Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 341: Phong Hào Câu Mang
Khương tiền bối lại g·iết người!
Trong suy nghĩ của nàng, Khương Ly là kẻ ích kỷ, chán ghét phiền phức, mà lại, hắn tiến vào Tam Thập Tam Thiên là vì mục đích nào đó, nên không dự định trở mặt với Tiên dân, nên mới khắp nơi nhường nhịn, dĩ hoà vi quý.
Nhưng hôm nay, Khương Ly càng g·iết người, hơn nữa, còn g·iết c·hết Câu Mang võ tu, g·iết c·hết thủ hạ của Thanh Đế.
Là vì nàng sao? Nội tâm Liệt Như Mộng, bất giác cảm thấy ấm áp, ngọt ngào!
"Lớn mật cuồng đồ, ai cho ngươi lá gan dám chém g·iết người của Câu Mang Sơn ta!"
"Ngươi phải c·hết, nhất định phải c·hết, không ai cứu được ngươi!"
"Chư vị đạo hữu, đồng loạt ra tay, tru diệt tên cuồng đồ này!"
"Thông báo những người khác, không thể để cho hắn chạy trốn!"
....
Bốn phía liên tục truyền ra tiếng chửi rủa, hô g·iết.
Nhưng Khương Ly chẳng thèm quan tâm, mà là phất tay đánh ra một luồng Sinh chi đạo lực, chữa trị thương thế của Liệt Như Mộng, sau đó lạnh nhạt nói:
"Đi thôi!"
"Đi đâu?"
Liệt Như Mộng còn chưa hồi phục tinh thần, theo bản năng hỏi.
"Đi báo thù giúp ngươi!"
Khương Ly vừa nói vừa vươn tay khoác lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thân hình loé lên một cái đã biến mất tại chỗ.
Tiếp theo, toàn bộ Câu Mang Sơn liên tục truyền ra tiếng kêu thảm.
Từng tên, từng tên võ giả bị Khương Ly tiện tay bóp c·hết, thần hồn câu diệt.
Vẻn vẹn vài ba hơi thở, phía trước sườn núi tụ tập hơn mười tên cường giả, đồng loạt hoá thành vũng máu, sát khí bốc lên tận trời cao, đem toàn bộ Câu Mang Sơn nhuộm thành màu đỏ.
Không ít lão quái đang bế quan ở trong Câu Mang Sơn dồn dập lao ra khỏi động phủ, kinh hãi nhìn về phía Khương Ly.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Người nọ là ai, vì sao dám tới Câu Mang Sơn làm loạn!"
"Hắn không muốn sống nữa ư?"
"Là Liệt Như Mộng, chẳng lẽ tiện tỳ kia dẫn theo cường giả tới gây sự?"
"Mau mau thông tri cho Đế Tôn!"
Đám lão quái đứng ở xa xa, sắc mặt âm trầm như nước, nhưng không ai dám tuỳ tiện xuất thủ, bởi vì Khương Ly biểu hiện ra thực lực quá mạnh rồi.
Ngũ phẩm cường giả ở trong tay hắn giống như con kiến hôi, tiện tay liền bóp c·hết.
Khương Ly ôm lấy Liệt Như Mộng, đứng ở giữa vũng máu, híp mắt nhìn về phía nơi cao nhất của Câu Mang Sơn.
Hắn vốn không muốn trở mặt với Tiên dân, đặc biệt không muốn trở mặt cùng Ngũ Phương Thượng Đế, nhưng nguyên tắc ấy cũng không phải không thể thay đổi.
Liệt Như Mộng là tôi tớ của hắn, hắn có thể lạnh nhạt, có thể bạc đãi, nhưng người khác muốn tổn thương nàng, không được!
Người của hắn, không phải ai cũng có tư cách bắt nạt, ai dám, ai c·hết!
Đúng lúc này, toàn bộ Câu Mang Sơn ầm ầm lay động, vô số cây khô dường như sống lại, uốn éo vũ động, đồng thời từ trên đỉnh núi chợt truyền ra một luồng đế uy chấn động thiên địa.
Vô số Câu Mang võ tu giật mình nhìn lên bầu trời.
Phía trên thương khung chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện hư ảnh một cây Phù Tang cổ thụ cao chọc trời, cành lá che rợp ngàn dặm trời cao, từ bên trong hư ảnh cổ thụ, có một nữ tử mặc váy xanh chầm chậm bước ra, khuôn mặt tái nhợt, khí thế chập chờn, nhưng vẫn như cũ đủ để chấn nh·iếp nhân tâm.
