Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 371: Cổ Thần Đã C·h·ế·t, Vẫn Bất Khuất Ngẩng Đầu
Mộ Dung Phục cuống cuồng nâng lên hoành phi, đây chính là chân dung của sư phụ nha, không thể ngã trên mặt đất, rất không may mắn.
Gió lại thổi, hoành phi ngã xuống đất, Mộ Dung Phục lại nâng, lại nâng, lại nâng...
Được rồi...
Khương Ly đã không thèm để ý tới não mạch kín Mộ Dung Phục, ánh mắt đảo qua những người xung quanh, lại chưa tìm thấy bóng dáng của Liệt Như Mộng, không khỏi nhớ tới trước khi ra ngoài, hai tên hầu gái từng nói với hắn, Liệt Như Mộng tựa hồ vội vàng làm chuyện gì đó, tạm thời không thể thoát thân đến xem thi đấu.
Không đến thì thôi, có thể giải quyết phiền phức của Liệt Tử nhất mạch cũng là chuyện không tồi.
Hiện giờ, đội ngũ dự thi của từng phương thiên giới đã hội tụ ở bên ngoài quảng trường, chờ đợi thi đấu bắt đầu.
Ánh mắt Khương Ly đảo qua từng chi đội ngũ.
Đại đa số đội ngũ đều là hai mươi người dự thi, cũng có vài chi đội ngũ không đủ nhân số, chỉ có mười sáu, mười bảy người.
Mà đội ngũ ít hơn mười người, đơn độc tham gia thi đấu lại chỉ có hai chi.
Một chi là hắn, lười mượn sự trợ giúp của đám tiểu bối Đông Di tộc, một chi khác là Huyền Hiêu, dựa theo quy củ, đội ngũ của Đại La Thiên xưa nay chỉ có một người.
Thời điểm ánh mắt của Khương Ly quét tới, chiến ý trong mắt Huyền Hiêu nhất thời tăng vọt.
Lần so tài hôm nay, tuyển thủ dự thi có thể khiến y hứng thú, ngoại trừ Khương Ly ra, tuyệt đối không có người thứ hai.
Y muốn ăn huyết nhục của Khương Ly, y muốn lấy tính mạng của hắn để chứng minh sự tồn tại của chính mình.
Huyền Hiêu hắng giọng, đang chuẩn bị giống như lúc trước, hướng về phía Khương Ly nói vài câu hung ác, nhưng đáng tiếc, ánh mắt của Khương Ly chỉ quét qua người y nửa giây liền dời đi, làm cho Huyền Hiêu cảm giác bị coi thường, thẹn quá hoá giận.
Được, rất tốt! Dám không nhìn thẳng bổn toạ, quả nhiên chán sống rồi!
Sát cơ trong mắt càng tăng lên!
Một ít khán giả ở phụ cận chú ý tới Huyền Hiêu sát cơ lộ ra ngoài, đồng loạt chú ý về phía Khương Ly.
Điểm nóng nhất của trận so tài hôm nay, chính là trận tranh đấu giữa ngoại tu Khương Ly và Hắc Đế thủ đồ Huyền Hiêu, rất nhiều người đã không chờ được nữa, muốn biết Huyền Hiêu và Khương Ly, ai có thể sống sót đến cuối cùng.
Đối với những chuyện đó, Khương Ly căn bản không thèm để ý.
Huyền Hiêu trong mắt hắn chỉ là thằng hề nhảy nhót mà thôi, so với Huyền Hiêu, hắn càng chú ý tới ba tên Chuẩn Đế tham dự thi đấu khác của Mị Linh tộc, Thạch Nhân tộc cùng Tiên Ma tộc.
Mị Linh tộc Linh Nữ Mị khinh La, Thạch Nhân tộc Thạch Cảm Đương, Tiên Ma tộc Tiêu Trường Sinh đều là cường giả ở trong cảnh giới Chuẩn Đế.
Nếu là những lần thi đấu trước, ba người bọn họ quả thực là ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch, đáng tiếc...
Nhưng mà bên trong tất cả tuyển thủ dự thi, khiến Khương Ly để ý nhất, tự nhiên không phải đám Mị Khinh La, Thạch Cảm Đương, Tiêu Trường Sinh, Huyền Hiêu...
Mà là một tuyển thủ khác của Huyễn Vũ tộc.
