Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 351: Mắt Hoá Luân Hồi

Chương 351: Mắt Hoá Luân Hồi


"Chuyện này...đây là ánh mắt đáng sợ đến mức nào? Trong mắt của hắn, có vô thượng đại đạo!"

"Ta sẽ c·hết, sẽ c·hết vào ba ngàn năm sau..."

Mộ Dung Phục vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên thức hải đau xót, càng trực tiếp té xỉu tại chỗ.

Mà đoạn ký ức ngắn ngủi liên quan tới c·ái c·hết của gã, bị Luân Hồi lực lượng cưỡng ép xoá đi. Nếu tỉnh táo, Mộ Dung Phục sẽ không nhớ được ánh mắt kinh hãi thế tục của Khương Ly, cũng không nhớ được tương lai của mình.

"Luân Hồi...đây chính là Luân Hồi lực lượng. Trong mắt ta, tuy chỉ ẩn chứa một tia Luân Hồi lực lượng, nhưng Mộ Dung Phục lại không hề có sức chống cự..."

"Tham ngộ sinh tử, hoá ra chỉ là bước thứ nhất để lĩnh ngộ Luân Hồi...sinh tử, thật hư, thời không, sau đó mới là Luân Hồi. Hiện ta có thể nhìn thấy nhân sinh, có thể thấy nhân tử..."

Khương Ly thì thào, đưa mắt nhìn về phía lão giả mặc áo xám đang ngồi bên bàn gỗ.

Hắn nhìn thấy vận mệnh của đối phương, nhưng chỉ nhìn thấy một góc nhân sinh của lão mà thôi, chứ không thể nhìn thấy tất cả, càng không thể nhìn thấy tử trạng của lão.

Nguyên nhân là vì tu vi của lão giả mặc áo xám quá cao.

"Đông Hoa Đế Quân, tính Vương thị, tự Huyền Phủ, đạo hiệu Đông Hoa Tử. Sinh hữu kỳ biểu, ấu nhất chân phong, nãi dẫn nhập đạo…. Tại nhân gian sổ bách tuế, thù vô suy lão chi dung, khai xiển huyền tông, phát huy diệu uẩn, âm công tế vật, huyền đức động thiên, Cổ Thiên Đình tứ hiệu Đông Hoa Đế Quân. Thụ độ môn nhân Chính Dương Tử, Chung Ly, Vân Phong, tự hoằng giáo pháp."

"Lúc ngươi hạ sinh, trời xuất dị tượng. Lúc ngươi lớn lên, được Bạch Vân Thượng Nhân ưu ái mà phán: “Quả là người thuần khiết vô ngần". Tại thế gian huyền công ngươi thấu trời, thường hành âm công tế vật, sau khi chứng Đế được tứ ban hiệu Đông Hoa Đế Quân..."

"Tử trạng của ngươi...không biết..."

"Ừm!"

Lão giả mặc áo xám giật mình, đôi mắt già nua vẫn đục nhìn về phía Khương Ly, sau đó cả người sững sờ, giống như nhìn thấy điều gì đó khiến lão không thể tin.

"Đây là...Luân Hồi..."

"Kẻ này càng mượn Thái Cổ Ngư Thoa Đồ, mắt hoá Luân Hồi, nhìn thấu sinh tử của chúng sinh!"

Lão không thể không giật mình, bởi vì Luân Hồi, không phải là thứ mà võ giả bước thứ hai có thể tuỳ tiện đụng tới, ngay cả bản thân lão tu hành vô số năm, cũng chỉ hiểu được đôi chút da lông của Luân Hồi mà thôi.

Nhưng Khương Ly lại chạm tới, đồng thời mắt hoá Luân Hồi, nhìn được lai lịch của lão.

Không sai, lão giả mặc áo xám, thực chất là một trong mấy vị đại năng mạnh nhất Cổ Thiên Đình thời thượng cổ, Đông Hoa Đế Quân, địa vị chỉ xếp sau Thiên Đế.

