Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 354: Đế Phỉ Mệnh Phục
"Lão lão lão lão lão đại, ta ta ta ta ta ta sai rồi, ta ta ta..."
"Sai liền muốn nhận trừng phạt, sau đó bổn toạ sẽ trừng phạt các ngươi, hiện tại mau đứng lên, ngậm miệng lại, đi theo ta, không được phép tiếp tục gây chuyện!"
Khương Ly nói xong liền xông thẳng về một phương hướng khác của chợ nô lệ.
Khương Ly vừa rời đi, Ô Thiên Phong và Nghiệt Long vốn một bộ khóc tiếng c·h·ó, lập tức biến thành vẻ mặt tươi cười hèn mọn, đưa mắt nhìn nhau, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đồng loạt đứng dậy, lẽo đẽo đuổi theo hắn.
"Bán nô lệ, Hắc Ma Hoả Vực Ma Thú cùng nhân tộc hỗn huyết, bán yêu nô lệ giá chỉ 300 lượng bạc!"
"Nữ nô dung mạo tuyệt hảo, nguyên âm vẫn còn, chỉ bán 700 lượng bạc!"
"Nữ nô tu vi Ngọc Mệnh đỉnh cao, giá bán 20 lượng vàng!"
"Hoá hình Ma Thú, tu vi cấp năm, giá bán 100 lượng vàng!"
Bốn phía đầy rẫy đủ loại tiếng rao giá, cũng có tiếng vui cười của người mua cùng âm thanh gào khóc của nô lệ.
Tình cờ cũng sẽ có nô lệ không phục quản giáo, bị chủ nhân quất roi.
Càng có một ít nữ nô, trực tiếp bị lột sạch quần áo, đặt ở trong cũi gỗ trưng bày cho mọi người xem, chẳng có chút tôn nghiêm nào.
Khương Ly cau mày, vội vã đi qua đoàn người, không hề hứng thú với việc giao dịch nô lệ ở nơi đây. Toàn bộ chợ nô lệ, tiếng gào khóc kỳ thật không nhiều, tiếng cười đùa càng nhiều hơn, xem cuộc vui cũng rất nhiều, nhưng lại khiến hắn có cảm giác, nơi đây so với Ám Võ Giác Đấu Trường càng thêm âm u.
Nhưng nếu là ngẫm kỹ, sẽ phát hiện, không chỉ Đại La Thành có loại âm u ấy, võ giới, nơi nào sẽ không có bầu không khí u ám như vậy?
Hắn mặc dù không ưa thích bầu không khí của võ giới, nhưng lại vô lực thay đổi hiện thực. Đối mặt với hiện thực tàn khốc, Hoang Cổ Chí Tôn có thể lấy sức một người khai sáng nên Hoang Cổ đạo vực thái bình thịnh thể, để tất cả mọi người, tất cả chủng tộc đều được sống một cách có tôn nghiêm, mà hắn làm được, chỉ là miễn cưỡng tự vệ...
"Chuyện trên thế gian, không có cái gì là không thể, chủ yếu là ngươi nguyện ý đi làm hay không mà thôi. Một gã phàm phu thiếu niên mưu toan thay đổi thế giới, tất nhiên là chuyện cười. Nhưng nếu là ta, liền có khả năng chân chính thay đổi hết thảy trên thế gian...trong lòng ngươi, từng có lý tưởng sao?"
"Lý tưởng?"
Nhớ tới lời của Hoang Cổ Chí Tôn, Khương Ly lâm vào trầm tư, sau đó chợt nở nụ cười khổ.
Thực lực của hắn hôm nay rất mạnh, nhưng vẫn như cũ vô lực thay đổi thế giới, nhiều nhất chỉ đủ sức để bảo vệ người bên cạnh mà thôi.
"Cổ Thiên Đình từng là thế lực hàng đầu Hoang Cổ Giới, thời kỳ đỉnh cao thậm chí nhỉnh hơn cả Bát Đại Cổ Tộc. Trải qua thượng cổ đại kiếp, thực lực mặc dù giảm mạnh nhưng cũng không thể coi thường."
Nghĩ tới Đông Hoa Đế Quân ở trong Mặc Thuỷ Trai, thần sắc của Khương Ly dần dần trở nên nghiêm nghị.