Huyễn Vũ Tộc cũng không phải Tiên dân cường tộc, tộc nhân chạy tới tham gia thi đấu, chỉ có mười ba người, trong đó có mười hai nam, một nữ, người mạnh nhất thì là một người đàn ông trung niên trên mặt mang theo vết đao, tu vi ngũ phẩm trung kỳ.
Nhưng nữ tử duy nhất kia, lại để Khương Ly vô cùng lưu ý.
Đó là một thiếu nữ cõng dù, trên người mặc hắc y, chiếc dù sau lưng cũng là màu đen.
Nghe lời trò chuyện của đám tộc nhân Huyễn Vũ tộc, nàng tựa hồ gọi là Vũ Thanh Hàn, là một tộc nhân phổ thông của Huyễn Vũ Tộc.
Tu vi bề ngoài của nàng cũng chỉ là tam phẩm đỉnh cao mà thôi, tuyệt đối không tính là cường giả.
Nhưng chẳng biết vì sao, Khương Ly càng từ trên người cảm nhận được chút ít nguy cơ.
Hắn tinh tế quan sát khí tức của nàng, loại phập phù vô định kia, tựa hồ có huyễn thuật che lấp.
Khi hắn xé ra tầng che lấp, đột nhiên cả kinh.
Đây đâu phải là cái gì tam phẩm đỉnh cao thiếu nữ...
Đây rõ ràng là nửa bước Chuẩn Thánh Sát Đế!
"Há, nhanh như vậy liền phát hiện ta rồi. Tất cả mọi người ở đây, có thể làm được việc ấy, có vẻ như chỉ mỗi mình ngươi!"
Vũ Thanh Hàn giống như có cảm giác, hướng về phía Khương Ly nở nụ cười thâm ý sâu sắc.
"Thanh Hàn! Ngươi là đạo lữ của ta, làm sao có thể nói cười với những nam tử khác?"
Người đàn ông trung niên trên mặt mang vết đao chú ý tới nụ cười của Vũ Thanh Hàn, biểu hiện lập tức trở nên lạnh lẽo.
Vũ Thanh Hàn lập tức thu hồi nụ cười, cúi thấp đầu, không còn dám cười với Khương Ly, nội tâm có chút im lặng.
Thuộc hạ của nàng làm sao lại thiết kết thân phận nát bét như vậy, còn là đạo lữ của người khác...
Nam tử mang vết đao thấy Vũ Thanh Hàn ngoan ngoãn nghe lời, liền cũng không tiện phát tác, chỉ tàn bạo trừng mắt nhìn Khương Ly, đã đem Khương Ly liệt vào danh sách tất sát.
Đông!
Lại là một tiếng chuông lớn vang lên, khiến cho toàn bộ quảng trường yên lặng như tờ.
Tiếp đó, liền có một toà hoả diễm cự môn xuất hiện ở trung tâm quảng trường, từ bên trong cự môn đi ra một người khổng lồ, kéo theo xiềng xích trầm trọng, phát sinh ra tiếng v·a c·hạm làm cho người ta rợn tóc gáy...
Đi ra từ bên trong cự môn là một Cự Nhân lão giả thân hình gầy gò, quanh thân tử khí rất nặng, nghiễm nhiên không phải là người sống mà là một đầu Thi Ma.
Lão giả kia nói là Cự Nhân, kỳ thực cũng chỉ cao mười bảy, mười tám trượng mà thôi, cũng không phải loại Cự Nhân động một tý là cao trăm trượng, ngàn trượng, quanh thân lộ ra da dẻ cứng ngắt, xanh đen, không biết đ·ã c·hết bao nhiêu năm, chỉ có hạ thân vây quanh một vòng da thú cũ nát. Da thú niên đại xa xưa, nhưng vẫn bảo tồn một tia hung thú khí tức, hiển nhiên là lột xuống từ trên người một đầu hung thú cực kỳ lợi hại nào đó.
Hai chân của Cự Nhân bị xiềng xích khoá chặt, cất bước khó khăn, trên đầu càng mang theo một cái kim cô. Hai tay ngược lại tự do, trên vai vác một thanh cự kiếm hình răng cưa, bên trên cự kiếm che kín vết rỉ sét huyết ô, cách vô số năm tháng, lại vẫn truyền ra một cỗ khí tức sát phạt kinh tâm động phách. Hiển nhiên thanh cự kiếm nọ lúc hoàn hảo, từng là một thanh bí bảo cấp bậc cực cao.
