Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 352: Cái Miệng Làm Hại Cái Thân

Chương 352: Cái Miệng Làm Hại Cái Thân


Khương Ly thu hồi tâm thần, rời khỏi trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, tiếp theo bỗng nhiên phúc chí tâm linh ngửa đầu nhìn lên bầu trời.

Sinh Tử Kiếp lần nữa có dấu hiệu hàng lâm.

Đây không phải là lần đầu tiên Sinh Tử Kiếp của hắn xuất hiện.

Thời gian trước, lúc còn ở Minh Thổ, sau khi Khương Ly cảm ngộ được Sinh Tử Chi Hoàn, Sinh Tử Kiếp đồng dạng muốn hạ xuống, nhưng bị hắn cưỡng ép áp chế, hôm nay cũng vậy.

Hiện giờ không phải thời điểm để độ Sinh Tử Kiếp!

Khương Ly lần nữa đem tâm thần chìm vào trong Thái Cổ Ngư Thoa Đồ, quyết định xuất thủ cứu ra Ô Thiên Phong và Nghiệt Long.

Chỉ là không nghĩ tới, hai con hàng kia thế mà đang mắng hắn, ha ha, ngứa người rồi?

Thái Cổ Ngư Thoa thế giới.

Đó là chỗ thế giới trong nước rộng lớn vô ngần, Ô Thiên Phong hoá thành rùa đen đang bơi lội ở giữa dòng nước, một mặt hùng hùng hổ hổ, bơi theo bên cạnh gã là Nghiệt Long cũng đã hoá thành nguyên hình.

Mà phía sau lưng hai bọn họ là một đàn Hoàng Tuyền Lý, dáng dấp khổng lồ, đầu ngắn nhất dài gần ngàn trượng, đầu dài nhất gần vạn trượng, kỳ lạ là ánh mắt của bầy cá chép đồng loạt mang theo vẻ đồng tình.

Bầy cá chép linh trí không cao, nên chúng không thể nào hiểu được, trên thế gian vì sao lại có chủ nhân nhẫn tâm như vậy, tàn nhẫn n·gược đ·ãi hai người bạn nhỏ đáng yêu khả ái.

Bầy Hoàng Tuyền Lý khí tức vô cùng cường đại, yếu nhất cũng là cấp chín Yêu Vương đỉnh phong, mà lớn nhất càng đạt tới cấp bậc Yêu Đế.

Lúc Ô Thiên Phong và Nghiệt Long vừa bị giam vào trong Thái Cổ Ngư Thoa thế giới, vốn cho rằng bầy Hoàng Tuyền Lý nhỏ yếu dễ lừa gạt, muốn bắt nạt một trận, ai mà nghĩ tới, chưa kịp ra tay đã bị vài con cấp chín Hoàng Tuyền Lý đè ra đánh cho sưng mặt sưng mũi.

Cũng may, hai con hàng rất biết thời thế, lập tức chịu thua, mà bầy Hoàng Tuyền Lý linh trí không cao, thì rất đại độ tha thứ cho hành vi vô lễ của bọn họ.

Sau đó, lấy khả năng xã giao điêu luyện của Ô Thiên Phong, lập tức cùng bầy cá kết thành huynh đệ.

"Mấy vị huynh đệ, vẫn đang nghe đại ca nói chuyện sao?"

"Hống hống hống!"

Bầy Hoàng Tuyền Kình đồng loạt hống lên, ý nói là bọn nó đều đang nghe chăm chú.

"Thật sự là đáng thương, chư vị ngay cả tiếng người cũng không biết nói, may mắn, đại ca ta hiểu được đôi chút thú ngữ của thượng cổ dị chủng, không nghĩ tới, không nghĩ tới hôm nay lại có thể phát huy tác dụng! Chư vị là đang đồng tình ta và Long ca sao, các ngươi thật sự quá tốt rồi!"

"Hống hống hống hống, hống hống hống hống hống, hống hống hống hống hống hống"

(Không phải đồng tình, chúng ta là huynh đệ, huynh đệ không nói đồng tình!)

