Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 27: Xích Luyện

Chương 27: Xích Luyện


Khương Ly ngẩn ngơ ở trong Lạc Thần Giới liên tục bảy ngày, cũng không nóng vội rời đi, không muốn vô duyên vô cớ cuốn vào bất cứ phiền phức nào.

Trong vòng bảy ngày, hắn dành thời gian cải tạo lại Lạc Thần Giới.

Hắn dùng hơn một trăm viên Hỏa Châu lấy được từ Âm Nhãn Cốc gắn ở trên đỉnh không gian làm thành sao trời, khiến cho Lạc Thần Giới đã có ánh sáng mờ mờ, không còn tối đen.

Hắn đào một cái kênh nhỏ kéo dài từ đầu đến cuối không gian, dự định về sau có thời gian, sẽ lấy nước từ ngoại giới đổ vào.

Mấy ngày trôi qua, cây nhỏ đã mọc ra chiếc lá thứ bốn, lần lượt thả ra bảy sợi tử khí, đem diện tích của Lạc Thần Giới mở rộng thành mười một dặm. Mà trong thế giới này cũng đã có nhàn nhạt sinh cơ, để cho người ta khoan khoái.

Nhưng hắn cũng rất đau lòng, đó là để giúp cây nhỏ mọc ra bốn lá cây, hắn tổng công tiêu hao hơn 11 triệu Nguyên Thạch, quả thực là cái động không đáy.

Hiện tại, hắn đã không còn tiền để thúc đẩy cây nhỏ cấp tốc sinh trưởng, chỉ có thể để nó hấp thụ nguyên khí từ từ.

Hiện tại Lạc Thần Giới đã có ánh sáng, nguyên khí cũng dào dạt, nhưng có vẻ còn quá trống trải. Khương Ly dự định sau khi ra ngoài sẽ đem một ít cây cối thực vật đưa vào bên trong.

Bảy ngày trôi qua, hắn lường trước đám người kia đã bỏ đi từ lâu, thân hình lay động, rời khỏi không gian, một mạch liền chạy về phía biên giới Hắc Diệu Châu.

Nhưng lúc mới chuẩn bị chạy đi, Khương Ly chợt dừng động tác, khẽ xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía sau lưng.

Ở nơi đó, có hồng mang lóe lên, hiện ra thân ảnh của bốn tên võ giả, ba nam một nữ.

Trong bốn người, có ba tên là Nhất phẩm Chân Nhân, trên người đều bị trọng thương.

Chỉ có tên thanh niên mặc áo bào đỏ tu vi Nhị phẩm sơ kỳ, trên người lông tóc không tổn hại.

Thanh niên mặc áo bào đỏ bên trên thêu Chu Tước đồ án. Trời sinh một đôi mắt hoa đào mê hoặc lòng người, đang mỉm cười thâm thúy, nhìn Khương Ly.

Thực ra chỉ có thanh niên mặc áo bào đỏ đang cười mà thôi, ba người kia, thì đều là nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm hắn.

Đặc biệt là trong bốn người tên Chân Nhân nữ tu kia, một bộ như váy trắng nhiễm lên vết máu loang lổ, trên khuôn mặt trắng nõn mang theo biểu hiện phẫn hận. Khinh bỉ mà liếc Khương Ly.

"Kẻ nhu nhược!" Nàng hận hận nói ra hai chữ, trách cứ tự nhiên là trách Khương Ly ba ngày trước thấy c·h·ế·t mà không cứu rồi.

Nếu không phải Khương Ly thấy c·h·ế·t mà không cứu, trận chiến ngày đó chắc chắn sẽ không gian khổ như vậy.

Nàng đã đem lá bài tẩy mà trong tộc trưởng bối ban tặng toàn bộ dùng hết, mấy người khác cũng đều dùng sạch lá bài tẩy, mới miễn cưỡng giữ được tính mạng, đem địch nhân đẩy lùi.

Những lá bài tẩy kia. Vốn còn muốn giữa để sau này sử dụng, lần này ngược lại tốt rồi, còn chưa chạy tới Xích Hỏa Thành, lá bài tẩy bảo mệnh lại dùng hết rồi. . .

