Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 348: Nam Tử Hư Huyễn
Rõ ràng Khương Ly chỉ tuỳ ý nhấc quyền đón đỡ, nhưng lúc quyền cùng quyền v·a c·hạm lại khiến Cuồng Thiên lão tổ có một loại ảo giác, chính mình vừa đánh trúng không phải nắm đấm của Khương Ly mà là đụng phải một viên tu hành cổ tinh, trầm trọng dị thường.
Quyền lực trầm trọng ngược lại cũng thôi, quan trọng là quyền lực của đối phương vô cùng quỷ dị, giống như n·úi l·ửa p·hun t·rào, chuẩn bị bạo phát.
Chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, cánh tay của Cuồng Thiên lão tổ trực tiếp nát bấy, hoá thành huyết vụ, cả người bị cự lực chấn động phun máu tươi tung toé, bị một quyền của Khương Ly chấn ngược bay ra xa, thân thể cường tráng giống như một viên lưu tinh, ầm ầm đập vào vách đá phía sau lưng.
Quần tu đồng loạt kinh hãi!
Vạn Chấn Sơn càng cả người bốc lên mồ hôi lạnh, uy năng của một quyền vừa rồi, sợ là ngũ phẩm lão quái đều khó lòng tiếp nhận, thầm nghĩ nếu một quyền của Khương Ly đánh lên người y, chỉ sợ sẽ b·ị đ·ánh nổ ngay lập tức, cũng không biết Cuồng Thiên lão tổ còn sống hay đ·ã c·hết...
Ùng ùng!
Đoạn tường phía sau bỗng nhiên sụp đổ, Cuồng Thiên lão tổ máu me khắp người, đi ra từ trong phế tích, cánh tay phải đã biến mất, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Hí!
Mọi người đều là hoảng sợ, tiếp nhận một quyền kinh khủng như vậy, Cuồng Thiên lão tổ lại vẫn còn sống sót, không hổ là cường giả xếp hạng 100 của Ám Võ bài vị chiến kỳ trước.
"Nhục thân của ngươi rất mạnh, cầm, đây là thân phận lệnh bài của ngươi! Bốn ngày sau, vào giờ ngọ một khắc, mang theo lệnh bài đi tới trường đấu thứ nhất, có thể tham gia Ám Võ bài vị chiến, nếu như tới chậm, sẽ bị xoá bỏ tư cách tham chiến, ghi nhớ kỹ, không nên đi muộn!"
Cuồng Thiên lão tổ làm bộ ung dung cười to, tiện tay ném ra một đạo lưu quang.
Khương Ly đem lưu quang chộp trong lòng bàn tay, phát hiện là một tấm lệnh bài bằng gỗ.
Đem lệnh bài thu hồi, hắn liếc qua Cuồng Thiên lão tổ một chút, rồi xoay người rời đi.
"Báo danh hôm nay kết thúc ở đây, trong bọn ngươi, những ai chưa nhận được tư cách tham chiến, nếu còn muốn báo danh, ngày mai hãy trở lại!"
Cuồng Thiên lão tổ cực kỳ không kiên nhẫn đem tất cả võ giả ở trong trường đấu đuổi đi, sau đó ly khai trường đấu, trở về động phủ của mình.
Sau khi tiến vào động phủ, lão không thể tiếp tục chống đỡ, trực tiếp phun ra máu tươi ngã bịch xuống đất.
"Người kia...thật mạnh...."
Đối với chuyện dùng một quyền trọng thương Cuồng Thiên lão tổ, Khương Ly không quá để tâm.
Lấy tu vi nhục thân của hắn, đối phó một tên Niết Bàn ngũ trọng sơ kỳ thể tu, quả thực chẳng khác gì lấy dao mổ trâu g·iết gà, ngay cả một phần ngàn lực lượng đều chưa dùng đến.
Cũng may, Khương Ly khống chế lực lượng cực kỳ cao minh, bằng không, Cuồng Thiên lão tổ dám đối quyền với hắn, hạ tràng chỉ sợ sẽ bị một quyền của Khương Ly đ·ánh c·hết.
Nếu thực sự như thế, chỉ sợ đã gây nên một sự kiện ở trong Ám Võ Giác Đấu Trường rồi.
