Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 370: Mộ Dung Phục Bắt Đầu Chơi Trội
Phía bên này, Thanh Đế đang cùng Quảng Hàn tiên phi truyền âm nói chuyện.
Phía bên khác, Hoàng Đế nhắm mắt dưỡng thần, Xích Đế và Bạch Đế thì lại đang trò chuyện vui vẻ.
"Không nghĩ tới Thanh Đế đạo hữu cũng đến xem so tài, xem ra thương thế của nàng đã ổn định!"
Xích Đế cười quái dị nói.
"Đế Quân tôn sư như chúng ta đâu dễ dàng ngã xuống như vậy. Bên ngoài nổi lên lời đồn đầy trời, nói rằng Thanh Đế đạo hữu trọng thương sắp c·hết, nhưng Bạch mỗ trước giờ chưa từng tin tưởng, hôm nay gặp mặt mới biết rõ, đúng là như thế!"
Bạch Đế cười ha ha, liếc mắt nhìn về phía Thanh Đế, ánh mắt lơ đãng liếc qua Quảng Hàn tiên phi.
Nội tâm lão đồng dạng có sáu bảy phần xác định.
Nữ tử mang lụa mỏng che mặt cùng Thanh Đế có giao tình không cạn, quả nhiên chính là vị Quảng Hàn tiên phi trong truyền thuyết kia.
Không uổng công ngày đó lão hớt hải chạy tới đệ nhất thiên giới, tìm cớ ngăn cản hành vi lỗ mãng của Hắc Đế, như vậy, cũng xem như cùng nàng ta kết một cái thiện duyên.
Chỉ tiếc, Quảng Hàn tiên phi tựa hồ có quan hệ thâm hậu với gã ngoại tu tên Khương Ly, có vẻ như vẫn là đạo lữ, chà chà chà, không biết sau khi Nhất Đăng thượng sư biết được việc này, sẽ có thái độ ra sao...
"Ồ? Bạch đạo hữu cảm thấy hứng thú với nữ nhân che mặt kia sao? Nhưng lão phu khuyên đạo hữu một câu, nữ nhân đó, ngươi không thể động...."
Xích Đế đúng là lòng tốt nhắc nhở một câu.
"Ha ha, đa tạ đạo hữu nhắc nhở, Bạch mỗ hiểu rõ ràng."
"Khà khà không nói tới nàng. Liên quan đến Đại La Thiên thi đấu năm nay, đạo hữu cảm thấy như thế nào? Năm nay có tổng cộng bốn chi đội ngũ nắm giữ Chuẩn Đế cường giả dự thi. Trong đó có một kẻ chưa đến ngàn tuổi đã tấn thăng Chuẩn Đế, đây chính là nhân kiệt mấy vạn năm có một của Tiên dân ta. Không biết Bạch Đế cho rằng sắp tới là người nào đoạt được giải nhất?"
Xích Đế hỏi.
"Mị Linh Tộc Linh nữ Mị Khinh La, tu vi Chuẩn Đế, đột phá Chuẩn Đế đã tám mươi năm. Cơ hội đoạt giải nhất của nàng không lớn, nhưng vẫn nắm chắc lọt vào top 3. Tiên Ma tộc Tiêu Trường Sinh, đột phá Chuẩn Đế đã lâu, thực lực khó lường, nhưng tựa hồ bởi vì tham dự Ám Võ bài vị chiến mà gặp trọng thương, vô vọng đoạt giải nhất. Tuy nhiên, hắn từng nhận được truyền thừa của Nhất Đăng thượng sư, quả thực là một mầm mống tốt. Thạch Nhân tộc Thạch Cảm Đương, người này đột phá Chuẩn Đế đã trên ba trăm năm, nhục thân cực kỳ lợi hại, giải nhất sợ là có khả năng không nhỏ rơi lên người hắn!"
"Đạo hữu nói sai rồi. Thạch Cảm Đương tuy rằng không tệ, lại từng là bại tướng dưới tay đồ nhi bảo bối của Hắc Đế đạo hữu. Hơn trăm năm trước, thậm chí suýt chút nữa c·hết thảm dưới tay Huyền Hiêu..."
