Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 388: Kẻ Ngu Xuẩn

Chương 388: Kẻ Ngu Xuẩn


Trên bãi đất trống ở nơi sâu xa của Tuyết Nguyên, Khương Ly ngồi khoanh chân luyện hoá bảo vật.

Giữa không trung có một đồ vật đang treo lơ lửng, bởi vì tầng tầng phong ấn, nên không thấy rõ ràng là vật gì.

Vật đó phát tán ra huyết quang chói mắt, nóng bỏng dị thường, giống như một cái mặt trời nhỏ, khiến cho người ta không thể mở mắt nhìn thẳng.

Càng có lượng lớn Thiên Đế ý chí truyền ra từ bên trong, bao phủ toàn bộ bãi đất trống, tan chảy hết thảy tuyết đọng.

Khương Ly ngồi ở bên dưới Thiên Đế ý chí, dường như bị vô số ngọn núi lớn đè lên vai, dưới áp lực trầm trọng, tốc độ lưu chuyển của huyết dịch trong cơ thể hắn nhanh hơn ngày thường gấp mười lần, trăm lần, thậm chí nhiều hơn.

Mồ hôi vừa ứa ra, đã bị nhiệt độ cao bên ngoài sấy khô, phát ra âm thanh xì xì.

Kinh mạch truyền tới cảm giác căng đau, hiển nhiên là bởi vì tốc độ lưu chuyển của chân nguyên quá nhanh mà dẫn đến.

Cũng may, nhục thân của Khương Ly vô cùng cường đại, nên không hề bị thương.

Thời gian trôi qua rất chậm, bên tai rất yên tĩnh.

Khương Ly dường như một cái hố sâu, điên cuồng hấp thu dược lực của Niết Bàn Thạch Tuỷ, Vạn Lôi Thối Thể Đan.

Hắn nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt trướng đỏ, nguyên nhân là bởi vì mạnh mẽ hấp thu quá nhiều thiên tài địa bảo cùng một lúc.

Niết Bàn Thạch Tuỷ là cái gì? Chỉ có lục phẩm Niết Bàn Mạch Khoáng trở lên mới có thể chiết xuất ra. Quá trình chiết xuất cực kỳ tàn bạo, cần huỷ diệt cả một toà mạch khoáng, mới có khả năng tinh luyện được vài giọt tinh hoa.

Trên tay Khương Ly có 10 giọt Niết Bàn Thạch Tuỷ, ít nhất cũng phải huỷ diệt ba bốn chỗ Niết Bàn mạch khoáng, bao hàm dược lực, nếu đổi thành cùng cấp bậc Niết Bàn Thạch, có thể xếp thành bảy tám toà núi nhỏ rồi.

Nếu đổi thành tu vi, ăn vào 10 giọt Niết Bàn Thạch Tuỷ, hiệu quả giống như Niết Bàn lục trọng thể tu khổ tu mấy vạn năm.

Về phần Vạn Lôi Thối Thể Đan, tuy rằng giá trị kém xa tít tắp Niết Bàn Thạch Tuỷ nhưng thắng ở số lượng nhiều, có tới 100 viên, tính gộp lại, cũng đủ tương đương với Niết Bàn lục trọng thể tu khổ tu trên dưới vạn năm.

Mượn lượng dược lực khổng lồ, khí tức Cổ Thần của Khương Ly cũng bởi vì thế mà liên tục tăng lên.

Lúc trước, Khương Ly trợ giúp Đinh Thập Bát thần táng, tu vi Cổ Thần vốn tinh tiến rất nhiều, đã hướng về phía cửu tinh Cổ Thần bước vào hơn một phần tư. Hiện tại khí tức lần thứ hai tăng vọt, không chỉ tăng vọt tới bát tinh Cổ Thần đỉnh điểm, càng lần lượt hướng về phía cửu tinh Cổ Thần bình cảnh liên tục xung kích.

Một lần xung kích, thất bại.

Hai lần xung kích, vẫn thất bại.

Lần thứ ba, lần thứ bốn...không biết nếm thử bao nhiêu lần, Khương Ly trước sau không cách nào chân chính bước vào cửu tinh Cổ Thần, như cũ chênh lệch một đường.

Dần dần, dược lực trong cơ thể đã bị luyện hoá hoàn toàn, Khương Ly chậm rãi mở mắt, từ bỏ đột phá tu vi.

Hắn biết, mình muốn bước vào cảnh giới cửu tinh Cổ Thần, thiếu hụt là cái gì.

Là chiến đấu!

