Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 357: Nếu Vô Tình, Khỏi Cần Tu Đạo
Khương Ly thật không dám nói ra, từ lúc tu đạo đến nay, hắn thường thường đều là mấy chục năm mới tắm rửa một lần, dù sao chân lực thổi một hơi, cả người liền cực kỳ sạch sẽ.
Người tu đạo đạt tới cảnh giới nhất định sớm đã bỏ qua rất nhiều thói quen cũ của phàm nhân.
Một lần đả toạ chính là mấy tháng, mấy năm, thậm chí mấy trăm năm, nếu ngươi còn giữ lại thói quen tắm rửa, vậy thì, đạo này không tu cũng được...
Nhưng mà Tiên dân lại bảo lưu rất nhiều thói quen của phàm nhân, đã như thế, Khương Ly liền quyết định nhập gia tuỳ tục đi...
"Cũng được, nhưng các ngươi chờ chút rồi nấu nước sau. Hiện tại, ta có mấy lời muốn hỏi. Đầu tiên, không biết hai vị cô nương xưng hô như thế nào, có quan hệ gì với Liệt Như Mộng cô nương?"
"Ta tên Trạm Lư, nàng gọi Thuần Quân, chúng ta cùng những kẻ tù tội khác ở nơi đây đều là người thân trong vòng ba đời Liệt Ngự Khấu Đế đời trước, xem như tộc nhân trực hệ của Liệt Như Mộng Thánh nữ!"
Thiếu nữ có vẻ lớn tuổi hơn trong hai cô gái thấp giọng hồi đáp.
"Thì ra là vậy!"
Khương Ly gật gù, thầm nghĩ bọn họ quả nhiên là tộc nhân trực hệ của Liệt Như Mộng, ngược lại không thể xem thành Liệt Tử môn đồ phổ thông.
Đồng thời, Khương Ly cũng cảm thấy hứng thú với tên gọi của hai thiếu nữ.
Trạm Lư cũng được, Thuần Quân cũng tốt, cả hai tựa hồ đều là tên gọi của cổ kiếm, nữ tử lại lấy tên phong mang như vậy, quả thực có chút đặc biệt.
"Hai người các ngươi lấy cổ kiếm làm tên, nhưng tựa hồ chưa từng tu tập kiếm đạo?"
"Đại nhân có chỗ không biết, người đặt tên cho chúng ta, chính là thúc phụ, cũng là Liệt Ngự Khấu Đế đời trước. Người yêu kiếm thành si là lão nhân gia chứ không phải chúng ta, chúng ta chăn dê, luyện võ đều được, nhưng tuyệt đối không được phép luyện kiếm. Ở trong Tiên dân, cũng không phải tất cả mọi người đều cần tu luyện, thúc phụ...Liệt Ngự Khấu Đế đời trước cũng dạy chúng ta như vậy: Nếu vô tình, khỏi cần tu đạo! Vì vậy, hết thảy tội nhân cư ngụ ở nơi đây, tu vi đa số đều không cao. Tu vi từ tứ phẩm trở lên, chỉ có một người là La thống lĩnh. Nhưng nghĩ đến, hẳn là cũng bởi vì tu vi của chúng ta không cao, nên mới có thể giữ được tính mạng đi..."
Nếu vô tình, khỏi cần tu đạo...
Khương Ly lẩm bẩm câu nói vừa rồi, chỉ cảm giác, ý nghĩ của mình cùng Liệt Ngự Khấu Đế đời trước tương tự một cách kỳ lạ. Tu đạo vốn không phải chuyện tốt đẹp gì, thật không bằng sống một cuộc đời bình phàm, nếu không phải cường địch quá nhiều, không thể không liên tục tăng cao tu vi, Khương Ly quả thực rất muốn gửi tình vào sơn thuỷ, sống bình thản một đời, mà chẳng phải ngày ngày đối diện với núi thây huyết hải.
Chỉ là, hắn không cách nào lựa chọn...
"Nói một chút xem, Tứ Thập Cửu Lao là nơi nào, trên người các ngươi vì sao lại đeo lên xiềng xích, trở thành kẻ tù tội!"