"Nhưng Thạch Cảm Đương đã không phải Thạch Cảm Đương năm xưa. Nghe nói tu vi luyện thể của hắn đã đột phá Niết Bàn lục trọng sơ kỳ, chưa chắc đã thua kém Huyền Hiêu. Huyền Hiêu cũng thật cố chấp, đã kẹt ở Chuẩn Đế bình cảnh lâu như vậy, lại vẫn không chịu dẫn xuống Sinh Tử Kiếp đột phá lục phẩm, chẳng biết là không muốn, hay là không dám, hay là không thể...."
Bạch Đế cười trào phúng.
Lão và Hắc Đế từ trước đến nay không hợp nhau, tất nhiên sẽ không tiếc mượn bất kỳ thời cơ nào chế nhạo Hắc Đế.
Đối mặt với Bạch Đế chế nhạo, Hắc Đế chỉ lạnh rên một tiếng, cũng không biện giải, nội tâm lại cười gằn không ngớt.
Đồ nhi của lão kỳ thực đã sớm có thể dẫn xuống Sinh Tử Kiếp, thậm chí đã tìm thấy thất phẩm bình cảnh.
Nhưng Huyền Hiêu kiêu căng tự mãn, không muốn tuỳ tiện đột phá, mà muốn chuẩn bị thật chu toàn, nhằm từ trong quá trình đột phá thu được nhiều chỗ tốt nhiều nhất...
Nếu đột phá kết thúc, hắn sẽ không chỉ là một tên tân tấn Đế Quân đơn giản như vậy, sợ là chưa đến trăm năm liền tấn thăng thất phẩm Đế Quân rồi.
Đồ nhi của lão mới là ứng cử viên sáng giá nhất cho giải nhất Đăng Cung Chiến năm nay!
Thạch Nhân tộc Thạch Cảm Đương, chỉ có khả năng trở thành huyết thực của hắn.
Không chỉ Thạch Cảm Đương, lấy hung tính của Huyền Hiêu, tất cả tuyển thủ tham giự so tài ở nơi đây, sợ là rất ít người có thể sống sót đến cuối cùng.
Về phần Khương Ly tiểu nhi, thì chắc chắn phải c·hết!
Đông!
Một tiếng chuông cổ lão truyền ra từ phương hướng gác chuông của Nhất Đăng Đạo Viện, đây là tín hiệu Đăng Cung Chiến vòng thứ hai chính thức bắt đầu.
Thời điểm tiếng chuông vừa vang lên, Khương Ly cũng đồng thời xuất hiện ở bên ngoài quảng trường, không sớm không muộn.
Phía sau Khương Ly là hai tên tuỳ tùng Ô Thiên Phong và Nghiệt Long, hiển nhiên là đến giúp hắn hò hét trợ uy.
Vừa tới nơi, Khương Ly liền chú ý tới Ngũ Phương Thượng Đế ngồi trên đài cao, càng chú ý tới Tô phu nhân và Quảng Hàn tiên phi ngồi dưới trướng Thanh Đế, âm thầm im lặng, các nàng không phải nói sẽ không đến dự ư, tại sao lại đến rồi...
Hai nữ đồng dạng chú ý tới Khương Ly, Tô phu nhân mắt đẹp sáng ngời, hướng về phía hắn nháy nháy mắt, còn Quảng Hàn tiên phi thì có chút thương hại liếc Khương Ly.
Thương hại, đúng, chính là thương hại!
Nàng thương hại ánh mắt của Khương Ly bị mù, càng không phát hiện ra dung mạo tuyệt mỹ chim sa cá lặn của mình.
Ây, vẫn là Nhất Đăng tiểu nhi tinh mắt hơn, tiểu d·â·m tặc thực sự quá kém!
Khương Ly không hiểu vì sao lại bị nàng thương hại, hơi im lặng nhìn Quảng Hàn tiên phi một chút liền dời đi ánh mắt.
Hắn cũng không dự định tìm hiểu xem trong đầu nhỏ của nàng đang suy nghĩ đồ vật kỳ quái gì.