Ngày đó, hắn đồng dạng hấp thu lực lượng của Niết Bàn Thạch, đột phá tới bát tinh Cổ Thần hậu kỳ, sở dĩ nước chảy thành sông, là bởi vì hắn đã tích luỹ đủ nhiều huyết chiến, cộng thêm trận đại chiến với Thi Ma thủ hộ.

Cổ Thần chinh chiến thiên địa, vốn là trời sinh chiến sĩ, muốn đột phá cửu tinh Cổ Thần, nhất định phải tích luỹ đầy đủ huyết chiến mới có khả năng làm được.

"Xem chừng ngươi đã luyện hoá hoàn thành dược lực, không tệ, khí tức tựa hồ mạnh mẽ hơn không ít!"

Bàn tay trăng nõn của Sát Đế chỉ lên bầu trời, huyết quang ở trên không trung từ từ hạ xuống, rơi vào lòng bàn tay, bị nàng nuốt vào trong bụng.

Khương Ly chú ý tới sắc mặt trắng xám của nàng, càng chú ý tới váy mỏng màu đen bởi vì mồ hôi thấm ướt mà dính sát lên người.

Hiển nhiên, hiện tại Sát Đế không cách nào phát huy ra tu vi, bị Thiên Đế ý chí chèn ép xuống, cũng không thoải mái, cực kỳ dày vò.

Nhưng vì trợ giúp hắn luyện hoá dược lực, nàng vẫn thả ra Thiên Đế ý chí bí bảo.

Ngược lại thiếu nợ nữ tử trước mặt một ân tình nhỏ...

Có điều, Khương Ly không tiếp tục nói cảm tạ. Hắn cảm thấy Sát Đế nói đúng, ngoài miệng nhiều lời cảm tạ là vô dụng, chỉ cần ở trong hành trình sắp tới, giúp đỡ được nàng đạt được mục đích, liền đủ để trả hết nhân quả.

Khương Ly đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, trầm giọng hỏi:

"Cô nương có cần nghĩ ngơi chốc lát sao?"

"Chúng ta không có quá nhiều thời gian, đợi lát nữa, lúc đi đường, ngươi vẫn ôm ta như ban nãy là được, ta có thể ở trong lòng ngươi nghỉ ngơi, tiết kiệm thời gian!"

Sát Đế một bộ không sao cả đáp.

"Hiện giờ chúng ta rời khỏi Huyễn Tuyết Hoang Nguyên trước. Ha ha, đợi đi ra tuyết nguyên, còn có một tên 'đại địch' chờ ngươi ở ngoài nha!"

Sát Đế cổ quái liếc Khương Ly

"Đại địch? Chẳng lẽ...là tên tiểu bối ngu xuẩn kia?"

Khương Ly ngẩn người, bởi vì đang ở trong chỗ sâu của tuyết nguyên, dẫn tới thần niệm của hắn không cách nào thoát ly huyễn thuật trói buộc, quan sát được tình hình bên ngoài, tự nhiên không biết Huyền Hiêu đã g·i·ế·t tới cửa.

"Đúng rồi, chính là hắn. Ngươi nói cũng không sai, Hắc Đế môn đồ quả thực là một kẻ ngu xuẩn!"

Sát Đế cười tủm tỉm, nàng từng giao thủ với Khương Ly, tự nhiên biết rõ thực lực của hắn khủng bố cỡ nào.

Nhưng trên đời vẫn có một số kẻ không tự mình hiểu lấy, cứ thích nhảy ra tìm đường c·h·ế·t.

Sát Đế đi tới trước mặt Khương Ly, liền bị Khương Ly thuận thế ôm ngang lên, hai người đều mặt không biến sắc, dù sao đã ôm rất nhiều lần.

Dưới sự chỉ điểm của Sát Đế, Khương Ly quẹo trái quẹo phải, rât nhanh liền không thấy bóng dáng.

....

Bên ngoài Huyễn Tuyết Hoang Nguyên, Huyền Hiêu đầy mặt dữ tợn, lấy trình độ huyễn thuật của y, càng không cách nào tiến vào mảnh tuyết nguyên trước mặt nửa bước.

Nếm thử mấy lần, mỗi lần đều trở về chỗ cũ.

Y rõ ràng cảm ứng được Khương Ly đang ở bên trong tuyết nguyên, lại một mực không cách nào đi vào.

