Chương 342: Bao Che Khuyết Điểm
Quảng Hàn tuy rằng tức giận chuyện Khương Ly gây sự g·iết người, còn đả thương tỷ muội tốt của nàng, nhưng cũng âm thầm kinh ngạc. Không nghĩ tới, tiểu d·â·m tặc rõ ràng đã bị hình hoàn phong ấn tu vi, nhưng thực lực vẫn cường đại như vậy, chỉ dùng một chiêu liền đại bại Thanh Đế.
Phải biết Câu Mang Sơn là địa bàn của Thanh Đế, nếu nàng ta vận dụng Phong Hào Câu Mang, thì ngay cả cửu phẩm Đế Quân cũng phải kiêng dè ba phần.
Nàng cũng không biết chuyện Khương Ly vừa tước bỏ Phong Hào của Thanh Đế, nếu biết chỉ sợ sẽ càng kh·iếp sợ hơn.
"Các hạ là bằng hữu của Quảng Hàn tỷ tỷ, như vậy chuyện hôm nay, bản Đế liền không truy cứu nữa. Mà lại, ân oán giữa Câu Mang Sơn ta và Liệt Như Mông từ giờ trở đi...xoá bỏ! Nếu Liệt Như Mộng muốn đi tế bái mẫu thân của nàng, ai cũng không được phép ngăn cản. Ngày sau, Liệt Như Mộng cất bước ở trong Câu Mang địa giới, bất luận người nào không được phép xuất thủ với nàng..."
Ngữ khí của nàng tuy rằng rất bình thản, nhưng vẫn có chút không cam lòng.
Dù sao, chính mình đường đường là Ngũ Phương Thượng Đế, bị người tới cửa gây sự, chém g·iết thủ hạ, nhưng không làm gì được, tự nhiên cực kỳ không cam lòng.
Đáng tiếc, ai bảo thủ đoạn của Khương Ly quá kinh hãi thế tục đây, chẳng lẽ nàng máu dồn lên não, trực tiếp trở mặt với Khương Ly.
Đến khi đó, thứ nhất, mối quan hệ giữa nàng và Quảng Hàn sẽ đổ vỡ, không còn ai giúp nàng chữa trị đạo thương.
Thứ hai, nếu ép tên ngoại tu họ Khương kia cuống lên, ra tay tàn sát Câu Mang, vậy thì được chẳng bằng mất.
Thấy Thanh Đế hiểu chuyện như vậy, Khương Ly cũng gật gật đầu, tâm niệm khẽ động, trả lại Phong Hào Câu Mang cho nàng, ôm quyền nói:
"Đắc tội!"
Thanh Đế cúi đầu nhìn thật kỹ Khương Ly, lắc người biến mất tại chỗ.
Tiếp đó, toàn trường đồng loạt ồ lên.
Lúc trước, ai có thể nghĩ tới, Khương Ly đại náo Câu Mang Sơn, không chỉ không hề hấn gì, ngược lại càng một chiêu chiến thắng Thanh Đế, đồng thời trở thành khách quý của Câu Mang Sơn.
Ai có thể nghĩ tới, Liệt Như Mộng cùng Câu Mang Sơn có thù sâu như biển, càng bởi vì chuyện hôm nay mà xoá bỏ ân oán.
Hừ!
Không ít Câu Mang võ tu hừ lạnh, phất tay áo rời đi.
Những người nọ cơ bản đều có thân nhân, bằng hữu c·hết ở trong tay Liệt Ngự Thiên, vì vậy vẫn cực kỳ cừu hận Liệt Như Mộng.
Chỉ có điều, Liệt Như Mộng leo lên một vị cường giả như Khương Ly.
Hơn nữa, Thanh Đế đã hạ lệnh, thì dù bọn họ không cam tâm hơn nữa, cũng không dám gây sự với Liệt Như Mộng nữa rồi.
Cũng có không ít võ giả chưa vội vã rời đi, mà là cùng Khương Ly khách sáo vài câu, báo ra danh phận, tên tuổi.
Lấy sự kiêu ngạo của Tiên dân, căn bản sẽ không sinh lòng kết giao với một tên ngoại tu. Tuy nhiên, ở bất kỳ chỗ nào, cường giả đều được tôn trọng.
Khương Ly có thể dùng một chiêu chế phục Thanh Đế, biểu hiện ra thực lực cường hoành đáng sợ.