Hai nữ nhất thời kinh ngạc:
"Đại nhân không biết? Cũng khó trách, đại nhân là ngoại tu, không biết cũng không kỳ quái. Quy củ của Tiên dân ta, nếu Đế Quân phạm t·rọng t·ội, sẽ liên luỵ tới đồng tộc, nhưng chỉ liên luỵ ba đời, mà lại không phải trực tiếp liên luỵ, không đáng trực tiếp xử quyết, mà là bảo lưu tính mạng, sung làm nô lệ chuộc tội. Chúng ta là bởi vì chuyện của Liệt Ngự Khấu Đế đời trước, bị liên luỵ, không thể không trở thành nô lệ, bị giam giữ ở trong Hình Lao, giúp Đại La Thành làm việc, đợi mãn hạn tù, liền có thể thoát ly thân phận nô lệ, lấy thân phận bình dân sinh hoạt ở Đại La Thành. La Nhân Hùng thống lĩnh cùng số ít tộc nhân, sớm đã mãn hạn tù, mà chúng ta còn kém chút ít thời gian, vì vậy vẫn phải mặc trang phục của kẻ tù tội. Kỳ thực thời hạn chấp hình vốn đã sắp hết, nhưng ai nghĩ tới, Thái Dương nhất mạch bên kia làm khó dễ...hazzz..."
Thiếu nữ tên Trạm Lư đang trả lời, đột nhiên bị Thuần Quân che miệng lại, cũng bị đối phương truyền âm:
"Thánh nữ đã dặn dò, việc ấy không thể báo cho Khương Ly đại nhân!"
Không nói cho hắn, hắn liền không biết sao?
Khương Ly nắm giữ Vạn Vật Câu Thông, sớm đã từ trong tiếng lòng của hai nữ, thấy rõ tao ngộ của Liệt Tử môn đồ, nhất thời khẽ cau mày.
Thái Dương nhất mạch...hắn từng thấy qua ở trong ký ức của Liệt Như Mộng.
Thái Dương Thánh tử tựa hồ từng là vị hôn phu của Liệt Như Mộng, nhưng sau đó đã công khai từ hôn.
Từ nội tâm của hai nữ đến xem, hiện tại, Liệt Như Mộng xử lý việc trên vẫn tính thuận lợi, nếu nàng không tới cầu hắn, hắn cũng không hỏi đến.
Lại hỏi hai nữ vài vấn đề, Khương Ly liền để cho các nàng đi nấu nước.
Sau đó cho hai nữ lui xuống, bắt đầu giống như lúc còn là phàm nhân, tự mình tắm rửa...
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Khương Ly đã không thấy bóng người của Liệt Như Mộng đâu, hẳn là đi ra ngoài làm việc, về phần hai con hàng Ô Nghiệt thì đã chạy tung tăng tìm hiểu tin tức về Tiên Thiên Bổ Hồn Dược.
Khương Ly cũng không có tâm tư đi dạo Đại La Thành, mà ngồi ở trong phòng đả toạ, tiếp tục nghiên cứu thần thông.
Ba ngày nhoáng một cái liền trôi qua, ngày thứ tư vào giờ mão ba khắc, Khương Ly thông báo cho Trạm Lư và Thuần Quân một tiếng, sau đó rời khỏi nhà cũ.
Hôm nay, vào giờ ngọ một khắc, Ám Võ bài vị chiến sẽ bắt đầu.
Bài vị chiến tên như ý nghĩa, chính là lựa chọn ra một trăm tên cường giả đứng đầu, có thể trở thành Ám Võ Giác Đấu Trường khách khanh, ở Ám Võ Giác Đấu Trường hưởng thụ đủ loại đãi ngộ.
Tất nhiên, bài vị càng cao, đãi ngộ càng tốt.
Hơn nữa, mỗi một lần bài vị chiến đều có khen thưởng phong phú, vì vậy, thời điểm bài vị chiến chuẩn bị diễn ra, người đến đăng ký rất đông, nhưng có tư cách thông qua khảo hạch lại không nhiều.
Vé vào xem bài vị chiến, càng bị Ám Võ Giác Đấu Trường hét giá trên trời, dù là chỗ ngồi ở xa nhất, cũng cần tốn một vạn Hồn Tệ một tấm.
Một vạn Hồn Tệ, tương đương với một vạn viên nhất phẩm Hồn Thạch...
Nơi đây cũng có địa phương chuyên môn dùng Hồn Thạch hối đoái Thạch Tệ, đương nhiên, Khương Ly không cần làm điều thừa mua vé xem thi đấu, hắn là đến để dự thi.