Phiền phức, thật sự phiền phức, cái loại đồ vật như huyễn thuật, tuy rằng công kích không đủ, nhưng thường thường cực kỳ quấn người. Đặc biệt là huyễn thuật ở Huyễn Tuyết Hoang Nguyên. Xem cấp bậc, nghiễm nhiên đã đật tới hạ phẩm Thánh Huyền Đại Huyễn, mà lại, bởi vì Nguyên Hồn Tháp tự thân bố trí, lấy bản lãnh của y muốn xông vào tuyết nguyên, quả thực khó như lên trời.

Những năm qua, Huyền Hiêu thường thường sẽ chạy tới Nguyên Hồn Tháp bế quan, tự nhiên hiểu rõ Thánh Huyền Đại Huyễn bên trong Nguyên Hồn Tháp vướng tay vướng chân ra sao. Nên sau khi thử nghiệm vài lần không có kết quả, y đành tạm thời từ bỏ tiến vào tuyết nguyên.

"Thú vị, thú vị, ngay cả ta đều không thể tiến vào tuyết nguyên, nhưng Khương Ly tiểu nhi lại có thể tiến vào! Năng lực của hắn tựa hồ càng ở trên ta, g·i·ế·t hắn quả nhiên có giá trị!"

Nghĩ tới đây, Huyền Hiêu đối với việc chém g·i·ế·t Khương Ly càng thêm chờ mong.

Đạo của Huyền Hiêu, chỉ g·i·ế·t cường giả mới có giá trị, mới có thể khiến sát đạo tăng lên.

Không vào được tuyết nguyên, y liền dùng đại thần thông phong toả vạn dặm tuyết nguyên, bất luận Khương Ly đi ra từ chỗ nào, y đều có thể chạy tới đầu tiên, đem Khương Ly chém g·i·ế·t.

Y không tin, Khương Ly sẽ vĩnh viễn trốn ở trong tuyết nguyên không ra.

"Mau ra đây! Đi ra nhận lấy cái c·h·ế·t, để ta g·i·ế·t ngươi, thoải mái uống máu tươi của ngươi!"

Huyền Hiêu bởi vì quá hưng phấn, khoé miệng kéo dài tới mang tai, biểu hiện tràn đầy bệnh trạng.

Trong lúc chờ đợi, thỉnh thoảng sẽ có vài tên tuyển thủ lạc đàn đi ngang qua nơi đây.

Huyền Hiêu vốn không có chỗ phát tiết sát cơ, liền đem những võ giả nọ từng người bóp c·h·ế·t.

Thời điểm Khương Ly rời khỏi Huyễn Tuyết Hoang Nguyên, đã thấy trên mặt đất nằm ngổn ngang bốn năm bộ thi thể, cùng với Huyền Hiêu ngồi trên một bộ nữ tu thi thể nào đó, lẳng lặng thưởng thức đầu lâu đẫm máu.

Khương Ly không lựa chọn con đường khác rời đi tuyết nguyên, dưới sự chỉ điểm của Sát Đế, hắn liền trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Huyền Hiêu.

Vừa nhìn thấy Khương Ly xuất hiện, Huyền Hiêu khổ đợi đã lâu lập tức bóp nát đầu người trong tay, vươn vai đứng dậy, máu tươi cùng óc bắn tung toé cả người, nhưng y không để ý chút nào, trong mắt chỉ có vẻ hưng phấn gần như điên cuồng.

"Ngươi rốt cục chịu đi ra rồi!"

Sát cơ kìm nén quá lâu, cuối cùng không hề bảo lưu mà phát tiết ra xung quanh, sát khí sôi trào mãnh liệt, hoá thành đầy trời huyết hoả, như sao chổi đâm loạn xuống mặt đất, không lâu lắm, bốn phía đã biến thành một cái biển lửa.

Khương Ly không quá để tâm, tiện tay đem Sát Đế đặt xuống đất. Mà Sát Đế thì thấp giọng nói với hắn một câu "Tốc chiến tốc thắng!" liền tự giác chạy ra xa.

Nên tới đều sẽ tới, Huyền Hiêu g·i·ế·t tới của, Khương Ly hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào.

Chỉ là để hắn không nghĩ tới, là Huyền Hiêu sẽ đến nhanh như vậy, xem ra đối phương từ lúc tiến vào Nguyên Hồn Tháp liền đã bắt đầu tìm kiếm chính mình.

"Tên tiểu bối trước mặt tựa hồ không để ý tới thành tích huyễn thí, càng không để ý tới thắp sáng bản đồ, chỉ muốn g·i·ế·t ta..."

Khương Ly lắc lắc đầu, cảm thấy vô ngữ.

Chương 388: Kẻ Ngu Xuẩn