Mà lại, đây là dưới tình huống hắn bị hình hoàn phong ấn tu vi, nếu là thời kỳ toàn thịnh, thực lực sẽ kinh hãi thế tục đến mức nào? Thực lực như thế, đủ để khiến đám Tiên dân kiêu ngạo sinh ra lòng tôn trọng.
Chờ hết thảy võ giả quan chiến đều rời đi, Quảng Hàn tiên phi mới quay đầu nói với Khương Ly.
"Nói chuyện với ngươi sau, hiện tại ta phải đi trợ giúp Tô muội muội hoàn thành Vạn Mộc Niết Bàn Trận trước đã!"
"Vạn Mộc Niết Bàn Trận?"
Khương Ly nhíu mày, còn chưa kịp hỏi rõ ràng, Quảng Hàn tiên phi đã hoá thành nguyệt quang chạy mất, hiển nhiên sự tình rất gấp gáp.
Sau đó, Khương Ly được vài tên mộc yêu dẫn tới phòng khác ở trên đỉnh núi nghỉ ngơi.
Phòng khách ở Câu Mang Sơn cũng không phải đình đài, lầu các mà là từng toà động phủ được kiến tạo ở trong thân Phù Tang cổ thụ.
Bình thường chỉ có Thanh Đế và đám mộc yêu mới được phép ở lại.
"Bốn gian phòng kia phân biệt là gian phòng của Quảng Hàn đại nhân, Tô đại nhân, Ô đại nhân và Long đại nhân. Hiện tại, mấy vị đại nhân đang trợ giúp Đế Tôn bố trận, không thoát thân được. Phải đợi thêm chút thời gian, Khương đại nhân mới có thể nhìn thấy bọn họ."
Một tên mộc yêu cung kính giải thích, thái độ của bọn chúng đã không còn kiêu căng ngạo mạn như trước.
Dù sao, Khương Ly chính là khách quý của Đế Tôn.
"Đây là gian phòng của hai vị đại nhân!"
Mộc yêu chỉ tay về phía hai cái động phủ, sau đó do dự chốc lát, lại hỏi:
"Không biết Khương đại nhân và Liệt đại nhân có muốn ở cùng một phòng? Nếu cần thiết, chúng ta sẽ chuẩn bị thêm một gian phòng khách càng rộng rãi, giúp hai vị ban đêm làm việc thuận tiện hơn."
Ban đêm làm việc...ban đêm làm việc...
Liệt Như Mộng cảm giác hai tai nóng lên, vội vàng giải thích:
"Không cần, ta cùng Khương tiền bối không phải loại quan hệ kia, mỗi người ở một gian phòng là được!"
Nàng lại không phải là cơ th·iếp của Khương tiền bối, há có thể ở cùng một phòng...
Lại nói, đám mộc yêu kia có phải đã hiểu lầm cái gì? Bằng không vì sao sẽ hỏi câu hỏi đó?
Bây giờ suy nghĩ đến, Khương tiền bối vì bảo vệ nàng, càng công nhiên trở mặt với Câu Mang Sơn.
Việc đó rơi vào trong mắt người bên ngoài, chắc chắn sẽ có một chút suy nghĩ viễn vông.
Sẽ cho rằng hành vi của Khương Ly là trùng quan nhất nộ vì hồng nhan, sẽ cho rằng ở giữa hai người bọn họ có ái muội, có tư tình...
Nhưng chỉ mỗi Liệt Như Mộng hiểu rõ ràng, Khương tiền bối đối với nàng cũng không có tình cảm nam nữ, vẻn vẹn bởi vì bao che khuyết điểm mới khư khư cố chấp phải bảo vệ nàng.
Chỉ vì bao che khuyết điểm thôi sao...Liệt Như Mộng bất giác cảm thấy tương đối mất mát.
Ánh mắt ngập nước của nàng nhìn về phía Khương Ly.
Đối mặt với ánh mắt thản nhiên của hắn, không tự chủ nghĩ tới tràng cảnh Khương Ly kiên quyết che trước người nàng, sau đó dẫn nàng đi g·iết người, thay nàng báo thù.
Chỉ trong nháy mắt đó, Liệt Như Mộng chợt cảm thấy phương tâm r·ối l·oạn, đầy bụng tình ý, muốn mở miệng nói cảm tạ.
Rồi lại nhớ tới lời khuyên của Khương Ly lúc trước, lập tức ngoác mồm lè lưỡi, không biết nói cái gì cho phải.
Nàng biết, mình thật sự thích Khương tiền bối rồi.
Nhưng, đây là sai lầm...
Khương Ly thu hồi ánh mắt, khe khẽ thở dài, lạnh nhạt hỏi:
"Có lời gì muốn nói?"