Nữ tử mặc váy xanh nọ, không ai khác chính là chủ nhân của Câu Mang Sơn, Câu Mang Thanh Đế.
"Bái kiến Đế Tôn!"
"Đế Tôn xuất quan!"
Quần tu bên dưới mặt đất vừa thấy nữ tử xuất hiện, dồn dập ôm quyền, bái lạy.
Liệt Như Mộng cũng giật mình, vô ý thức núp sau lưng Khương Ly.
Mà Khương Ly thì chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, chẳng xem đế uy quanh mình coi ra gì.
"Các hạ vừa đến Câu Mang Sơn liền vô cớ g·iết người, không dự định cho bản Đế một lời giải thích sao?"
Mỹ mâu của Thanh Đế khoá chặt Khương Ly, lạnh lùng nói.
"Giải thích? G·i·ế·t liền g·iết thôi, còn cần giải thích cái gì?"
Khương Ly cười cười đáp.
"Lớn mật!"
"Chỉ là ngoại tu cũng dám to gan đến vậy!"
"Vô pháp vô thiên, đúng là vô pháp vô thiên, khẩn cầu Đế Tôn ẩn chuẩn, để chúng ta chém g·iết hắn!"
Quần tu nghe Khương Ly ngang ngược như thế, đồng loạt tức giận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem hắn tháo thành tám mảnh.
Thanh Đế thì khoát tay, để bọn họ im lặng, cúi đầu nhìn chằm chằm Khương Ly, thở dài:
"Các hạ tựa hồ không hề sợ ta! Nghĩ đến, bản Đế trọng thương đã lâu, dẫn tới rất nhiều người không còn đem Câu Mang Sơn ta để vào trong mắt!"
Thanh Đế nói xong, toàn bộ thiên địa bỗng nhiên run rẩy, phương viên vạn dặm xung quanh Câu Mang Sơn đều bị ánh sáng màu xanh bao phủ, mà Thanh Đế càng giống như Mộc Chi Đế Vương, lăng lập giữa hư không.
Toàn bộ Câu Mang Sơn giống như cự long thức tỉnh, truyền ra khí thế ngút trời, hàng ngàn hàng vạn khô mộc tựa như lưỡi đao đâm kích thiên không, uy thế hạo đãng. Đối mặt với trận thế như vậy, coi như Đế Quân lão quái cũng phải quay đầu bỏ chạy.
Quần tu vô cùng kích động, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy Đế Quân xuất thủ.
"Phong Hào lực lượng?"
Khương Ly âm thầm kinh ngạc.
"Ồ, ngươi chỉ là ngoại tu, lại biết tới Phong Hào!"
"Cũng vậy, liền nói cho ngươi biết, nơi đây sở dĩ được gọi là Câu Mang Sơn, là bởi vì vào thời thượng cổ chính là động phủ của Mộc Thần Câu Mang. Mà bổn Đế, may mắn kế thừa Phong Hào Câu Mang. Hôm nay ngươi tới địa bàn của ta g·iết người, đã phạm vào di thiên đại tội. Bản Đế chỉ ra một chiêu, nếu ngươi đỡ được, có thể an toàn xuống núi, nếu không đỡ được, vậy thì...c·hết!"
Một chữ "c·hết" vừa truyền ra, vô số mộc đằng giống như mưa rào từ trên trời cao trút xuống, nhắm thẳng về phía Khương Ly, giống như mạt nhật hàng lâm.
Đối mặt với ngập trời mộc đằng, Khương Ly chẳng những không kinh sợ, ngược lại nhếch miệng cười gằn.
Hắn thân là Mộc Chi Chủ Thần, chính là mộc đạo chúa tể, hết thảy mộc tu trong thiên địa, bao quát mộc tu ở Chân Giới, đều bị hắn áp chế.
Cái gì Mộc Đạo Phong Hào, Mộc Đạo Chưởng Vị ở trước mặt hắn, đều là trò cười.
Chỉ thấy, vô số mộc đằng hung hăng lao về phía Khương Ly chừng trăm trượng, đột ngột dừng lại, căn bản không cách nào tiến thêm nửa bước.
Không phải không thể tiến thêm mà là không dám.
Cây cỏ trong thiên địa, dù tu vi cao minh cỡ nào, đều không dám bất kính với Mộc Chi Chủ Thần.
Bởi vì Khương Ly, chính là vạn mộc chi chủ.
"Bằng vào mệnh lệnh của Khương Ly ta, tước đi Phong Hào Câu Mang của nàng!"
Lời vừa ra, càng giống như thiên âm, hư ảnh cổ thụ trên bầu trời nháy mắt tiêu tán.