Nữ nhân này từ trước đến nay não động cực mạnh, không cần để ý.
Ánh mắt quét xung quanh vài vòng, Khương Ly chợt tìm tới Mộ Dung Phục ở bên trong đám người ngoài quảng trường.
Vẫn cứ mang theo mặt nạ sừng dê, b·iểu t·ình người sống chớ gần, lẻ loi đứng ở một góc.
Lúc ánh mắt Khương Ly quét tới, đối diện với hai mắt của gã, Mộ Dung Phục liền cảm giác ánh mắt của Khương Ly mang theo hào quang vạn trượng, chói sáng không thể nhìn thẳng.
Thế là gã không thể nhẫn nại thêm nữ, vươn tay gỡ xuống mặt nạ, cười ha ha, lấy ra một bộ hoành phi cực lớn dựng thẳng lên, bên trên viết mấy dòng chữ.
"Quyền đánh Nam Sơn viện dưỡng lão, chân dẫm Bắc Hải nhà giữ trẻ, đêm ngủ mười nữ thương không ngã, trường thương bách chiến sắc vẫn hồng!"
Bên cạnh dòng chữ còn vẽ một bức chân dung của Khương Ly, bên trong vẽ Khương Ly mặc tiết khố, lộ ra cơ ngực cường tráng đầy lông lá, đứng ở trên bãi đá ngầm, mặt hướng biển lớn, vung kiếm chỉ trời, tóc dài ngổn ngang trong gió!
Hiển nhiên là Mộ Dung Phục tự tay viết vẽ! Mà lại cũng không phải là thông minh Mộ Dung Phục vẽ, mà là nửa ngu xuẩn kia của Mộ Dung Phục vẽ!
"Sư phụ, ta đến trợ uy cho ngươi! Ha ha ha!"
"Sư phụ cố lên! Đệ nhất thiên giới cố lên! Đông di cốc lên!
"Sư phụ vô địch thiên hạ! Nhất định phải đoạt được hạng nhất! Các vị cô nương đi ngang qua, nếu còn chưa kết hôn, không ngại đánh giá một chút sư phụ của ta, làm tiểu lão bà cho hắn, ha ha ha!"
Đám khán giả xung quanh nhất thời trầm mặc, mọi người thầm nghĩ chẳng lẽ Mộ Dung Phục là một thằng ngu hay sao? Chân dung trên hoành phi thật mẹ nó quá xấu hổ, quá thô tộc được không?
Khương Ly cũng bất tri bất giác phát hiện, vị Mộ Dung Phục thông minh mà hắn nhận thức đã không gặp, chẳng biết từ lúc nào, một lần nữa biến trở về thành cái thằng ngốc ngày nào.
Mộ Dung Phục trợ uy đến cho hắn xem như có ý tốt đi, nhưng bức chân dung thô tục nọ lại là chuyện gì xảy ra?
Hắn được phép xé bức hoạ sao?
Ô Thiên Phong và Nghiệt Long thì đồng loạt trợn to hai mắt, khó mà tin nổi nhìn chằm chằm bức vẽ.
Nhân tài, đuỵt mẹ nó nhân tài!
Tiểu tử vẽ tranh hoành phi tuyệt đối là một nhân tài, đem sát tinh vẽ thành xấu hổ như vậy, quả thực là tiền cổ vô nhân hậu lai vô giả.
"Sư phụ, đây là chân dung mà ta tiêu tốn cả đêm mới vẽ xong, sửa chữa nhiều lần! Ngươi có thích không? Ha ha ha!"
Mộ Dung Phục một bộ "người nhanh biểu dương ta" vẻ mặt, ở phía xa xa hô gọi Khương Ly.
Vù!
Chợt có cơn gió lớn thổi tới, đem hoành phi thổi ngã.
Khương Ly đem bàn tay ẩn giấu trong ống áo, hoàn toàn không thừa nhận là hắn xuất thủ.
Đương nhiên, hắn vẫn tính hạ thủ lưu tình, không trực tiếp huỷ đi hoành phi, dù sao đây cũng là một phen tâm huyết của người ta...