũng bị gã ném sau đầu, hết thảy mọi chuyện, lấy chỉ số IQ của gã, căn bản không thèm suy xét, chỉ một lòng muốn cứu hắn.
Khương Ly mặc dù không tính thu đồ, nhưng lần đầu tiên hơi thưởng thức Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục cố nhiên tâm trí không được đầy đủ, nhưng trong xương lại có một cỗ chấp nhất, dám lấy nhục thân nhỏ yếu đi lay động Đế Quân kiến tạo núi lửa, dũng khí như vậy, ít người có khả năng làm được.
Gã cũng không phải hoàn toàn không sợ hãi, chẳng qua là ở bên trong hoả sơn, đang nhốt một người mà gã muốn cứu ra, kể từ đó, coi như liều mạng, gã cũng muốn đào núi cứu người.
Chính là không có bất kỳ hi vọng nào, cũng muốn đi làm.
Chính là người đời cười nhạo, chính là vạn giới là địch, chính là thiên địa huỷ diệt, cũng sẽ không cải biến bản tâm.
Đây là một loại chấp nhất, một loại xích tử chi tâm...
Cả thế gian đều là người trí tuệ, chỉ một mình ta ngu ngốc...nhìn dáng vẻ của Mộ Dung Phục, để Khương Ly không khỏi nghĩ đến một người khác...Loạn Thiên Vương.
"Năm đó, ta đứng ở trước vạn địch, không cầu thắng bại, chỉ vì nắm chặt bàn tay ấm áp của ngươi.
Cả đời ta, đạp khắp lục hợp bát hoang, g·i·ế·t tới đại địa kêu rên, thương khung đẫm máu, không cầu trường sinh, không cầu kiếp sau, chỉ vì được cùng ngươi gặp mặt lần nữa.
Hôm nay, ta c·h·ế·t đi, vĩnh viễn không siêu sinh, nhưng trong lòng lại là một mảnh an nhiên..."
Khương Ly lần nữa cảm khái.
Mộ Dung Phục tâm trí ngu dốt, nhưng cũng bởi vì vậy mà càng thêm thuần tuý, gần như đạo...
Tuy rằng, gã không chân chính cứu ra mình, nhưng ý tốt của gã, Khương Ly tâm lĩnh.
"Hoả sơn là do Đế Quân chế tạo, ẩn chứa đạo lực, vết thương của ngươi không dễ dàng chữa khỏi như vậy..."
Khương Ly trầm giọng nói, phất tay đánh ra một luồng Sinh chi đạo lực, đem thương thế của Mộ Dung Phục chữa trị hoàn toàn, lại lấy ra một bình đan dược, tặng cho gã.
Mộ Dung Phục kích động lệ nóng doanh tròng, gã dĩ nhiên được sư phụ chữa thương, dĩ nhiên nhận được ban thưởng.
Thần tình kia, thật quá lãnh khốc! Giọng điệu kia, thật quá bá đạo!
Khí chất phong phạm kia, giơ tay nhấc chân...chậc chậc chậc, không hổ là sư phụ mà mình nhìn trúng, đây không phải phong thái mà ta một sớm một chiều có thể mô phỏng được.
Trước nhìn một chút sư phụ ban thưởng cái gì...
Mộ Dung Phục mở ra nắp bình, tràn vào thần niệm tìm tòi, tức khắc hít vào một hơi khí lạnh. Đúng là một viên Cửu Chuyển Kim Đan. Mà lại là đan dược mà gã chưa từng thấy qua, hơn phân nửa là đan dược của ngoại giới, nhìn dược hiệu tựa hồ có tác dụng gia tăng ngộ tính....
Chẳng qua, phẩm chất của đan dược không khỏi quá cao rồi! Phải biết rằng, mặc dù gã là thiếu tộc trưởng của Tiên Ti tộc, nhưng muốn lấy được một viên Cửu Chuyển Bảo Đan đều cần được tất cả nguyên lão nhất trí đồng ý, cũng xét duyệt ba lần, bàn lại ba lần....Bởi vì đối với bất kỳ một phương tiên tộc nào ở đệ nhất thiên giới mà nói, Cửu Chuyển Đế Đan chính là trọng bảo, không thể khinh động.
Nhưng Khương Ly càng hào phóng tặng mình một viên Cửu Chuyển Kim Đan.
Sư phụ thật là đại thủ bút!
"Chúc mừng tiền bối thoát khốn! Về phần người tính toán tiền bối, Như Mộng nguyện ý vận dụng Thiên Cung quan hệ giúp ngươi tra xét rõ ràng! Như Mộng cảm thấy, chuyện vừa rồi cũng không phải do Hắc Ma tu gây nên, hẳn là có lão quái nào đó bắt chước Hắc Ma thần thông...."
Liệt Như Mộng đi tới, âm thầm truyền âm, trước mặt người ngoài, nàng căn bản không dám bộc lộ thân phận Kiếp nô của mình, vì vậy, thần tình trên mặt cực kỳ cao lãnh, nhưng ngữ khí truyền âm lại vô cùng cung kính.
"Không cần, tính toán ta chỉ là một kẻ sắp c·h·ế·t mà thôi...ồ, ta bị vây khốn vài ngày, Đông Di tộc đã chỉ còn một người tham gia thi đấu sao..."
