Chương 345: Ám Võ Giác Đấu Trường
Đại La Thành là toà thành trì lớn nhất Đại La Thiên, trong thành, phố phường đông đúc, lầu các san sát, khách nhân nườm nượp.
Xung quanh có tổng cộng tám toà cửa thành, nếu lấy tốc độ đi bộ bình thường, từ một toà cửa thành đi tới một toà cửa thành khác, cần phải đi năm bảy ngày.
Vì vậy, nội thành bố trí rất nhiều trạm dịch, bày xuống truyền tống trận, dân chúng có thể tự do truyền tống bốn phía.
Trong thành có rất nhiều quảng trường lớn, thường thường sẽ có cao nhân giảng đạo hoặc là võ giả kết bạn tu luyện, Khương Ly đi qua vài toà phường thị, thỉnh thoảng gặp được không ít võ giả xếp bằng tu luyện ở trên phố.
Tiên dân không có phàm nhân, hầu như tất cả mọi người đều sở hữu tư chất tu luyện, là trời sinh võ giả. Tuy nhiên, tuyệt đại đa số mọi người tu vi đều không quá cao, mà lại cũng không nóng lòng tu luyện, vì vậy, ở nơi cấm không giống như Đại La Thiên, bọn họ trải qua sinh hoạt kỳ thực cùng phàm nhân không quá khác biệt.
Thợ rèn, thợ mộc, hoạ sĩ...Khương Ly quan sát chốc lát, phát hiện ở trong Đại La Thành tồn tại đủ loại nghề thủ công, cũng có tửu lâu khách sạn quán trà cung cấp cho khách hành hương nghỉ lại, có đủ loại tiểu thương buôn bán đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
"Dân phong nơi đây quả nhiên thú vị..."
Khương Ly mỉm cười nói.
"Đúng vậy, nơi đây cực kỳ thật thú vị! Ta ăn mặc trang phục của Đông Hoang, khác xa với trang phục của dân bản địa. Thế là ta liền nói mình là Thiên Cung sứ giả, đến Đại La Thiên quan sát thi đấu. Những kẻ ngu si kia dĩ nhiên không thu tiền của ta, đồ ăn tuỳ tiện cầm, đồ uống tự tiện nắm. Thậm chí càng có một chút tiểu thương đưa cho ta lượng lớn vàng bạc, để ta mang về Thiên Cung, cung phụng Thiên Đế. Ha ha, ta tại sao phải cung phụng cái đồ bỏ Thiên Đế? Cứ như thế quay quay vài vòng, liền lừa gạt được ba vạn lượng bạc, ha ha ha..."
Ô Thiên Phong đắc ý không ngớt, mỗi khi Khương Ly dừng bước quan sát dân phong, gã liền chạy tới trong phố phường, lừa gạt dân cư của Đại La Thành.
"Nếu ngươi không chịu bỏ đi cái tính xấu kia, coi chừng có ngày ăn quả đắng. Nhắc đến, vì sao ngươi càng ngày càng giống Tiên dân, ưa thích sưu tầm vàng bạc. Loại đồ vật đó đối với võ giả như chúng ta thì có tác dụng gì?"
Khương Ly cảm thấy cạn lời.
"Không có tác dụng nha, nhưng lừa gạt bọn ngu si ở nơi đây cực kỳ vui!"
"..."
Khương ly không còn lời gì để nói.
"..."
Liệt Như Mộng không còn lời gì để nói.
"..."
"Khục khục, Ô hiền đệ, ngươi vì sao lại ăn mảnh một mình, vì sao không gọi ta?"
Nghiệt Long bất bình phê phán.
"...."
Khương Ly và Liệt Như Mộng đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Nếu tiền bối và hai vị tiên sinh cảm thấy hứng thú với dân phong ở Đại La Thành, chi bằng đi dạo nhiều hơn. Để vãn bối đi thu xếp nơi dừng chân trước?"
Trên mặt Liệt Như Mộng giống như có tâm sự.