Thượng cổ hạo kiếp, Đông Hoa Đế Quân đồng dạng tham dự thủ thiên chi chiến, người đời đều cho rằng lão đ·ã c·hết, nhưng không ai nghĩ tới, Đông Hoa Đế Quân vẫn còn tồn tại đến ngày hôm nay.

Khương Ly không tiếp tục quan sát lão giả mặc áo xám, hắn cũng không lan ra thần niệm, nhưng ánh mắt lại có thể bao trùm toàn bộ Đại La Thành, đảo qua thân từng vị Tiên dân lão quái, sau đó nhìn thấu sinh tử của bọn họ.

Hết thảy bách tính ở trong Đại La Thành, sau khi nhận ra ánh mắt nhàn nhạt của hắn đảo qua người mình, đều có một loại cảm giác cùng Khương Ly trực tiếp đối diện.

Cùng Khương Ly trực tiếp đối diện, lại dường như cùng toàn bộ Thiên Địa trực tiếp đối diện, cùng chư thiên đại đạo trực tiếp đối diện.

Sinh tử của bọn họ, toàn bộ bị Khương Ly dùng một ánh mắt xuyên thủng!

"Hải Vu tộc Thích Trường Phát, c·hết vào 1500 năm sau, nguyên nhân c·ái c·hết là đoạt bảo chưa thành..."

"Tán tu Chu Minh, c·hết vào 400 năm sau, nguyên nhân c·ái c·hết là bị Tứ Cửu Thiên Kiếp trấn sát..."

"Phong Lôi nhị lão, c·hết vào 3700 năm sau, nguyên nhân c·ái c·hết là tiến vào Táng Địa tìm dược, bị Thi Ma vây công..."

"Xích Vân tộc Xích Mị, c·hết vào 5270 năm sau, ngươi đời này có hi vọng thành Chuẩn Đế, lại c·hết ở trong Xích Vân tộc đại kiếp nạn"

"Phi Sa tộc Dương Mật, c·hết vào 2000 năm sau, nguyên nhân c·ái c·hết là Phi Sa tộc bị Nguyên Hồn tàn sát..."

"Hoằng Dương tộc Hoằng Vũ, c·hết vào 3,200 năm sau, nguyên nhân c·ái c·hết là bị kịch độc nhập thể..."

"Vũ Minh tộc Điền Bất Thành, c·hết vào 10 năm sau, nguyên nhân c·ái c·hết là vì thải bổ chưa thành..."

"Hi Vương tộc Hi Huân, c·hết vào 58 năm sau nguyên nhân c·ái c·hết là Táng Địa mạo hiểm..."

....

Ánh mắt của Khương Ly đảo qua từng phố phường, hàng quán, tiểu viện, bất kỳ võ giả nào bị ánh mắt của hắn đảo qua, đều sẽ ở trong nháy mắt bị nhìn thấu sinh tử.

Bọn họ sẽ nhìn thấy tử trạng của mình, sau đó té xỉu trên mặt đất, bị mạt tiêu ký ức.

Ánh mắt Khương Ly quét qua trung tâm Đại La Thành, từng tên tứ phẩm, ngũ phẩm lão quái dồn dập b·ất t·ỉnh ngã xuống đất.

Từng người nhìn thấy tử trạng của mình đều dồn dập lộ ra vẻ mặt sợi hãi tới cực điểm.

Bởi vì bọn họ biết, chính mình nhìn thấy không phải ảo giác mà là mệnh trời chân chính!

Bọn họ còn chưa hiểu được, vì sao mình lại nhìn thấy c·ái c·hết của chính mình, thì đã bị ánh mắt của Khương Ly quét tới, dồn dập b·ất t·ỉnh trên mặt đất, ký ức bị xoá bỏ.

Trong một nhà thợ rèn ở đông thành, một lão giả thân hình cường tráng đang chăm chú gõ thép, đột nhiên ánh mắt đại biến.

Bởi vì lão càng từ trong số mệnh, nhìn thấy chính mình sẽ c·hết vào mười hai ngàn năm sau, nguyên nhân c·ái c·hết là đạo độc cắn thể.

"Không tin, lão phu không tin!"