"Huynh đệ tốt, huynh đệ tốt! Vậy để ta nói tiếp, tiếp theo, ta muốn tiến hành lần lên án thứ 8137, tên sát tinh c·hết tiệt kia, càng không chịu chạy tới cứu chúng ta, khẳng định là e ngại kẻ địch cường đại, quyết định bỏ qua cái mạng nhỏ của ta và Long ca, không nghĩa khí, không trượng nghĩa! Nếu đổi lại thành hắn g·ặp n·ạn, ta nhất định sẽ liều lĩnh xông tới cứu hắn, ta thế nhưng là tiểu đệ cao cấp nhất thiên địa, mới sẽ không vô nhân tính giống như sát tinh!"

"Hống hống hống"

(Vô nhân tính!)

"Long ca, ngươi thấy ta nói có đúng không?"

Ô Thiên Phong đảo mắt liếc về phía Nghiệt Long.

Nghiệt Long gật đầu lia lịa:

"Đúng vậy, Long mỗ thế nhưng là đệ nhất thiên hạ trung nô, sát tinh càng thấy c·hết mà không cứu, quả thực đáng hận!"

"Hống hống hống hống!"

(Quả thực đáng hận!)

"Tiếp theo, ta còn muốn tiến hành lần lên án thứ 8138. Tên sát tinh kia mỗi lần chiếm được đồ tốt đều không chia cho chúng ta, ngược lại còn c·ướp mất bảo vật mà ta và Long ca đổ mồ hôi sôi nước mắt mới đoạt được, chư vị nói xem, lão đại như vậy có phải nên bị thiên lôi đánh?"

"Hống hống hống hống hống!"

(Nên bị thiên lôi đánh!)

Nghiệt Long lần nữa gật đầu lia lịt, nâng vuốt rồng cho Ô Thiên Phong một like hữu nghị.

"Tiếp theo, ta còn muốn tiến hành lần lên án thứ 8139, tên sát tinh c·hết tiệt kia, hắn dĩ nhiên cảm thấy ta là long dương, đây chính là đang chà đạp lên nhân cách làm người của ta. Tiểu Ô ta làm sao sẽ yêu thích nam nhân, ta thế nhưng là đại danh đỉnh đỉnh Ô Thiên Phong! Là Hắc Vận Đại Thánh tương lai! Hừ, quả thực không có thiên lý!"

"Hống hống hống hống hống hống!"

(Quả thực không có thiên lý!)

"Tiếp theo là lần lên án thứ 8140, sát tinh kia dựa vào cái gì, dựa vào cái gì đối với ta...Hả, các vị huynh đệ, các ngươi đang nhìn cái gì?"

Ô Thiên Phong đang mắng rất hăng say, chợt phát hiện ánh mắt của bầy cá chép không đúng.

Khẽ ngoái cổ nhìn lên bầu trời, liền thấy trong vô tận thuỷ vực, chiếu ra khuôn mặt tựa như cười mà không cười của Khương Ly.

Nhất thời cả người gã chấn động! Vãi cả đái, sao sát tinh lại đến rồi, hắn đã nghe được gì chưa?

Mà Nghiệt Long thì thân hình co rúm, vội vàng cùng Ô Thiên Phong tách ra khoảng cách.

"Khặc khặc khặc! Hiện tại, ta muốn tiến hành lần lên án cuối cùng. Ta muốn lên án sát tinh phong lưu phóng khoáng, trí dũng đa mưu, thần thông kinh người, thuật pháp cái thế, quá đáng hận, ta không phục! Trên đời tại sao lại có nam nhân hoàn mỹ như vậy, để cho người bình thường như chúng ta sống sao nổi? Được rồi, lên án đã xong, tiếp theo, lão ca ta sẽ kể cho các ngươi một cố sự, cố sự tên là ta có một vị lão đại thật tốt, ta muốn đi theo hắn cả đời!"

Ha ha ha

Ô Thiên Phong còn chưa dứt lời, chợt thấy trên bầu trời xuất hiện một vòng tròn màu đen, toả ra Sinh Tử đạo lực, tiếp theo hai mắt của gã và Nghiệt Long đồng loạt tối sầm, nhoáng cái đã thoát khỏi Thái Cổ Ngư Thoa Đồ.

Bên trong Thuỷ Mặc Trai, Khương Ly rút tay ra từ trong bức tranh, trong lòng bàn tay còn cầm một con tiểu ô quy to bằng hạt vừng và một con cuốn chiếu.

Tiểu ô quy và cuốn chiếu lắc mình một cái, hoá thành Ô Thiên Phong cùng Nghiệt Long.