"Cũng được, ngươi trước tiên đi sắp xếp nơi ở đi, ta còn muốn quan sát thêm chốc lát!"
Khương Ly biết rõ Liệt Như Mộng đang lo lắng về lời nói của thanh niên tóc đỏ gặp gỡ ban nãy, cũng rõ ràng, Liệt Như Mộng sở dĩ không dò hỏi thỉnh cầu của đối phương là sợ gây phiền toái cho mình.
Suy nghĩ một chút, hắn chợt dặn dò thêm một câu:
"Nếu ngươi có chuyện phải làm ở trong thành, chớ cần để ý tới ta, cứ buông tay mà làm!"
Liệt Như Mộng ngẩn ra, tiếp đó mím môi nở nụ cười:
"Nếu ta gây phiền toái cho tiền bối thì phải làm sao?"
"Vậy thì tận lực không nên gây phiền phức quá lớn..."
Khương Ly hờ hững nói.
"Vâng, vãn bối sẽ tự biết cân nhắc!"
Liệt Như Mộng cảm kích nhìn Khương Ly, thuận tiện tìm một toà trạm dịch ở bên đường, truyền tống thẳng tới một phương hướng khác.
Khương Ly không hỏi Liệt Như Mộng dự định tìm dừng chân là ở nơi nào, lấy cường độ thần niệm của hắn, muốn tìm người, tuỳ ý liền có thể tìm được Liệt Như Mộng. Đương nhiên, Liệt Như Mộng đã nói như vậy, hẳn là sẽ chủ động liên hệ với hắn.
Không thể phủ nhận, hiện tại, hắn đối với Liệt Như Mộng dần dần đã có một chút tín nhiệm, đã không còn phòng bị giống như ban đầu.
Ô Thiên Phong không hiểu Khương Ly và Liệt Như Mộng trao đổi điều gì, cũng chẳng thèm quan tâm. Ở bên ngoài, Khương Ly là xem nhân văn phong cảnh xung quanh, mà gã thì dẫn theo Nghiệt Long lượn lờ khắp nơi giả danh lừa bịp. Nhưng trên thực tế, gã lại thường thường ở trong bóng tối lén lút lấy ra Sưu Bảo Quy, tìm tòi thứ gì đó ở trong thành, vẻ cổ quái trên mặt càng ngày càng nhiều.
Kỳ quái, kỳ quái!
Ta rõ ràng cảm ứng được một món khác của Đế Phỉ Số Mệnh Phục, làm sao vừa vào thành liền không cảm ứng được?
Chẳng lẽ là bởi vì khoảng cách quá gần, khiến cho chủ nhân của món bảo bối kia phát giác ra ta tìm tòi, nên đem nó ẩn giấu?
Hừ Hừ! Ta liền cùng sát tinh tìm tòi từng nhà, tìm tòi khắp thành, ngược lại cũng muốn xem xem nhà ngươi núp chỗ nào...
Hả? Có cảm ứng rồi!
Đôi mắt đậu xanh của Ô Thiên Phong loé lên tinh mang, nhưng rất nhanh liền ẩn giấu sạch sẽ kích động trong lòng, cười hắc hắc nói:
"Lão đại ngươi và Long ca đi dạo trước, ta còn có chuyện quan trọng phải làm!"
Gã nói xong, vội vàng xoay người chạy về hướng khác, đáng tiếc, đã bị Nghiệt Long túm chặt.
"Hừ! Tiểu Ô nhà ngươi lại định ăn mảnh một mình phải không?"
Con ngươi Ô Thiên Phong xoay tròn xoay tròn, suy nghĩ chốc lát, cười cười nói:
"Đâu có, đâu có, ta thật sự có chuyện quan trọng, nếu Long ca muốn đi cùng, ta liền dẫn ngươi đi!"
"Vậy còn được!"
Nghiệt Long gật đầu lia lịa.
Nghiệt Long sớm đã chán ngán cùng Khương Ly dạo phố, theo cái nhìn của gã, kết bạn với Ô Thiên Phong phá làng phá xóm càng vui vẻ hơn.