Cổ Thiên Đình tiên liệt sớm đã ngã xuống gần hết nhiều năm trước, nhưng vẫn còn chút ít lão bất tử sống sót đến hôm nay. Có khả năng sống sót qua hạo kiếp, đều là nhân vật không đơn giản.
Chỉ là chẳng biết, bên trong Tam Thập Tam Thiên, còn ẩn núp mấy vị lão bất tử giống như Đông Hoa Đế Quân?
Nghĩ tới đây, Khương Ly mới hỏi Ô Thiên Phong và Nghiệt về quá trình gặp rủi ro.
Ô Thiên Phong tất nhiên là thêm mắm dặm muối, kể lại toàn bộ chuyện mà cả hai gặp phải ngày hôm nay. Vốn dĩ, gã định ẩn giấu chuyện liên quan tới Đế Phỉ Mệnh Phục, nhưng bởi vì nội tâm hổ thẹn, càng rắn răng một cái, đồng dạng tiết lộ cho Khương Ly.
Sự tình là như vậy!
Mấy năm trước, Ô Thiên Phong từng từ trong tay một tên võ giả xui xẻo nào đó ở Đông Hoang c·ướp được một cái mũ xanh cấp bậc Hoàng Cực Đế Binh gọi là Đế Phỉ Mệnh Quan. Nhưng cái mũ xanh nọ kỳ thực cũng không phải là một kiện bí bảo riêng rẽ mà là một bí bảo nguyên bộ. Nguyên bộ tổng cộng có bốn món là quan, giáp, kiếm, lý. Mặc càng nhiều món, trình độ tăng phúc khí vận càng mạnh, nếu tập hợp toàn bộ cả bốn món, hầu như có thể sánh ngang với trung phẩm Tiên Thiên Linh Bảo, chính là món bí bảo tuyệt thế được sư phụ của Ô Thiên Phong ghi chép trịnh trọng ở trong Tầm Bảo Bút Ký. Hắc Vận lão nhân coi trọng Đế Phỉ Mệnh Phục thậm chí vượt xa bảo vật giống như Thuỷ Yêm Nhất Giới Bình.
Dù sao, đây cũng là một món bí bảo hiếm hoi có thể lên uy lực của hắc vận.
Đối với môn đồ của Hắc Vận Tông mà nói, một khi tập hợp đủ Đế Phỉ Mệnh Phục, liền có thể trở thành hộ đạo chí bảo.
Ô Thiên Phong ở Đông Hoang chiếm được Đế Phỉ Mệnh Quan, thực lực liền tăng mạnh, tự nhiên cực kỳ khát vọng tập hợp thêm ba món khác.
Đáng tiếc, gã tìm kiếm nhiều năm, lại không phát hiện được đầu mối.
Dựa theo thôi diễn của gã, ba món còn lại của Đế Phỉ Mệnh Phục liền lưu lạc ở trong Cổ Thiên Đình, vì vậy, gã mới mặt dày mày dạn theo đuôi Khương Ly tới Tam Thập Tam Thiên.
Mục đích là để tầm bảo.
Cũng vì thế, từ lúc gã tới Đại La Thiên liền ngày đêm lấy ra Tầm Bảo Quy tìm tòi khắp nơi, khoan hãy nói, gã thật đúng là tìm được.
Tầm Bảo Quy cảm ứng được chính là trên người Đông Hoa Đế Quân. Trong tay lão ta, hơn phan nửa nắm giữ món Đế Phỉ Mệnh Phục thứ hai.
"Nói cách khác, ngươi là vì món Đế Phỉ Mệnh Phục thứ hai, mới đi trêu chọc lão già kia?"
Khương Ly hỏi.
"Vâng! Nếu không phải bảo vật kia cực kỳ trọng yếu với Hắc Vận võ giả như ta. Tiểu Ô cũng sẽ không chấp nhất tìm kiếm nó như thế. Có trách thì chỉ trách Đại La Thành nước quá sâu. Tiểu Ô làm sao cũng không nghĩ ra, chỉ là một lão hoạ sĩ già, càng là cường giả đáng sợ như vậy. Buồn cười, Tiểu Ô trước đó còn nghe qua, lão nhân nọ họ Vương, ở trong Đại La Thành không có bối cảnh gì lớn, là một tên hành thương, thường xuyên qua lại khắp các tiên tộc, giúp người khác vẽ tranh chân dung, cả ngày dựa vào bán tranh mà sống..."