Khương Ly phảng phất không nghe thấy thanh âm xem thường của cô gái kia, hắn đối nàng ta hoàn toàn không có hứng thú nào.

Ánh mắt tùy ý đảo qua ba tên Chân Nhân. Cuối cùng rơi vào trên người tên thanh niên mặc áo bào đỏ.

Biểu hiện của Khương Ly càng ngày càng nghiêm nghị, bởi vì thanh niên mặc áo bào đỏ này rất không đơn giản. Tu vi đã gần đột phá Nhị phẩm trung kỳ. . .

"Các vị chờ đợi bổn tọa ở đây, không biết có gì chỉ giáo!"

Khương Ly phát ra âm thanh thô lỗ mà khàn khàn. Giờ phút này, hắn vẫn đang ngụy trang thành một gã đàn ông trung niên có vết sẹo trên mặt, cốt linh thì ngụy trang thành hai trăm tuổi.

"Hừ! Chúng ta chờ ngươi ở đây, tất nhiên là hướng ngươi hưng binh vấn tội! Bổn tiểu thư gặp nạn, cầu ngươi trợ giúp, ngươi dám thấy c·h·ế·t mà không cứu!" Cô gái mặc áo trắng ngang ngược kiêu ngạo nói.

Hai gã Chân Nhân khác cũng ánh mắt không lành mà nhìn Khương Ly.

Trong mắt Khương Ly lóe lên hàn mang, hắn cùng với đám người trước mặt vốn không hề quen biết, đâu có nghĩa vụ giúp bọn họ?

Hưng binh vấn tội? Thật là buồn cười!

Một bước bước ra, trong lòng sát cơ đã động.

Mấy người này ý định bất lương, muốn đem hắn cuốn vào trong tranh đấu, bây giờ lại tới cửa tìm việc, coi hắn là quả hồng mềm thích bóp thì bóp rồi? Khương Ly không phiền cho bọn họ một bài học.

Một bước đạp xuống, quanh thân Khương Ly tỏa ra hung khí ngất trời.

Kinh thiên hung khí, cộng thêm đỏ rực khí huyết bao trùm phương viên mấy trượng, kết hợp với dung mạo dữ tợn của hắn hiện tại, chẳng khác gì một tên hung thần ác sát.

Ở dưới cỗ uy thế bức người này, cô gái mặc áo trắng cùng hai gã Chân Nhân thanh niên khác, sắc mặt đại biến, vội vã lùi đến phía sau thanh niên mặc áo bào đỏ, tìm kiếm che chở.

Ba người này hoàn toàn không ngờ tới, Khương Ly một khi phát uy, lại giống như một tôn viễn cổ sát thần, ngay cả đám nhân vật thiên kiêu như bọn họ đều cảm thấy khiếp sợ.

Hung khí trên người Khương Ly quá mức khủng bố, hắn ít nhất đã g·i·ế·t c·h·ế·t mười tên Chân Nhân!

Cô gái mặc áo trắng trước giờ quen thói ngang ngược, trong ngày thường nơi nào gặp được loại ma đầu một lời không hợp liền muốn g·i·ế·t người như Khương Ly.

Thời khắc này, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng vô tình của hắn, nàng sợ đến hai chân run run.

"Xích Luyện ca ca… cứu...cứu ta. . ." Cô gái mặc áo trắng trốn ở phía sau tên thanh niên mặc áo bào đỏ, âm thanh hơi có chút run rẩy, hướng về thanh niên này cầu cứu.

Thanh niên mặc áo bào đỏ tên Xích Luyện, không thèm nhìn tới nàng, cũng không nhìn hai gã Chân Nhân khác, trong mắt ẩn chứa ý cười mà nhìn Khương Ly.

"Ba người bọn họ vừa rồi chỉ đang nói đùa mà thôi, mong các hạ không nên để bụng. Bọn hắn sở dĩ chờ đợi ở đây, cũng không phải xuất phát từ bản ý, cũng không phải muốn hưng binh vấn tội các hạ. Muốn chờ đợi ở đây, là ý của Xích mỗ. Tại hạ Xích Hỏa Thành Xích Luyện, muốn cùng các hạ kết giao bằng hữu!"

