Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19: Tô Nhan

Chương 19: Tô Nhan


Rời khỏi Diêm La Điện, Khương Ly chậm rãi đi dạo trên đường phố, hai mắt nhìn về phía những võ giả đang hành tẩu trên đường, lại giống như đang tìm kiếm những Ma đầu đang bị treo giải thưởng vậy.

G·i·ế·t người đổi thưởng, quả nhiên vẫn là con đường kiếm tiền nhanh nhất.

Chỉ tiếc, dù cho hắn thật tìm thấy vài tên Ma đầu có tên ở trên Diêm La Bảng, nhưng những người này trong thời gian ngắn chưa hẳn đã rời đi Hắc Diệu Thành. Khương Ly đúng là không dám tùy tiện ra tay.

Liền coi như bọn người Tiêu Hàn, cũng phải đem Khương Ly dẫn ra ngoài thành mới động thủ.

Cầm trong tay hơn ba triệu Nguyên Thạch, Khương Ly đi tới trung tâm của Hắc Diệu Thành, dò hỏi về chuyện mượn dùng Thượng Cổ Truyền Tống Trận, lại được quản sự ở đó cho hay. Truyền tống trận từ Hắc Diệu Thành đến Thiên Nhai Đảo phải mười năm mới mở một lần. Mà lần tiếp theo mở ra truyền tống trận là ba năm sau.

Ba năm, Khương Ly không có nhiều thời gian như thế. Nên kế hoạch mượn dùng truyền tống trận, một lần đi tới Thiên Nhai Hải Các của hắn xem chừng đổ bể.

Như vậy, chỉ còn cách tự mình vượt qua Hắc Diệu Châu, đến Xích Hỏa Châu thử hỏi dò rồi, nếu mà truyền tống trận ở Xích Hỏa Châu cũng không mượn được, hắn đành phải lên thuyền vượt qua Thương Mang Hải thôi.

Nghĩ đến chuyện này, Khương Ly cũng hơi sầu não, bởi vì hiện tại hắn bị Diêm La Thành treo giải mười lăm triệu Nguyên Thạch, có thể nói ngang ngửa với một vị Chân Vương.

Bên ngoài Hắc Diệu Thành, không biết đang ẩn núp bao nhiêu võ giả, muốn lấy đầu của hắn đây này.

Vì vậy, muốn rời khỏi thành đi đến Thiên Nhai Hải Các, Khương Ly cần cẩn thận tính toán một phen.

….

Thấm thoát đã một tháng trôi qua, Khương Ly vẫn dừng chân ở trong Hắc Diệu Thành.

Không phải hắn không muốn rời đi mà là vừa đến cổng thành đã cảm giác được bị người nhìn chằm chằm, hơn nữa bên ngoài thành chắc chắn cũng sẽ có người mai phục. Nếu hắn lỗ mãng đi ra, nhất định sẽ lọt vào vô tận t·ruy s·át.

Nhưng trốn mãi ở trong Hắc Diệu Thành cũng không phải là một cách hay, Khương Ly trong lòng đắn đo, suy tư muốn tìm ra đối sách.

Cho đến tháng thứ hai, Khương Ly đang đi dạo trên đường, vậy mà nghe đến một đạo truyền âm hốt hoảng, đạo thần niệm truyền âm này bay dọc phố dài, đâm thẳng phương hướng của Khương Ly mà lao tới, sau đó nổ tung, hóa thành một tia ý niệm bắn vào trong thức hải của hắn.

“Đạo hữu cứu ta!”

Âm thanh gì? Khương Ly nhíu nhíu lông này, suy nghĩ chốc lát sực nhớ ra chủ nhân của âm thanh này là ai.

Ô Thiên Phong

Ô Thiên Phong truyền âm cho mình làm gì?

Gã g·ặp n·ạn rồi?

Lắc đầu, người khác thì hắn không biết, nhưng Ô Thiên Phong này thân mang vận đen kinh người, ngay cả Chân Vương cũng không dám tiếp xúc, ai có thể làm khó gã đây. Hơn nữa nếu gã thật sự bị người bắt giữ, thế mà vẫn không thể từ trong tay đối phương bỏ chạy, chỉ có thể hốt hoảng cầu cứu, đã đủ chứng minh đối phương không phải hạng người đầu đường xó chợ.

Cứu hay là không cứu?

Khương Ly dứt khoát liền lựa chọn bỏ mặc. Hắn cùng Ô Thiên Phong chẳng những không có bất kỳ giao tình gì, thậm chí họ Ô này còn từng có ý định âm hắn một lần. Lại nói, hiện tại Khương Ly ốc càng không lo nổi mình ốc, ngu gì rơi vào trong vũng nước đục.

“A trời mưa rồi?” Khương Ly giật mình, cơn mưa này xuất hiện thật bất ngờ, không hề báo trước.

Dòng người đi đường bởi vì cơn mưa phùn mà giảm đi không ít.

Khương Ly cũng quay người liền muốn trở về khách sạn.

Chợt bất ngờ đâm phải một cô gái.

Nhìn kỹ, chỉ thấy đây là một cô gái mặc áo trắng dáng người thanh mảnh, khuôn mặt lạnh lùng siêu thoát. Nàng ta cầm chiếc ô màu đen, đứng lẻ loi trên đường dài, ở dưới màn mưa. Dùng một loại ánh mắt phức tạp đến không cách nào hình dung mà nhìn hắn.

“Công tử không sao chứ?”