Cự Nhân hành động chậm chạp, cứng ngắc, càng bị xiềng xích cầm cố, mỗi di chuyển một bước đều phải hao phí hồi lâu, nhưng mà mỗi bước đạp xuống càng khiến cho mặt đất của Đại La Thành phát sinh địa chấn, hơn nữa tựa hồ là hoàn toàn dựa vào sức mạnh thân thể làm đến chuyện này, có chút khủng bố.
Phải biết, bên trong Đại La Thành tụ tập rất nhiều cường giả, khắp nơi đều có trận pháp gia cố.
Mà trọng địa giống như Nhất Đăng Đạo Viện, trận pháp càng thêm mạnh mẽ.
Dù là Đế Quân thông thường toàn lực ra tay, cũng chưa chắc có thể khiến cho nơi đây sơn diêu địa chấn, nhưng Thi Ma Cự Nhân lại dễ dàng làm được.
Tu vi nhục thân của Cự Nhân, tuyệt đối đạt tới Đế cấp.
"Đăng Cung chiến vòng thứ hai chia làm hai vòng là lực chi thí luyện và huyễn chi thí luyện. Thi Ma lão giả hẳn là người chủ trì lực chi thí luyện..."
Khương Ly thấp giọng thì thào, tràn ra thần niệm chạm lên t·hi t·hể lão giả, chợt lộ vẻ kinh ngạc.
Thi thể của lão giả tựa hồ từng bị dùng bí pháp tế luyện, thần niệm vừa tiếp xúc liền b·ị b·ắn ngược trở về, không cách nào thâm nhập vào bên trong.
Tuy rằng không cách nào thâm nhập, nhưng Khương Ly vẫn từ trong cơ thể lão giả, nhận ra một tia Cổ Thần khí tức ẩn giấu cực sâu....
Khó trách nhục thân của lão giả khủng bố đến thế, hơi một tí liền làm cho cả Đại La Thành đất rung núi chuyển, thì ra lúc còn sống là một đầu Cổ Thần...
Thời điểm Thi Ma lão giả vừa đi ra hoả diễm cự môn, cư dân trên quảng trường nhất thời nổi lên đủ loại âm thanh, có hèn mọn, có e ngại, có coi thường, có căm hận...
Điều đó để Khương Ly không tài nào hiểu được.
Thời gian trước, tới chủ trì Đăng Cung Chiến vòng thứ nhất ở đệ nhất thiên giới cũng là một đầu Thi Ma, nhưng đầu Thi Ma đó vừa ra trận, liền nhận được vạn dân lễ bái, hiển nhiên thân phận vô cùng cao quý.
Mà Thi Ma lão giả này, thân phận tựa hồ cực kỳ thấp kém, không người quỳ lạy, càng có một chút cư dân tu vi không kém, cách mấy ngàn trượng, từ bên ngoài quảng trường hướng Thi Ma lão giả ném trứng thối, bắp cải nát..
Đường đường là võ giả lại làm ra hành động giống như phàm nhân bình thường ném cải trắng, trứng thối. Đây là tẻ nhạt cỡ nào, buồn cười cỡ nào...
Nhưng chẳng biết vì sao, Khương Ly không cười nổi.
Thi Ma lão giả khuôn mặt cứng ngắc, không chút b·iểu t·ình, chậm rãi mang theo xiềng xích đi ra hoả môn.
Linh trí của lão hạ thấp, ánh mắt vô hồn, không rõ tại sao có nhiều người ném trứng thối, bắp cải nát về phía mình như vậy, nhưng lão căn bản không thèm quan tâm.
Lão giả gánh rỉ sét cự kiếm, xương sống đứng thẳng, trên mặt rõ ràng mang theo lòng trắng trứng thối um, nhưng vẫn cao ngạo ngẩng cao đầu, ở trong ánh mắt hèn mọn, kiêng kỵ của đám cư dân Đại La Thành, ngẩng đầu tựa như một gã tướng quân khải hoàn trở về.
Dáng vẻ ngẩng đầu bất khuất đó, nhất định là tư thế cuối cùng trước khi c·hết của lão giả, hiện tại tuy rằng đ·ã c·hết, bị luyện chế trở thành Thi Ma, nhưng vẫn chưa từng cúi đầu.