"Lên án gần xong mới chịu đổi giọng, các ngươi không cảm thấy quá muộn rồi ư?"

Khương Ly vừa cất tiếng, Ô Thiên Phong và Nghiệt Long đồng loạt hoá đá tại chỗ, khóc không ra nước mắt.

Xong đời, sát tinh đã tức giận!

"Lão đại, ta...ta..."

Ô Thiên Phong run rẩy vừa sợ hãi vừa có chút cảm động.

Gã truyền âm cầu cứu Khương Ly, vốn chỉ là muốn hù doạ ông lão mặc áo xám mà thôi, để cho lão ta biết, bọn họ còn đồng bạn ở bên ngoài.

Không nghĩ tới, Khương Ly thật chạy đến cứu giúp.

"Ha ha ha, các ngươi nói xấu sau lưng ta, bổn toạ sẽ từ từ tính sổ sách, không lên gấp gáp!"

Khương Ly mỉm cười nhàn nhạt, nhưng nụ cười của hắn rơi vào trong mắt hai con hàng, lại khiến bọn họ sợ đến vong hồn đạo mạo.

Sát tinh càng nở nụ cười!

Cả hai đi theo Khương Ly nhiều năm như vậy, há sẽ không biết tính cách của hắn.

Bình thường có người chọc giận sát tinh, nếu hắn lộ ra vẻ phẫn nộ, như vậy, sự tình còn có thể cứu vãn.

Nhưng nếu hắn mỉm cười, vậy thì xong đời! Sát tinh khẳng định đang rất tức giận.

Nghĩ đến, dù là ai liều mạng chạy tới cứu người, mà đối phương thì đang ở sau lưng mắng hắn, đều sẽ phẫn nộ nha!

Mẹ nó, cái miệng làm hại cái thân rồi!

Khương Ly đúng là không hề tức giận, chỉ là đối với hành vi của Ô Thiên Phong và Nghiệt Long cảm thấy cạn lời.

Hai con hàng này lên án hắn hơn 8000 lần, hắn cũng thật hiếu kỳ, bọn họ rốt cuộc đã lên án những gì.

Chính mình thật sự là người tội ác tày trời như vậy sao? À hình như là có!

"Chuyện của các ngươi, trở về rồi hãy nói sau, hiện tại bé ngoan yên tĩnh cho ta!"

Thấy hai hàng còn muốn bịa chuyện biện giải, Khương Ly căn bản không thèm để ý, xoay người đi tới trước mặt ông lão mặc áo xám, ôm quyền cảm tạ.

Cảm tạ đối phương rộng lượng, không tính toán với nô bộc của mình.

Cảm tạ đối phương cho mình cơ hội cảm ngộ sinh tử, nếu tinh tế nghiên cứu, đạo ngộ của hắn đối với Sinh Tử Chi Đạo nhất định sẽ càng thêm hoàn chỉnh.

Ông lão mặc áo xám cũng không ngẩng đầu lên, giống như chưa nhìn thấy hành động của hắn.

Chỉ ở trước khi Khương Ly mở miệng, chợt lên tiếng:

"Có phải ngươi từng gặp qua tàn thi của Thiên Đế?"

"Tàn thi của Thiên Đế?"

Khương Ly ngẩn người, tiếp theo, chợt nhớ tới lúc hắn đánh lên Cửu Trọng Thiên, từng gặp được Thiên Đế tàn thi, đồng thời đem tàn thi hoả táng. Ban đầu, hắn dự định đem tro cốt trả lại cho Huyền Bát, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có duyên gặp lại.

Suy tư chốc lát, Khương Ly từ trong túi trữ vật lấy ra một hũ tro cốt, đặt lên bàn.

Ông lão mặc áo xám cầm lấy hũ tro cốt, ánh mắt già nua vẫn đục lộ ra một tia phức tạp.

"Nô bộc của ngươi đắc tội lão phu, nếu là bình thường, lão phu quyết sẽ không bỏ qua đơn giản như thế. Nhưng mà ngươi có công an táng t·hi t·hể của Thiên Đế, xem như có ơn với Cổ Thiên Đình tiên liệt. Công tội bù cho nhau, chúng ta không ai nợ ai!"

Ông lão nói xong, không tiếp tục để ý tới Khương Ly, tiếp tục cúi đầu vẽ tranh.

Chương 352: Cái Miệng Làm Hại Cái Thân