Ánh mắt của Khương ly nhất thời đọng lại.

Không phải bởi vì lời nói của cô gái, mà là bởi vì dung nhan của cô ta ở sau lớp khăn che mặt, có tám phần giống với Tô phu nhân.

Điểm khác biệt duy nhất ở chỗ, Tô phu nhân l·ẳng l·ơ yêu diễm, mà cô gái này lại lạnh lùng tinh khiết, cách người ở xa ngoài ngàn dặm.

“Không sao, là do tại hạ bất cẩn mong cô nương thứ lỗi”

Cô gái nở nụ cười nhẹ nhàng, tiếp theo liền nói ra một câu để Khương Ly kinh ngạc.

“Ta là Tô Nhan, Hắc Thị Tô Nhan, nếu công tử muốn tìm bằng hữu của mình, thì hãy đến Lung Linh đạo quán ở Đông thành!”

Nói xong câu nói này, cô gái chống ô quay lưng rời đi, để lại Khương Ly nghi hoặc đứng dưới mưa.

Hắn lặng lẽ nhìn bóng lưng của Tô Nhan, cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của nàng, mới thu hồi ánh mắt, trong lòng sinh ra một cảm giác lạ lùng không nói nên lời.

Cô gái này rốt cuộc là người nào!

Nàng ta tự nhận mình họ Tô, cùng Tô phu nhân lại có quan hệ gì sao? Lắc đầu, Khương Ly không tiếp tục để tâm, cất bước trở về.

Chợt lại thêm một đạo truyền âm quỷ dị rơi vào trong tai hắn.

“Đồng hương một hồi, xin đạo hữu cứu ta, Ô mỗ nhất định dâng lên bảo vật cảm tạ!”

Khương Ly nhíu mày, không quan tâm.

Hắn đi thêm mấy bước, thì âm thanh của Ô Thiên Phong lần nữa vang vọng bên tai hắn, nhưng lần này có chút đứt quãng cùng suy yếu. Đối phương sử dụng loại phương thức truyền âm kỳ lạ này, tựa hồ tốn hao rất lớn.

“Đạo hữu…có phải muốn đến Thiên Nhai Đảo không…Ô mỗ biết đường có thể chỉ dẫn cho ngươi…Hơn nữa…chỉ cần đạo hữu cứu ta, Ô Thiên Phong thề với trời sẽ vì đạo hữu hiệu lực mười năm…”

“Ừm” Khương Ly khẽ dừng bước chân, không rõ vì sao Ô Thiên Phong đoán được mục đích của hắn, nhưng nghe xong lời nói của kẻ này, hắn hơi chút động tâm.

Vài tháng ở trong Hắc Diệu Thành, Khương Ly cũng tìm hiểu đến một ít tin tức.

Nghe nói Thương Mang Hải quanh năm bị sương mù dày đặc vây quanh, võ giả muốn đến Thiên Nhai Đảo nhất thiết phải vượt qua biển sương mù.

Nhưng dưới sương mù thường thường ẩn núp đủ loại yêu thú, thậm chí có cả Cấp bảy trở lên Yêu Vương t·ấn c·ông võ giả vượt biển. Vì vậy, hành trình đến Thiên Nhai Đảo có thể nói là cửu tử nhất sinh.

Không chỉ yêu thú nguy hiểm, mà trên biển nhiều lúc sẽ phát sinh một đợt thương mang hải triều, khiến cho võ giả lạc lối, nếu không có bản đồ chính xác, hoặc có người quen dẫn đường, thì muốn đến Thiên Nhai Đảo, gần như là điều không thể.

Nếu Ô Thiên Phong thực sự biết đường, hắn ngược lại có thể đi cứu gã một chuyến.

Hơn nữa họ Ô trên người mang vận đen, đối với Khương Ly không có tác dụng, nhưng đối với người khác quả thật là tai họa. Dẫn gã bên cạnh, nói không chừng có thể an toàn rời khỏi Hắc Diệu Thành.

Tính toán một phen, Khương Ly liền quyết định đi cứu Ô Thiên Phong. Nhưng trong lòng vẫn tính toán dè dặt, nếu cứu được thì cứu, không cứu được thì hắn sẽ lập tức bỏ đi.

Khương Ly đội mưa một mạch chạy đến phía đông Hắc Diệu Thành.

Nơi này là một khu nhà ở bình dân thưa thớt, so với khu vực phía tây thành đúc nhộn nhịp, lại giống như hai thái cực.

Sinh sống ở đây đa phần là võ giả Phàm Nhân cảnh, hoặc là một số kẻ phạm tội bị truy nã, muốn ẩn dấu thân phận.

Mà ở sát tường thành có một tòa đạo quán cực kỳ cũ nát, trên biển viết hai chữ Lung Linh.

Lung Linh đạo quan tọa lạc ở chỗ hẻo lánh, lúc này chỉ có chút người đi đường, thỉnh thoảng đi ngang qua cửa quán.

Mà ngay lúc Khương Ly đang âm thầm quan sát Lung Linh đạo quán, thì chợt có từng tiếng chuông trùng thiên từ trong đạo quán truyền ra. Kỳ lạ là ngươi đi đường lại tựa như không hề nghe thấy.

Đúng lúc này, cửa chính của đạo quan tự động mở rộng.

Một giọng nói già nua từ bên trong truyền ra.

“Đã đến rồi, sao không vào trong ngồi một lát!”

Chương 19: Tô Nhan