Nghịch Trần
Unknown
Chương 40: Tác Dụng Của Kiếm Chủng
Những năm gần đây Xích Hỏa Thần Vương vẫn luôn đối xử với con cái của mình như nhau, cho bọn họ tài nguyên như nhau, chưa từng thiên vị bất kỳ ai, nhưng Xích Tuyết ngay từ đầu đã có phần yếu thế.
Nàng không có chỗ dựa nhà ngoại như những người khác, cũng bị các huynh đệ xa lánh, hơn nữa Xích Hoả Thần Vương cả ngày đắm chìm trong việc tu luyện, chẳng thèm quan tâm mới dẫn tới tình cảnh ngày hôm nay của Xích Tuyết.
Lúc đầu, Xích Hỏa Thần Vương muốn tìm ra người nối nghiệp một cách công bằng, nhưng nhìn thấy tình cảnh này thì làm gì có công bằng đáng nói chứ?
Nghĩ đến Xích Tuyết, Xích Hỏa Thần Vương không tự chủ nhớ tới mẫu thân của nàng, đó là nữ nhân duy nhất mà ông ta động tâm.
Người ở bên ngoài xem ra, Xích Hỏa Thần Vương cả đời này diễm phúc không ngừng, từ lúc thành lập Xích Hỏa Thành đến nay thê th·iếp thành đàn, hơn nữa mỗi người đều có lai lịch bất phàm.
Nhưng kỳ thật chỉ có Xích Hoả Thần Vương tự mình biết mình, năm xưa ông ta cưới những nữ nhân kia chỉ vì để giúp Xích Hỏa Thành đứng vững gót chân ở Loạn Ma Vực mà thôi.
Một kẻ tán tu đơn thương độc mã thành lập nên một tòa thành trì ở Loạn Ma Vực đâu phải dễ dàng, cho dù năm ấy Xích Hỏa Thần Vương có thực lực hơn người đi chăng nữa.
Tất cả thế lực ở Xích Hỏa Châu sẽ không trơ mắt nhìn ông ta quật khởi, bọn họ có thể lựa chọn hai con đường, một đường là chèn ép, một đường là kết minh.
Khi đó, Xích Hỏa Thần Vương thân cô thế cô, nhiều lần bị liên thủ chèn ép, không còn cách nào khác đành phải lựa chọn kết minh. Muốn kết minh thì quan hệ thông gia là lựa chọn tốt nhất. Toàn bộ Xích Hỏa Châu ngày ấy có sáu cái Vương cấp thế lực, Xích Hỏa Thần Vương thông gia với ba nhà, theo thứ tự là Ly Hỏa Tông, Thiên Trận Tông và Tiêu Thị, tiếp theo hợp lực với ba nhà này tiêu diệt ba nhà khác, thống nhất Xích Hỏa Châu.
Vợ cả của ông ta là tiểu thư của Tiêu gia đ·ã c·hết ba trăm năm trước, không có dòng dõi.
Người vợ thứ hai là một vị nữ Chuẩn Vương, hâm mộ phong thái của Xích Hoả Thần Vương mà gia nhập Xích Hoả Thành, cũng là mẫu thân của lão đại Xích Long, đã vẫn lạc ở trong trận đại kiếp hơn trăm năm trước.
Người vợ thứ ba là thánh nữ đời trước của Ly Hỏa Tông cũng là mẫu thân của lão nhị Xích Hằng, tu vi Nhị phẩm đỉnh cao, tư chất không đủ, không tài nào đột phá Chân Vương, đến bây giờ thọ nguyên sắp hết. Vì vậy, nàng ta một mực nuông chiều con trai mình, dùng mọi thủ đoạn để trước khi c·hết trải đường cho con.
Người vợ thứ tư là đệ tử chân truyền của Thiên Trận Tông, đồng dạng c·hết ở trong trận đại kiếp trăm năm trước, không con nối dõi.
Người vợ thứ năm
Người vợ thứ sáu
Người vợ thứ bảy
Người vợ thứ tám
Tất cả đều là tiểu thư của các gia tộc lớn hoặc đệ tử của các tông môn lớn trong Loạn Ma Vực, muốn dựa dẫm vào Xích Hoả Thành nên kết thông gia.