Khương Ly khẽ nhíu mày, thần niệm quét về phương hướng của Đông Di tộc.
Tại phương hướng kia, chỉ còn một tên võ giả cuối cùng của Đông Di tộc đang đau khổ chèo chống.
Đám người Từ Chi Hà thì đang ngạc nhiên nhìn về phía hắn.
"Thời điểm tiền bối không có mặt, có thật nhiều tiên tộc khi nhục Đông Di tộc, đáng tiếc, Như Mộng là người ngoài, cũng không phải thí sinh dự thi, vì vậy vô pháp nhúng tay...."
Liệt Như Mộng còn muốn kể rõ tao ngộ của Đông Di tộc, mà Khương Ly lại chẳng thèm lắng nghe, thân hình loáng một cái đã xuất hiện ở trong khu vực thi đấu của Đông Di tộc.
Liệt Như Mộng bĩu môi, đem đem lời muốn nói nuốt trở về trong bụng, không thể làm gì khác mà bay theo Khương Ly, nhưng vừa tiến tới trước phạm vi thi võ đã bị Thi Ma lão giả ngăn cản.
"Ngươi không phải thí sinh, không thể tiến vào!"
Liệt Như Mộng chỉ đành dừng bước, lẳng lặng quan sát.
Chỉ còn lại sáu canh giờ, không biết tiền bối có thể dẫn dắt Đông Di tộc đạt được thành tích cao hay không, nếu có thể đoạt được giải nhất thì tốt...
Thi võ khu của Đông Di tộc.
Khương Ly như một đạo lưu quang, xé gió mà tới.
Từ Chi Hổ chân lực gần khô kiệt, bị Nguyên Hồn truy sát gắt gao, sớm đã tuỵệt vọng, rốt cuộc nhìn thấy cứu tinh, lập tức vui vẻ hô lớn:
"Khương huynh đệ cứu ta!"
Đầu Chuẩn Vương Nguyên Hồn vừa thấy Khương Ly tiến đến, tức khắc dời đi sát cơ, không tiếp tục đuổi g·i·ế·t Từ Chi Hổ. Từ trên người hắn, Nguyên Hồn cảm nhận được một cỗ thần niệm khí tức cực kỳ mỹ vị, khí tức kia dụ dỗ nó, kích động bản năng g·i·ế·t chóc của nó.
Nhất định phải g·i·ế·t c·h·ế·t Khương Ly, nhất định phải cắn nuốt thần hồn của hắn, nhất định phải g·i·ế·t g·i·ế·t g·i·ế·t!
Hống!
Tiếng gầm tràn ngập sát cơ của Nguyên Hồn, có thể dẫn động một tia Niệm Chi Đạo Tắc. Phải biết, đối với bất kỳ võ giả nào chưa đạt tới Đế cảnh, có thể làm được điều này, đã vô cùng nghịch thiên. Nguyên Hồn chỉ là Chuẩn Vương, có thể làm được, càng lộ ra vẻ bất phàm, mặc dù Niệm Chi Đạo Tắc vô cùng yếu ớt.
Đáng tiếc, Chuẩn Vương chính là Chuẩn Vương, sao mà nhỏ yếu, muốn tổn thương Khương Ly, quả thực là điều viển vông.
Khương Ly thậm chí không cho Nguyên Hồn cơ hội xuất thủ, chỉ dùng một ánh mắt, liền khiến cho Nguyên Hồn nổ tung hoá thành tro bụi.
Tình cảnh ấy rơi vào trong mắt đám Chân Vương của các tộc đứng ở phụ cận, khiến cho bọn họ trợn mắt há mồm.
Thủ đoạn thật là khủng khiếp, không cần làm gì, chỉ liếc nhìn liền một cái đem Chuẩn Vương Nguyên Hồn diệt sát!
"Đa tạ Khương huynh đệ cứu mạng!"
Từ Chi Hổ ánh mắt lửa nóng, tuy rằng thời gian thi võ còn dư lại không nhiều, nhưng chỉ cần Khương Ly đã tới, Đông Di tộc liền có hi vọng lật bàn.
"Ngươi lui ra dưỡng thương đi, Đông Di tộc thi võ, chỉ cần một mình ta là đủ!"
Khương Ly vừa lên tiếng, Từ Chi Hổ tức khắc giống như được đại xá, đem toàn bộ Triệu Hồn Phù giao cho hắn, sau đó vội vã rời đi.
Đông Di tộc võ giả bốn phía, không có bất kỳ ai chỉ trích hành vi của Từ Chi Hổ, bởi vì Khương Ly đã hiện thân.
Tất cả mọi người thần tình xúc động, ý chí chiến đấu sục sôi!
Bọn họ tin tưởng, chỉ cần có một mình Khương Ly, liền đầy đủ.
Ma uy của Khương Ly mười phần khiếp người, nhất là hiện tại còn mang theo ba phần tức giận, càng có một loại khí thế người lạ chớ gần, nhưng lại khiến cho đồng bạn cảm giác được vô cùng đáng tin.
Dù sao, đây là một vị Đế Quân bị phong ấn tu vi.
"Hả? Đây là..."
Khương Ly hơi kinh ngạc, từ trong tro tàn của Nguyên Hồn, tìm thấy một viên tinh thạch màu ngà sữa.