Báo danh kết thúc, Khương Ly không lựa chọn đi dạo ở Ám Võ Giác Đấu Trường mà là một mạch rời đi. Chỉ là thời điểm vừa đặt chân vào truyền tống trận, nội tâm chợt sinh ra cảm ứng, nghiêng đầu nhìn về một phương hướng khác.
Sau đó, trận quang đưa hắn mang về mặt đất.
"Hắn dường như phát hiện ta rồi... mà lại, trên người hắn càng có nhân quả của Bách Hoa Đại Đế, thú vị..."
Trong chỗ tối, một nam tử mang mặt nạ quỷ màu xanh, thân hình hư huyễn trong suốt, nhếch miệng nở nụ cười. Y chính là chủ nhân sau màn của Ám Võ Giác Đấu Trường.
"Chủ nhân nhắc tới Bách Hoa Đại Đế, chẳng lẽ là vị môn đồ của Từ Hàng Đại Sĩ ở Phổ Đà Sơn khi xưa, nàng ta không phải đ·ã c·hết ở trong thượng cổ hạo kiếp rồi ư?"
Phía sau lưng nam tử hư huyễn, vài tên thủ vệ mặc giáp trụ nghi hoặc hỏi.
"Bách Hoa Đại Đế chưa c·hết, hẳn là đang ẩn nấp ở ngoại giới, mà lại đầu Điệp Yêu kia vẫn còn tồn tại, thì nàng ta không thể c·hết được..."
Nam tử hư huyễn vuốt vuốt vết sẹo lớn ở trên ngực, trầm giọng nói.
"Điệp Yêu, Điệp Yêu cái gì...?"
Đám thủ vệ mặc giáp trụ hiển nhiên chưa từng nghe qua.
"Chuyện ấy không phải các ngươi có thể biết đến, đó là chuyện mà Ngũ Phương Thượng Đế, Đại La Thành tam đại ẩn Đế, cùng với Thiên Cung nhị thập nhất Đế đều không có tư cách được...nàng ta là một trong Ngũ Đại Chí Tôn của toàn bộ Tiên dân..."
"Ngũ Đại Chí Tôn?"
Ánh mắt của đám thủ vệ mặc giáp trụ chấn động, đây là lần đầu tiên bọn họ được nghe, Tiên dân có cái gì Ngũ Đại Chí Tôn. Chỉ là nháy mắt sau, vẻ mặt ba người trở nên mờ mịt, ký ức về Ngũ Đại Chí Tôn trong đầu bỗng nhiên biến mất rồi.
"Chủ nhân vừa nói cái gì?"
Đám thủ vệ mờ mịt hỏi.
"Nói vài thứ mà các ngươi không nên biết...không nhắc tới chuyện trên, đem tình báo liên quan tới tên ngoại tu kia báo cho ta, ta rất hứng thú với hắn..."
"Vâng! Thuộc hạ còn nhận được một tin tức, ngoại tu nọ bởi vì chuyện gì đó mà chọc giận Hắc Đế, thủ đồ của Hắc Đế Huyền Hiêu thượng nhân từng buông lời, muốn ở trong Đăng Cung Chiến vòng thứ hai, cho hắn một bài học xương máu..."
"Đắc tội Hắc Đế lão nhi? Có ý tứ..."
"Ám tử ẩn nấp ở Hiên Viên Phong cũng truyền về tin tức tuyệt mật. Có người nói, ngoại tu họ Khương này từng ở trong trận thi văn của Đăng Cung Chiến vòng thứ nhất, hư hư thực thực sờ tới thiên đạo đệ nhất hoàn..."
"Ồ, sờ tới thiên đạo đệ nhất hoàn..."
Thần tình của nam tử hư huyễn hơi nghiêm nghị, sau đó nhớ như tới cái gì đó, lộ ra vài phần suy tư.
"Trong lịch sử của Tiên dân sau thời thượng cổ, có thể ở trước khi thành Đế chạm tới thiên đạo đệ nhất hoàn, chỉ có ba người, bao gồm Hắc Ma Vô Thiên, Thiên Cung Nhất Đăng...người nọ ngược lại không tệ!"
"Chẳng phải nói có ba người sao? Còn có một người nữa, rốt cuộc là cường giả phương nào?"
Đám thủ vệ mặc giáp trụ tựa hồ lần đầu nghe tới bí văn như vậy, không khỏi có chút ngạc nhiên.