Ô Thiên Phong cằn nhằn liên thiên, nói qua tình báo mà gã nghe được lúc trước.
Gã đúng là cẩn thận, trước khi đi khiêu khích Đông Hoa Đế Quân, còn hỏi thăm rất nhiều tình báo, nhưng đáng tiếc, nếu một tên nhị giai Chuẩn Thánh có lòng ẩn giấu, làm sao sẽ bị người bình thường đoán được chân tướng?
Khương Ly nhíu mày, từ lúc tiến vào Đại La Thành, hắn đã gặp phải không ít chuyện rất khó lý giải. Liên quan tới sự quỷ dị của Mộ Dung Phục, cùng với nữ tử tự xưng là Vũ Phường A Tú nói ra chút ngôn ngữ quái lạ, rồi tên lão quái ở trong Ám Võ Giác Đấu Trường...Quả nhiên, Đại La Thiên nước rất sâu.
Trong lúc đang suy tư, phía trước bỗng nhiên rộn ràng, đoàn người làm thành một vòng tròn lớn, tựa hồ đã xảy ra chuyện gì.
Khương Ly vừa tới gần, ánh mắt nhất thời lạnh lẽo.
Càng là một tên nô lệ chạy trốn, bị chủ nhân quất roi trước mặt mọi người.
Tên nô lệ kia là một người đàn ông thân hình khôi ngô, có tu vi tứ phẩm sơ kỳ, nhưng bởi vì hình hoàn áp chế, chỉ có thể phát huy ra tu vi Kim Thân.
Trên cơ thể người đàn ông chi chít v·ết t·hương, có v·ết t·hương mới, có v·ết t·hương cũ, hiển nhiên là từng nhận phải vô số n·gược đ·ãi.
Chỉ là ánh mắt của y, lại không cho mình là nô lệ, mà là tràn ngập tức giận, tràn ngập không cam lòng.
Người đàn ông mặc trang phục ngoại tu, nhưng cũng không phải Thiên Cung sứ giả mà là ngoại tu.
Nghĩ đến, đối phương tự nhiên là tên Tứ Hoang lão quái nào đó xông vào Tam Thập Tam Thiên. Dựa theo lời giải thích của người qua đường. Sau khi tu vi của người nọ bị phong ấn, đi đến Đại La Thành, tựa hồ đắc tội với một gã quý tộc trong thành, bị người bắt đi, đem tới chợ bán thành nô lệ.
Nếu là tu vi toàn thịnh, đối phương ỷ vào tu vi tứ phẩm, tự nhiên sẽ không lưu lạc tới hạ tràng như hiện tại, nhưng hình hoàn đối với ngoại tu hạn chế quá lớn, dẫn đến y đối mặt với một tên quý tộc tu vi không cao càng không hề có sức chống cự, b·ị b·ắt sống.
Tứ phẩm lão quái, đặt ở Đông Hoang đã xem như cường giả một phương, nhưng ở nơi đây, càng bị người biếm thành nô lệ, thích mắng thì mắng, thích đánh thì đánh, làm sao có thể cam tâm cho được?
"Vị thúc thúc kia thật đáng thương!"
Một hài đồng đứng ven đường có chút không đành lòng, phụ thân của nàng lại lắc đầu bảo.
"Hài nhi, không cần thương hại hắn. Hắn chính là ngoại tu thấp kém, mà lại còn đắc tội với một trong thập đại quý tộc trong Đại La Thành. Quý tộc là tồn tại cao quý hơn bình dân chúng ta, huống chi là thập đại quý tộc. Đừng quên, đắc tội quý tộc chính là một trong `12 lệnh cấm của Tiên dân ta, không ai cứu được hắn!"
"Cao Dương thị chính là hậu duệ của Hắc Đế, ngoại tu đắc tội với Cao Dương thị, coi như bị bán, sợ là cũng không ai dám mua!"
Vài người qua đường than thở.
"Nếu không phải như vậy, ta ngược lại thật muốn tốn chút tiền tài, mua sắm người kia phóng sinh, cũng coi như làm việc thiện tích công đức!"
Ngược lại cũng không thiếu người thiện tâm, nhưng đáng tiếc, người đàn ông trung niên phàm tội quá lớn, không ai dám cứu.