"Chủ nhân, chúng ta có chuyện phải đi trước, ngài không cần để ý tới chúng ta!"
"Chớ nên gây sự lung tung, đến lúc đó, bản toạ không cứu được các ngươi!"
Khương Ly lắc đầu nói, cũng không thực sự cho rằng, Nghiệt Long và Ô Thiên Phong sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Nghiệt Long mặc dù tu vi bị hạn chế chỉ còn cấp bảy, nhưng dù sao cũng là cấp chín yêu long, thể phách vô cùng cường đại, chỉ dựa vào nhục thân đã đủ để đánh với ngũ phẩm lão quái một trận.
Mà Ô Thiên Phong, lấy vận đen của gã, đừng nói Chân Vương, ngay cả Đế Quân cũng phải kiêng dè.
Không có hai tên nhị hàng làm phiền, hắn ngược lại thảnh thơi dạo chơi bốn phía.
Khương Ly một bên lượn lờ, một bên âm thầm tính toán kế hoạch tiếp theo.
Ngay lúc hắn đang suy tư, bỗng nhiên phát hiện phía trước ồn ào náo nhiệt, không ít võ giả nhao nhao chạy về một phía, đồng thời còn nghe thấy cái gì Ám Vũ Giác Đấu Trường, cái gì Tiên Thiên Bổ Hồn Dược.
Hắn lập tức nghi hoặc, túm lấy vai một người đàn ông trung niên đang đi vội bên cạnh, hô nhỏ.
"Các hạ, xin đợi chút!"
"Có chuyện gì?"
Người đàn ông trung niên bị Khương Ly bất ngờ nắm áo, có chút không vui, đang muốn oán trách hắn vài câu, đột nhiên chú ý tới trang phục của Khương Ly, biểu hiện nhất thời biến đổi.
Thiên Cung sứ giả!
Khuôn mặt của y lập tức lộ vẻ cung kính, lúng túng nói:
"Đại nhân thứ tội, xin hỏi đại nhân muốn hỏi tiểu nhân chuyện gì?"
Khương Ly cũng không giải thích thân phận của chính mình, mà lạnh nhạt hỏi:
"Nơi đây đang xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có nhiều người chạy về phía trước như vậy?"
"Ế! Đại nhân không phải Thiên Cung sứ giả ư, vì sao không biết việc ấy...Ồ, đại nhân hẳn là loại cường giả bế quan đã lâu mới xuất quan đi, cũng khó trách không biết tới Ám Võ Giác Đấu Trường sắp mở cửa!"
"Ám Võ Giác Đấu Trường là cái gì?"
"Híc, đại nhân là Thiên Cung sứ giả, càng không biết Ám Võ Giác Đấu Trường? Mẹ nó, ta biết rồi, ngươi không phải Thiên Cung sứ giả, ngươi là ngoại tu, ta nhổ vào, làm lão tử sợ sun cả dái..."
Sau khi nhận ra Khương Ly là ngoại tu, người kia lập tức hừ lạnh một tiếng, phất áo rời đi.
Khương Ly nhíu mày, nhấc tay điểm về phía trước, người đàn ông trung niên lập tức đứng yên tại chỗ, không thể động đậy.
Hí!
Người đàn ông trung niên cả kinh, nơi nào không biết Khương Ly tuy là ngoại tu, nhưng tu vi cực kỳ cao thâm.
Nếu nói, lúc lầm tưởng Khương Ly là Thiên Cung sứ giả, biểu hiện của y là cung kính, thì hiện tại là ngơ ngác.
"Các hạ chớ đi vội, nói cho ta một chút về Ám Võ Giác Đấu Trường được chứ?"
Khương Ly mỉm cười hỏi, nhưng nụ cười của hắn lại khiến cho người đàn ông trung niên cảm giác không rét mà run, vội vàng bẩm báo rõ ràng mọi chuyện, mới được Khương Ly thả đi.