Lại nói đến chuyện hơn bốn trăm năm trước, sau khi Xích Hoả Thần Vương kết minh cũng như tiêu diệt các thế lực đối địch, nhờ sự trợ giúp của thế lực đồng minh, Xích Hỏa Thành dần dần phát triển thuận lợi, cho đến ngày hôm nay đã biến thành bá chủ ở Xích Hỏa Châu, Xích Hỏa Thần Vương cũng trở thành một trong mười tám nhân vật hàng đầu ở Loạn Ma Vực.
Bây giờ, ông ta đã có thực lực siêu quần bạt tụy, chỉ cần một ý nghĩ là có thể tận diệt mọi thứ ở trong Xích Hỏa Châu.
Nhưng ông ta không thể làm như vậy, bởi vì Xích Hỏa Thành và những thế lực này, từ lâu đã bị một sợi dây hình trói chặt, khó lòng gỡ ra.
Nếu Xích Hỏa Thần Vương thật dám ra tay, thì toàn bộ Xích Hỏa Thành, toàn bộ công sức mấy trăm năm của ông ta nhất định sẽ tan theo mây khói.
Người già nhớ chuyện cũ, cho dù là bực hùng chủ như Xích Hỏa Thần Vương cũng như thế.
Chợt nhớ đến trăm năm trước, Xích Hỏa Thành gặp phải một trận đại kiếp, ông ta bị đối thủ trọng thương phải chạy khỏi Loạn Ma Vực, đến ẩn cư trong một tòa thành nhỏ ở Ngô Quốc để chữa thương. Bất ngờ gặp gỡ mẫu thân của Xích Tuyết, được đối phương dốc lòng chăm sóc khiến ông ta động tâm.
Nhưng dù sao ông ta không phải là người bình thường, mà là cung chủ của Xích Hỏa Thần Cung, là chủ nhân của Xích Hỏa Thành, ông ta không thể từ bỏ cơ nghiệp do chính mình tự tay sáng lập được.
Vậy nên sau khi hồi phục thương thế, thậm chí nhất cử đột phá tu vi, ông ta liền rời khỏi Ngô quốc trở về Loạn Ma Vực.
Vốn Xích Hỏa Thần Vương muốn ổn định thế cục xong xuôi, lại tới đón mẫu thân Xích Tuyết tới Xích Hỏa Thành, lại không nghĩ rằng một lần rời đi là trăm năm.
Chờ lúc Xích Hỏa Thần Vương tiêu diệt xong đối thủ, lần nữa củng cố địa vị ở Loạn Ma Vực, ông ta mới nhớ đến mẫu thân của Xích Tuyết, tức tốc chạy đến Ngô Quốc. Đáng tiếc lúc bấy giờ, nàng đ·ã c·hết già.
Dù sao mẫu thân của Xích Tuyết trước đó chỉ là phàm nhân, được Xích Hỏa Thần Vương truyền thụ võ học, mới bước lên con đường võ đạo. Nhưng mà nàng căn cốt kém cỏi, lại đã trải qua thời gian tu luyện tốt nhất, dù học được công pháp cao thâm, có đầy đủ tài nguyên, tu luyện mấy chục năm vẫn không tài nào đột phá Ngân Cốt Cảnh.
Luyện Huyết cảnh võ giả, tuổi thọ chẳng khác gì phàm nhân.
Ngày Xích Hỏa Thần Vương tìm đến nơi, người thương chỉ còn lại một nắm đất vàng. Người ở nhân gian kẻ dưới hoàng tuyền, cách biệt thiên nhai. Chợt nghe nói, nàng từng sinh cho ông ta một cô con gái, cũng đem tất cả tài nguyên tu luyện tặng cho con gái mình. Xích Hỏa Thần Vương tức tốc nghe ngóng tin tức, cuối cùng tìm được tung tích của con gái, nên chạy đến Kiêu Dương Thành đón nàng trở về.
Nội tâm của ông ta vốn áy náy với mẫu thân của Xích Tuyết, hiện tại nhìn thấy hoàn cảnh éo le của nàng thì Xích Hoả Thần Vương bắt đầu hoài nghi những việc mình làm lúc trước có đúng hay không.
“Tuyết nhi, phụ thân sẽ giúp ngươi một lần, cho dù ngươi thật sự không tranh lại với lão đại, lão nhị thì lão phu cũng giúp ngươi cả đời không lo.”