"Lão phu ẩn cư ở Đại La Thành bốn ngàn năm, đã đem đạo độc trong người tiêu trừ tám phần mười, vì sao còn sẽ bị đạo độc cắn thể mà c·hết?"

Lão giả nọ là một trong tam đại Ẩn Đế ẩn cư ở trong Đại La Thành.

Đáng tiếc, lão giả vừa bi phẫn gầm thét một câu, còn muốn nói cái gì thì đã b·ất t·ỉnh ở trên mặt đất, ký ức bị xoá, trên mặt vẫn mang theo vẻ kh·iếp sợ cùng không cam lòng.

Phía bắc Đại La Thành, trong một ngôi miếu nhỏ, tên là U Nhược Tự, hương khói thưa thớt.

Có vị ni cô già đang giảng kinh cho chúng đệ tử, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên thất thần.

Nàng bị một ánh mắt kinh khủng quét qua.

Sau đó nhìn thấy chính mình lại sẽ c·hết ở 1200 năm sau, bị sinh tử đại địch đánh tới cửa, đồ diệt U Nhược Tự.

"A di đà phật, không nghĩ tới kết cục của bần ni sẽ là như vậy!"

Ni cô già thở dài, tụng một câu phật hiệu, sau đó nhìn về phía chúng đệ tử phía dưới.

"Từ hôm nay, U Nhược Tự giải tán..."

Ni cô già còn chưa nói xong, đã b·ất t·ỉnh ở trên mặt đất, ký ức bị xoá bỏ.

....

Toàn bộ Đại La Thành, từng tên lão quái bất kể tu vi cao thấp, dồn dập nhìn thấy tử trạng của mình, dồn dập b·ất t·ỉnh trên mặt đất.

Bất kể là Chân Nhân, Chân Vương hay Đế Quân, không người nào có thể chống lại ánh mắt của Khương Ly.

Bởi vì trong ánh mắt của hắn, có Luân Hồi lực lượng.

Đảo qua trên mặt đất một vòng, Khương Ly tìm tòi xuống mặt đất, dò xét đến Ám Võ Giác Đấu Trường, nhìn lướt qua sinh tử của từng tên thủ vệ.

Sau đó, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên người một nam tử hư huyễn đeo mặt nạ quỷ màu xanh.

"Ừm..."

Khương Ly khẽ ồ lên một tiếng, bởi vì hắn càng không thể nhìn thấu sinh tử của đối phương.

Nam tử hư huyễn nọ tu vi chỉ là nửa bước Chuẩn Thánh, nhưng quanh người lại có một loại đạo vận mạnh mẽ, đủ để ngăn cản Luân Hồi lực lượng trong mắt hắn, dẫn đến Khương Ly không thể từ trên người đối phương tìm tòi được chút manh mối nào.

Nhưng càng khiến Khương Ly giật mình, đó là nam tử hư huyễn nọ cho Khương Ly một loại cảm giác quen thuộc, rất quen thuộc, lại rất xa lạ.

Xa lạ như Luân Hồi...

Toàn bộ Đại La Thành, ngoại trừ lão giả mặc áo xám trong Mặc Thuỷ Trai ra, đây là người thứ hai không bị ánh mắt của Khương Ly đánh ngất.

Tuy rằng không bị Khương Ly đánh ngất, nhưng y lại chịu động thống khổ nhiều hơn người khác vô số lần.

Bởi vì những người khác vừa bị nhìn thấy liền lập tức té xỉu, mà y thì nỗ lực phản kháng Luân Hồi lực lượng, vì vậy thương tích trong thức hải càng ngày càng nghiêm trọng.

Mà khiến y đau lòng nhất, là y nhìn thấy tử trạng của mình.

"Không tin, ta không tin, tuyệt đối không có khả năng!"

Nam tử hư huyễn đột nhiên đứng bật dậy, ngửa đầu gầm thét.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, y ý thức được, trong Đại La Thành có một nhân vật tuyệt thế, có thể nhìn thấu mệnh trời.

"Người nọ là ai? Chẳng lẽ là Đông Hoa lão tặc?"

Chương 351: Mắt Hoá Luân Hồi