Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 340: Nói Xong Rồi? Nói Xong Ngươi Có Thể C·h·ế·t!
"Mộng nhi, bảy cái toạ độ này ngươi phải bảo quản thật kỹ, đợi thực lực của ngươi đầy đủ, liền trở về lấy bí bảo giấu trong Thạch Tọa, tái hiện vinh quang của Liệt Tử nhất mạch ta! Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!"
A, đây là lời của phụ thân trước khi c·hết nói với nàng.
Trong lúc hoảng hốt, Liệt Như Mộng nhìn thấy phụ thân suy yếu nở nụ cười, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hổ thẹn của phụ thân, nhìn thấy phụ thân nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, nguyên thần từng chút từng chút thiêu đốt thành tro bụi, rồi lại giống như một loại giải thoát....
Phụ thân, không cần rời đi Mộng nhi...Mộng nhi không muốn chấn hưng Liệt Tử nhất mạch, Mộng nhi chỉ muốn ở cạnh ngươi...
"Ta không cần một tên Thánh nữ thất thế làm đạo lữ, chuyện thông gia giữa Thái Dương nhất mạch và Liệt Tử nhất mạch, liền kết thúc như vậy!"
A, đây là tình cảnh nàng bị Thái Dương Thánh tử từ hôn trước mặt mọi người.
Thái Dương Thánh tử, ngươi rất đáng gờm sao, nếu không phải Liệt Như Mộng ta vì Liệt Tử nhất mạch, đồng dạng sẽ không thèm gả cho ngươi đâu.
Chỉ là nhục nhã ở trong Thiên Cung ngày ấy, ta khó có thể lãng quên, vẫn luôn ghi lòng tạc dạ. Bởi vì từ ngày đó trở đi, ta không còn là cao cao tại thượng Thánh nữ, sự kiêu ngạo của ta bị ngươi chà đạp ở trên mặt đất, càng ngày càng nhiều người muốn giẫm ta một chân...
"Mẫu thân ngươi là tiện nhân, ngươi cũng vậy!"
A, đây là âm thanh trào phúng của đám Thánh nữ của những chi mạch khác.
Một ngày nọ, những Thánh nữ khác cùng ngâm ở trong Mẫu Tử Trì trào phúng nàng, nhục nhã nàng. Nàng có thể chịu nhục, nhưng mẫu thân nàng không thể, nàng liền kích động, động thủ đầu tiên, cũng bởi vậy, mấy tên Thánh nữ kia nhân cơ hội vây công, đem nàng đánh thành trọng thương, thậm chỉ huỷ diệt mất Thánh nữ đồ đằng của nàng...
Đến cuối cùng, lại là người bị hại như nàng gặp phải Thiên Cung trách phạt, quả thực quá bất công!
"Mộng nhi, xin lỗi, mẫu thân không thể nhìn ngươi lớn lên..."
A, đây là âm thanh trước khi nguyên thần của mẫu thân tự cháy, tan biến.
Rất mơ hồ, rất mơ hồ, nàng khi đó còn rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả âm dung tiếu mạo của mẫu thân đều không nhớ được, nhưng âm thanh của nàng như cũ lưu giữ ở trong ký ức, ở trong xương tuỷ, không cách nào lãng quên...
Mẫu thân của ta, là hạng người gì đây...
Ta chưa từng nhìn thấy qua mẫu thân, thật muốn gặp nàng một lần...
Ta chưa từng gặp được mẫu thân, chưa đừng được phụ thân yêu thương. Ta không có sư phụ, không có sư huynh, không có bằng hữu, tất cả yêu thương đều là giả dối, chỉ có những nhục nhã kia mới là sự thật, chỉ có những tính toán kia mới là sự thật, chỉ có những người kia, đối với Thạch Toạ toạ độ nhìn chằm chằm mới là sự thật...
Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá...ta không muốn chấn hưng Liệt Tử nhất mạch, ta không muốn tiếp tục khổ sở giãy dụa, ta muốn cùng phụ thân, cùng mẫu thân chưa từng gặp mặt, cùng nhau c·hết đi...