"Không có...."
Liệt Như Mộng hơi chột dạ cúi thấp đầu, hai gò má ửng hồng.
"Vậy thì tốt! Ban nãy lên núi, ngươi chịu chút ít thương thế, mặc dù đã được ta chữa trị, nhưng vẫn còn lưu lại di chứng. Hiện tại mau đi chữa thương đi!"
Khương Ly xoay người đi vào gian động phủ của mình.
Liệt Như Mộng nhìn bóng lưng của hắn, đầy bụng tình ý, hóa thành thất vọng u oán.
"Đúng rồi, đây là đồ vật của ngươi!"
Khương Ly bỗng nhiên quay đầu, đem một cái túi trữ vật ném cho Liệt Như Mộng, sau đó bước vào trong phòng.
Liệt Như Mộng mở ra túi trữ vật, từ bên trong lấy ra dây cột tóc bằng gân rồng, một luồng cảm giác ấm áp lấp kín trái tim.
"Cảm ơn...."
Nàng thấp giọng dường như tự nói, sau đó đồng dạng gian động phủ thuộc về mình.
Khương Ly vào phòng, lập tức thả ra thần niệm, quan sát Phù Tang cổ thụ.
Đây là một cây Tiên Thiên Linh Thụ, cũng là bản thể của Thanh Đế, chỉ là hiện tại cổ thụ bởi vì mất đi lượng lớn sinh cơ, mà gần như khô héo, sắp c·hết.
Trận chiến ban nãy, Thanh Đế sở dĩ chỉ dùng một chiêu phân thắng bại, là bởi vì lấy trạng thái của nàng hiện tại, nhiều nhất chỉ có thể đánh ra một chiêu toàn lực.
Nếu là Đế Quân thông thường, coi như cửu phẩm Đế Quân, cũng phải ăn quả đắng, đáng tiếc, đối thủ của nàng là Khương Ly.
Trên đời, không có bất kỳ mộc tu nào có khả năng là đối thủ của hắn, trừ phi đối phương là Viễn Cổ Đại Tu.
"Phong Hào Câu Mang sao..."
Khương Ly thì thào, như có điều suy nghĩ.
Một đường tu đạo đến nay, hắn từng gặp qua không ít Phong Hào cường giả.
Trong những Phong Hào đó, phần lớn đều xuất phát từ Cổ Thiên Đình.
Một trong Ngũ Phương Thượng Đế là Phong Hào Câu Mang, chẳng biết những lão quái khác của Cổ Thiên Đình, còn ai nắm giữ Phong Hào lực lượng hay không.
Nếu thật có, vậy thì cần thiết phải lưu tâm.
Chờ đợi chốc lát, chợt có hai đạo tàn ảnh từ bên ngoài xông vào.
"Lão đại, lão đại kính yêu nhất của ta, ngươi rốt cuộc đã đến! Những ngày qua, Tiểu Ô trung thành tuyệt đối, giống như Quan Vân Trường thay lão đại thủ hộ Quảng Hàn đại tẩu và Tô đại tẩu, không biết trải qua bao nhiêu khổ cực, gian khổ ở bên trong không thể dùng một câu nói hết. Thậm chí, vì không hiểu pháp luật kỷ cương của Đại La Thiên, mấy lần bị thành chủ các đại thành t·ruy s·át, bi tráng thay, thê thảm thay..."
Khương Ly cúi đầu, nhìn một đạo sĩ béo mập để râu cá trê, một thanh niên mặc áo đen đang quỳ dưới đất, mỗi người ôm một chân của hắn khóc lóc kể lể, lập tức xạm mặt.
Hai kẻ vừa đến, không phải là Ô Thiên Phong và Nghiệt Long thì là ai?
"Chủ nhân, Tiểu Long thật nhớ ngài, chỉ sợ chủ nhân không biết! Tiểu Long và Ô hiền đệ thật sự nhận hết khổ sở, thậm chí mấy lần cận kề t·ử v·ong! Nếu không phải vì tấm lòng trung thành tràn đầy nhiệt huyết, nếu không phải vì tưởng niệm với chủ nhân, nếu không phải lo lắng bôi nhọ sự anh minh thần võ, bôi nhọ tấm gương đạo đức liêm khiết duy mỹ tuyệt vời của ngài, chúng ta đã sớm cùng kẻ địch liều mạng, đánh cho máu chảy đầu rơi..."
"Lăn!"
Khương Ly buồn bực đem hai con hàng đá văng ra cửa.