Giờ thi đã đến, Khương Ly từ lâu đã có mặt ở trường đấu số một.
Khương Ly cùng những tuyển thủ khác giống nhau, trước khi ra trận, đều nghỉ ngơi ở trong phòng khách, cũng bị yêu cầu mang lên mặt nạ, mặc vào chiến bào đặc thù mới có thể xuất trận.
Mục đích là để che giấu thân phận của mỗi người.
Hết thảy tuyển thủ đều được phân phát một cái mặt nạ, có hình dạng động vật, có hình dạng quỷ thần, muôn hình vạn trạng.
Khương Ly thậm chí ở trong đống mặt nạ, nhìn thấy mặt nạ hình sừng dê giống của Mộ Dung Phục.
Khương Ly cũng nhận được mặt nạ, là một cái mặt nạ hình Hoả Điểu.
Quan sát ở khoảng cách gần, hắn mới phát hiện, những mặt nạ kia có năng lực che giấu khí tức vô cùng nghịch thiên. Tuy rằng không bằng Bắc Âm Quỷ Diện, nhưng cũng kém không nhiều. Tuy nhiên, những mặt nạ này tựa hồ có số lần sử dụng hạn chế, đại khái sau khi sử dụng bốn năm lần, liền sẽ vỡ nát.
Cũng khó trách, bài vị chiến hôm nay có tổng cộng hơn ngàn tuyển thủ tham dự, Ám Võ Giác Đấu Trường há có thể cầm đồ vật chân chính phân phát cho từng người.
"Chư vị tham dự thi đấu, cần phải tuân thủ quy củ của Ám Võ Giác Đấu Trường ta. Từ nay, các ngươi liền không còn là thân phận ban đầu mà là một vị chiến sĩ. Thân là chiến sĩ, coi như c·hết cũng không thể truy cứu trách nhiệm! Nơi đây có tam đại cấm kỵ, không cho phép bất luận người nào làm trái, người vi phạm, g·iết không tha!"
"Một, trong quá trình thi đấu, không cho phép công khai thân phận của bản thân. Hai, trong lúc thi đấu, không cho phép công khai thân phận của người khác. Ba, trong quá trình thi đấu, không cho phép công kích trọng tài!"
Trước khi ra trận, hết thảy tuyển thủ dự thi đều nghe được đoạn truyền âm như vậy, Khương Ly cũng không ngoại lệ.
Lúc trước, bên trong phòng khách, trưng bày mấy chục loại chiến bào, chiến giáp, đều là Ám Võ Giác Đấu Trường đặc chế. Khương Ly được phép lựa chọn một loại trong đó, không được phép mang theo y vật của bản thân tham chiến.
Trong đám chiến bào chiến giáp, có chủng loại hắn chưa từng gặp qua, cũng có Tứ Hoang y quan mà Khương Ly quen thuộc.
Hắn nhận được mặt nạ hoả điểu là màu đỏ rực, liền thuận thế lựa chọn một cái chiến giáp màu hoả hồng, cũng không phải là toàn thân giáp trụ, chỉ có vài mảnh giáp làm trang sức, lực phòng ngự yếu ớt, thực sự chỉ cho đẹp mắt mà thôi.
Đây tự nhiên là vì công bằng, nếu Ám Võ Giác Đấu Trường phân phát y giáp phòng ngự quá mạnh, khả năng cao sẽ ảnh hưởng tới kết quả tỷ thí.
Điều thú vị chính là sau khi hắn mặc xong giáp trụ, mặt nạ hình như cùng giáp trụ sinh ra một loại tương hợp nào đó, sau đó, hai đồ vật đồng loạt phát động cấm chế, phát sinh một đạo truyền âm, nói cho Khương Ly một cái tin tức.
Hoá ra, mặt nạ tuy rằng có tương tự, nhưng giáp trụ lại đều là độc nhất vô nhị. Mặt nạ khác nhau phối hợp với giáp trụ khác nhau, sẽ nhận được một cái danh hiệu khác biệt.
Ở Ám Võ Giác Đấu Trường, danh tự của bản thân Khương Ly không có ý nghĩa, chỉ có giáp trụ đưa ra danh hiệu, mới được khán giả nhận biết.
"Nhớ kỹ danh hiệu của ngươi, Sát Điểu!"