Cùng nhau giải thoát...
Không cần làm Kiếp nô của bất cứ người nào...
Không cần bị người khác cười nhạo, coi thường...
Không cần...khổ sở giãy dụa...
Huyễn cảnh trước mắt càng ngày càng nhiều, thức hải không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức, mơ hồ đã có dấu hiệu tan vỡ.
Nhưng Liệt Như Mộng căn bản không phát hiện được thức hải tan vỡ, nàng bị huyễn lực đầu độc, không thể ngăn cản, nội tâm của nàng đã mất đi cảm giác, chỉ có đau khổ, uể oải cùng từ bỏ.
Mặc cho huyễn lực tan vỡ thức hải của mình, nàng đã không muốn đi ngăn cản cũng vô lực ngăn cản...
"Ra tay nhẹ nhàng chút, huỷ một nửa thức hải của nàng, khiến cho đạo tâm của nàng lưu lại vết rách là được. Như thế đã đủ để giáo huấn nàng rồi, nếu thật làm hại đến tính mạng của nàng, sẽ không dễ bàn giao với Thiên Cung..."
Nơi sâu xa của huyễn trận, chợt vang lên một âm thanh khác.
Người khống trận hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị giảm bớt uy năng của đại trận, bỗng nhiên hai mắt chấn động.
Toàn bộ Tứ Huyễn Tứ Diệt Mê Hồn Trận đột ngột truyền ra từng âm thanh vỡ nát, trận pháp càng có dấu hiệu bất ổn.
"Không thể! Là ai đang phá Tứ Huyễn Tứ Diệt Mê Hồn Trận!"
"Là người phu xe kia! Tại sao hắn có thể làm được?"
"Đây chính là thượng cổ đại trận, tựa hồ xuất xứ từ Chân Giới, tuy rằng người khống trận là chúng ta, nhưng cũng không phải người nào đều có thể phá tan, người kia, người kia..."
Nơi sâu xa của đại trận, từng tiếng âm thanh kinh ngạc vang lên bốn phía, hiển nhiên kẻ núp ở trong bóng tối đánh lén Liệt Như Mộng, không chỉ một người.
Liệt Như Mộng mê man, đau khổ, khổ sở hầu như không thể thở nổi, chợt có một luồng khí tức ấm áp thông qua bàn tay truyền vào cơ thể nàng, làm cho thức hải của nàng giống như lôi đình nổ vang, tâm thần khôi phục thanh minh, bấy giờ nàng mới phát hiện ra thương thế trong thức hải của mình, trên mặt còn vương hai hàng nước mắt...
"Ngươi khóc?"
Khương Ly cau mày nói, chính là hắn đem Liệt Như Mộng tỉnh lại.
"Đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp!"
Liệt Như Mộng lau đi nước mắt trên má, đối với chuyện vừa rồi không nhắc tới một lời, chỉ hơi cắn môi, cắn ra v·ết m·áu, cưỡng ép khiến cho tâm tình của mình vững vàng.
"Thuận tay mà thôi!"
Khương Ly hờ hững đáp, chợt nắm lấy tay Liệt Như Mộng, bước về phía trước một bước.
Vẻn vẹn một bước liền khiến cho đại thế của trận pháp hỗn loạn.
Oành oành oành!
Tiếp theo bốn phía truyền đến âm thanh đại trận tan vỡ.
Liệt Như Mộng vừa mới thoát khỏi huyễn trận, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bị Khương Ly nắm tay, mới hậu tri hậu giác cảm thấy hai tai nóng rực.
Tại sao Khương tiền bối lại nắm tay nàng, tại sao lại nắm chặt như vậy, nàng chỉ là Kiếp nô nha...
Oành oành oành!
Khương Ly bước ra từng bước, huyễn lực xung quanh điên cuồng tiêu tan, đợi hắn bước xong chín bước, toàn bộ Câu Mang Sơn đất rung núi chuyển, chim chóc bay tứ tán, càng có vô số võ giả bế quan ở trong động phủ chấn kinh mở mắt.