"Từng có một người, cả gan xông vào Thiên Cung trộm Thạch Toạ, đã từng tâm cao hơn trời, cho rằng toàn bộ thiên hạ đều có thể đi ngang. Nhưng lại lần lượt ăn thua thiệt ở trong tay Ngũ Đại Chí Tôn, sau đó vì thực hiện hứa hẹn với một vị Chí Tôn trong đó, đã mai danh ẩn tích thật lâu..."
"Ngũ Đại Chí Tôn? Ngũ Đại Chí Tôn cái gì? Tiên dân ta có loại phong hào nào như thế sao?"
Đám giáp trụ thần tình chấn động, nhưng rất nhanh lập tức mờ mịt, hoàn toàn quên lãng.
"Chủ nhân vừa mới nói cái gì?"
"Ừm! Nói vài chuyện mà các ngươi không nên biết. Các ngươi an bài một chút, sau bốn ngày, ta muốn tham dự bài vị chiến. Sau bảy ngày, ta muốn tham dự Đăng Cung Chiến vòng thứ hai. An bài cho ta một cái thân phận hợp lý. Ta rất hứng thú với tên ngoại tu họ Khương kia, có lẽ có thể từ trên người hắn đạt được vài thứ, nhằm đột phá đạo bình cảnh cuối cùng đi thông Chuẩn Thánh!"
"Vâng!"
....
Khương Ly tự nhiên không biết, nam tử hư huyễn là một tên nửa bước Chuẩn Thánh cường giả, nhưng cũng cảm giác được đối phương rất mạnh.
Hắn không thể không thừa nhận, nội tình của Tiên dân rất sâu, bên dưới Ám Võ Giác Đấu Trường, cất giấu một tên nửa bước Chuản Thánh lão quái. Coi như ở trong Đại La Thành, cũng ẩn nấp không ít hơn ba đạo Đế Quân khí tức, lánh đời không ra. Hơn nữa, Ngũ Phương Thượng Đế, Thiên Cung Đế Quân...
Nội tình của Tiên dân, không phải thế lực bình thường ở Tứ Hoang có tư cách so sánh, thậm chí không thua gì siêu cấp thế lực như Ly Tộc, Minh Tộc...
Dù sao bọn họ cũng là Tiên Linh hậu duệ, kế thừa di sản của Cổ Thiên Đình.
Nhưng để Khương Ly không nghĩ tới là sẽ ở trong Ám Võ Giác Đấu Trường đụng tới Mộ Dung Phục...
Sự quỷ dị của Mộ Dung Phục chẳng lẽ liên quan tới vị lão bá bán tranh thuỷ mặc mà gã từng nhắc tới?
Nhưng nhìn trạng thái hiện tại của gã, đối phương tựa hồ cũng không có ác ý.
Sau khi trở về mặt đất, Khương Ly liền âm thầm thôi động thần niệm, muốn nhìn xem Liệt Như Mộng sắp xếp chỗ dừng chân như thế nào rồi, cũng thuận tiện quan sát Ô Thiên Phong và Nghiệt Long, xem xem hai con hàng kia đang làm cái gì?
Liệt Như Mộng đã tìm được, nhưng Ô Thiên Phong và Nghiệt Long lại giống như thất tung, càng không cách nào tìm được chút khí tức.
Chẳng lẽ đã bị vây ở nơi nào đó, nên không thể cảm giác được?
Khương Ly nhướng mày, thầm nghĩ Ô Thiên Phong và Nghiệt Long tuy rằng yêu thích gây chuyện thị phi, nhưng từ trước đến nay luôn hiểu được xu cát tị hung, hẳn là sẽ không đi trêu chọc tồn tại không nên trêu chọc mới đúng.
Đại La Thành là nơi cường giả tụ tập, thuật ẩn giấu khí tức của lão quái nơi đây cực kỳ huyền diệu, khiến cho Thiên Nhân giả như hắn cũng phải hao phí công phu mới có thể nhìn thấu...Nếu hai con hàng kia thật sự nhìn lầm, trêu chọc đại năng lánh đời, bị đối phương tóm lấy, cũng không phải không có khả năng...
Vù!
Chợt có một đạo quang mang từ phương xa lao tới, xông về phía Khương Ly, đồng thời hoá thành một tiếng hô thất thanh.
"Lão đại cứu ta!"
Vù!
Lại một đạo quang mang ẩn chứa tiếng long ngâm theo sát phía sau.
"Chủ nhân cứu mạng!"