Mà Thanh Đế há mồm phun ra một ngụm máu tươi, từ trên trời cao rơi xuống, sắc mặt vốn đã trắng bệch càng thêm trắng xám.
Nhưng trọng thương chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất đó là, nàng dĩ nhiên mất đi liên hệ với Phong Hào Câu Mang.
Phong Hào của nàng đã bị đối phương c·ướp đoạt!
Làm sao có khả năng?
Trên đời này, ngoại trừ Thiên Đế ra, ai có năng lực c·ướp đoạt Thiên Đình Phong Hào? Coi như Thánh Nhân cũng không được.
Thanh niên mặc áo trắng kia rốt cuộc là ai? Lại có thể làm được chuyện mà Thánh Nhân không làm nổi?
Thanh Đế vững vàng hạ xuống mặt đất, đôi mắt đẹp tràn ngập kiêng kỵ cùng sợ hãi.
Mà quần tu thì gần như hoá đá.
Chỉ một chiêu, vẻn vẹn một chiêu, nhân vật chí cao vô thượng trong mắt bọn họ đã bị ngoại tu đánh bại.
Mặc dù bọn họ không thấy rõ Thanh Đế bại trận như thế nào, nhưng vẫn như cũ không thể ức chế nổi kh·iếp sợ trong lòng.
Khó trách Khương Ly hung hăng càn quấy như vậy, khó trách hắn vừa đến Câu Mang Sơn liền g·iết người, bởi vì. hắn có thực lực đó!
Ngay cả Thanh Đế cũng thua, vậy bọn họ tính là cái gì?
Quần tu nhất thời khủng hoảng, nào dám tiếp tục mở miệng hô to gọi nhỏ, đòi chém đòi g·iết Khương Ly.
"Các hạ là ai, chẳng lẽ Liệt Tử Thánh Nữ mời ngươi tới gây sự với Câu Mang Sơn ta?"
Thanh Đế trầm giọng truyền âm, ngữ khí cực kỳ kiêng dè.
Khương Ly có thể tiện tay tước đoạt mất Phong Hào của nàng, nói rõ mộc đạo của hắn bác đại tinh thâm, vượt qua nàng vô số lần. Đừng nói chính mình hiện tại thân mang trọng thương, coi như thời kỳ toàn thịnh cũng không phải đối thủ của hắn.
Càng khiến Thanh Đế kiêng dè hơn, đó là nàng thân là Thiên Tiên Linh Thụ thành Đế, vốn là vạn mộc Đế Vương, nhưng đối mặt với Khương Ly, từ trong tiềm thức càng sinh ra một tia thần phục.
Tia thần phục ấy không phải ý muốn của bản thân Thanh Đế mà là huyết mạch bản năng, xuất phát từ thân phận cây cỏ của nàng.
Tràng diện nhất thời trở nên nghiêm nghị chưa từng có.
Từ lúc Liệt Ngự Thiên tàn sát Câu Mang đến nay, đã bao nhiêu năm rồi, Câu Mang Sơn mới nghênh đón một đại địch mạnh mẽ đến vậy.
Mà lại, Khương Ly mang tới áp lực cho Câu Mang quần tu càng khủng kh·iếp hơn Liệt Ngự Thiên vô số lần.
Ngay lúc Khương Ly vừa định truyền âm hồi đáp, thì trên đỉnh núi bỗng lao ra một đạo nguyệt quang, rơi rụng đến bên người hắn, hoá thành một nữ tử xinh đẹp mặc cung trang, đeo khăn che mặt.
- Tiểu d·â·m tặc, ngươi đang làm cái gì?
Người vừa đến, không ai khác chính là Quảng Hàn tiên phi.
"Quảng Hàn tỷ tỷ, hắn là bạn của ngươi?"
Thanh Đế kinh ngạc hỏi.
Quần tu thấy Quảng Hàn tiên phi xuất hiện, cũng vội vàng cung kính hành lễ, thái độ khác xa đối với những ngoại tu khác.
Quảng Hàn tiên phi là Thượng Cổ Đế Quân, năm xưa có quan hệ rất tốt với Thiên Đình Chư Đế, thậm chí tham dự thượng cổ đại chiến. Bọn họ tự nhiên không dám thất lễ với nàng.
"Đúng vậy, hắn là người bạn mà ta từng kể với ngươi!"
Quảng Hàn tiên phi gật gù, nhìn thấy sắc mặt của Thanh Đế trắng xám, khí tức mỏng manh, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan, không khỏi trừng mắt liếc Khương Ly.