Đã xảy ra chuyện gì!
Hộ sơn đại trận bị phá? Là vị Đế Quân nào đánh tới Câu Mang Sơn?
Bầu trời trong xanh lần nữa hiện ra, xung quanh Câu Mang Sơn lần nữa tràn ngập cây khô c·hết héo, không khí tiêu điều.
"Người kia làm cái gì, càng xé rách trận thế của Tứ Huyễn Tứ Diệt Mê Hồn Trận..."
"Nhìn quần áo của hắn, chẳng lẽ là Thiên Cung đại năng?"
"Không đúng, hắn không phải phu xe, cũng không phải Thiên Cung đại năng, mà là một tên ngoại tu!"
Từng đạo khí tức mạnh mẽ xuất hiện ở trên sườn núi, rõ ràng là đám Câu Mang võ tu đánh lén Liệt Như Mộng, thần sắc của mỗi người đều kh·iếp sợ không nói nên lời.
Liệt Như Mộng thì lại lần nữa kinh ngạc, Khương tiền bối làm cái gì? Càng lấy tu vi bị hạn chế, chính diện phá tan thượng cổ đại trận?
Đây chính là đại trận nổi danh Tam Thập Tam Thiên, coi như tuyệt đại đa số Thiên Cung Đế Quân chạy đến cũng chưa chắc đã phá được.
Trình độ trận đạo của Khương tiền bối càng cao như vậy?
Khương Ly buông lỏng tay ra, lòng bàn tay Liệt Như Mộng chợt mát lạnh, không biết vì sao, có chút thất lạc.
"Ngươi là ngoại tu?"
Bên trong đám Câu Mang võ giả, một lão giả tiên phong đạo cốt bước lên phía trước, trầm giọng hỏi. Lão chính là người thôi thúc đại trận đánh lén Liệt Như Mộng.
Khương Ly không đáp lời, mà là lạnh lùng nhìn đối phương, hỏi ngược lại:
"Là ngươi tổn thương nàng?"
Lão giả cười gằn, trong mắt tràn đầy xem thường. Không chỉ lão giả, tất cả Câu Mang võ tu đều xem thường.
Nếu Khương Ly là phu xe của Liệt Như Mộng, quần tu tuy rằng cừu thị Khương Ly, nhưng chí ít cũng có vài phần coi trọng. Dù sao phu xe của Thánh nữ, cũng xem như người của Thiên Cung, xem như Thiên Cung sứ giả, không thể khinh thường.
Nhưng nếu Khương Ly chỉ là ngoại tu....ha ha ha..
"Đúng vậy thì sao? Ngươi chỉ là một tên ngoại tu, là ai cho phép ngươi tiến vào Câu Mang Sơn! Là ai cho phép ngươi nhúng tay vào ân oán giữa chúng ta và Liệt Tử Thánh nữ! Ngươi cho rằng mình là ai, là Đế Quân sao?"
Ngữ khí của lão giả càng ngày càng lạnh.
Nhưng thần sắc của Khương Ly vẫn cực kỳ bình tĩnh, loại bình tĩnh kia, ẩn giấu sát ý lạnh thấu xương.
"Nói xong rồi? Nếu nói xong rồi, vậy thì ngươi có thể c·hết!"
Khương Ly hờ hững nói, tiếp theo đột ngột nhấc chưởng nhấn tới.
Lão giả kia đang đầy mặt khinh thường, còn muốn khiêu khích Khương Ly vài câu, chỉ là tiếp theo hai mắt co rụt, lão không kịp kêu thảm một tiếng đã bị chưởng lực vỗ thành thịt nát, ngay cả thần hồn cũng hoàn toàn câu diệt.
Cái gì!
Toàn trường tĩnh lặng như c·hết!
Ngay cả Liệt Như Mộng cũng trợ to mắt, nhìn chằm chằm Khương Ly.