Xích Luyện hướng về phía Khương Ly hơi ôm quyền, trong mắt tuy có ý cười, nụ cười kia lại có chút giả tạo.

Trên mi tâm của hắn, tổng cộng có sáu cái hỏa diễm ấn ký màu đỏ

Chỉ thấy cái ấn ký thứ sáu đột nhiên lóe lên xích mang, sau lưng Xích Luyện đột nhiên hiện lên hình bóng của một con huyết sát bức người Chu Tước.

Cũng trong lúc đó, một luồng hung khí ma uy cũng không yếu hơn của Khương Ly đột nhiên xuyên thấu cơ thể mà ra, đối kháng với hung khí của Khương Ly.

Ánh mắt của Khương Ly hơi lóe lên, không lùi mà tiến tới, liền đạp ba bước.

Ba bước thành thế, cùng thiên địa đại thế hòa vào nhau, hung khí trên người càng tăng lên một thành.

Chợt nghe một tiếng nổ vang, ánh mắt của Xích Luyện khẽ biến, bỗng nhiên phất tay áo, mang theo phía sau ba người khác lùi lại trăm trượng, biểu hiện hơi lộ ra một tia kinh ngạc.

Một phen thăm dò, hung khí của hắn càng hơi đã thua bởi Khương Ly, Chu Tước bóng mờ vỡ thành từng mảnh. . .

Khương Ly cũng là lùi lại mười trượng. Bỗng nhiên ổn định bước chân, nghiêm nghị nhìn Xích Luyện.

Kẻ này không đơn giản. . .

Nếu liều mạng chiến một trận, e sợ phần thắng của hắn không nhiều hơn năm thành.

Mà lại cơ sở cho năm thành phần thắng này, là hắn nhất định phải vận dụng một ít lá bài tẩy.

Xích Hỏa Thành Xích Luyện sao. . .

Chu Tước Chân Thân, Xích Diễm Ấn Ký…

Khương Ly nhíu mày, mục đích của hắn đến Xích Hỏa Châu, là để thăm nom một người bạn. Người bạn này tên là Xích Tuyết, từng là đồng bạn vào sinh ra tử của hắn ở Kiêu Dương Thành.

Tên thanh niên mặc áo đỏ này họ Xích, tự xưng là người của Xích Hỏa Thành, liệu có quan hệ gì với Xích Tuyết không?

"Các hạ hung khí thật mạnh, thần thông cũng thật huyền diệu! Không biết các hạ có thể có hứng thú, cùng bọn ta kết bạn đồng hành, cùng đi Xích Hỏa Châu sao?"

Xích Luyện mặc dù vừa bị thua nửa chiêu, nhưng ý cười trong mắt vẫn không giảm, ngược lại mời Khương Ly đồng hành.

"Không có hứng thú."

Khương Ly âm thầm suy tư, có Xích Luyện ở đây. Hắn muốn g·i·ế·t ba tên Chân Nhân khác, sợ là rất khó.

Dù sao mấy người này cũng không nhất định phải g·i·ế·t, không cần thiết vì g·i·ế·t c·h·ế·t vài người không quan hệ, mà cùng Xích Luyện đánh nhau sống c·h·ế·t.

Thả xuống một câu lạnh lùng, Khương Ly xoay người liền đi, đem đám người Xích Luyện bỏ rơi, một mạch bay thẳng về phía biên giới.

“Hừ kẻ này thật không coi ai ra gì!” Khương Ly vừa mới mất bóng, thì thiếu nữ mặc áo trắng mới ló đầu ra, nghiến răng nghiến lợi dậm chân.

Hừ! Hai gã Chân Nhân khác cũng nắm chặt nắm đấm, hiển nhiên rất không cam lòng.

Mà Xích Luyện cũng trở nên nghiêm nghị nói:

“Đối phương thực lực rất mạnh, hơn nữa vừa rồi thật đã động sát tâm, nếu không phải ta biểu hiện cường thế, thì hắn đã ra tay g·i·ế·t người…”

“Mà thôi, bèo nước gặp nhau, ba vị chớ nên để trong lòng, đoạt đích chiến sắp diễn ra rồi, chúng ta phải mau trở về Xích Hỏa Thành”

Chương 27: Xích Luyện