Trong mắt của Xích Hỏa Thần Vương hiếm thấy lóe lên một tia nhu hòa, rồi nhanh chóng biến mất.
….
Mặt trăng treo thật cao, Xích Hỏa Thành bốn bề yên tĩnh.
Khương Ly ngồi xếp bằng ở trên giường lặng lẽ điều tức.
Lúc này, tâm thần của hắn chìm vào trong thức hải, nhìn trong thức hải lơ lửng ba món đồ vật, hơi hơi đăm chiêu.
Đầu tiên là ba tấm kim thư, tương ứng với ba phần của Bất Diệt Chân Kinh.
Thứ hai là một tấm lệnh bài bằng đá, bên trên khắc chìm cổ văn, chính là Lạc Thần Lệnh.
Cuối cùng là một hạt Kiếm Chủng lớn bằng móng tay, đang chậm rãi ngủ say. Kiếm chủng trong lúc ngủ say, đều đều nhấp nhô, giống như đang thở vậy, để Khương Ly hiếu kỳ vô cùng.
Vật này, là do Hoặc Thiên từ trong kiếm đạo của bản thân tróc ra một hạt giống, lại mượn Âm Nhãn lực lượng bố trí trận pháp, phong ấn hơn vạn năm. Mục đích của nàng ta là gì? Kiếm chủng có tác dụng gì?
Khương Ly nhíu mày, ý niệm khẽ động, kiếm chủng liền rơi vào trong tay hắn, cúi đầu hướng về phía nhẫn trữ vật khẽ hỏi:
“Nghiệt Long, ngươi biết vật này có tác dụng gì sao?”
Vù
Từ trong nhẫn trữ vật chợt bay ra một luồng hư ảo linh hồn, là một con rồng choai choai, hiếu kỳ xoay quanh kiếm chủng mấy vòng, lão khí hoành thu đáp.
“Tiểu tử ngươi hỏi đúng người rồi đấy…Kiếm chủng là kiếm đạo hạt giống do Kiếm đạo cường giả ngưng tụ ra, chỉ cần cắm vào trong người hậu bối, có thể trợ giúp hậu bối cảm ngộ được kiếm đạo của mình. Chỉ cần luyện hóa thành công, người đó sẽ trước tiếp vượt qua giai đoạn Chân Ý, đạt tới kiếm đạo đạo ý”
“Hơn nữa, về sau kiếm đạo của hậu bối càng thêm tiến bộ thần tốc, nếu may mắn thậm chí có thể đạt tới cấp độ của vị cường giả đã tạo ra kiếm chủng”
“Vật này chỉ có những cường giả đạt tới cấp độ Chưởng Vị trở lên mới có thể ngưng tụ, hơn nữa mỗi lần ngưng tụ sẽ tiêu hao đạo hạnh của chính mình, nên không mấy vị cường giả nào sẽ phí công phí sức đi làm chuyện vô bổ ấy”
“Ừm” Khương Ly gật đầu, xem như đã hiểu rõ tác dụng của kiếm chủng, búng tay, bên ngoài nhẫn trữ vật chợt lóe lên vài tia sáng, đang bay lượn long hồn chưa kịp phản ứng đã bị hút vào bên trong.
“Con mẹ nó, Khương tiểu tử…mẹ nó cái tên ăn cháo đá bát nhà ngươi…”
Bất ngờ bị nhốt, Nghiệt Long ngửa đầu chửi ầm lên, chỉ tiếc Khương Ly không để ý nó, tiếp tục nghiên cứu Kiếm Chủng trong tay.
Hoặc Thiên tu luyện kiếm đạo, đã vượt qua cấp bậc Chưởng Vị, đạt tới cấp bậc Đạo Nguyên nếu hắn luyện hóa kiếm chủng này, nói không chừng sẽ có một ngày kiếm đạo của hắn đột phá đến cảnh giới kia.
Khẽ xoa xoa mi tâm, Hoặc Thiên dày công bố trí để lại kiếm chủng, mục đích chỉ là để cho hắn luyện hóa thôi sao? Khương Ly lắc đầu, sợ rằng mục đích của nàng không chỉ đơn giản như thế.
“Bạch tiểu hữu có ở trong đó chứ!” Ngay lúc Khương Ly đang suy tư, chợt bên ngoài cửa vang lên một đạo âm thanh truyền vào trong tai hắn.