Nghịch Trần
Unknown
Chương 71: Trận Pháp Hiển Uy
“G·i·ế·t”
Lập tức trừ Xích Hằng, Xích Diệp, Xích Mộng và hai vị Chuẩn Vương cường giả ra, tất cả nhân mã dưới trướng Xích Hằng cùng Xích Diệp đều rầm rầm xông lên
Nhưng vào đúng lúc này, xung quanh Đông Ly Thành chợt bốc lên một lớp trận quang chói mắt, đem bọn họ ngăn chặn ở bên ngoài.
“Có trận pháp!”
Xích Hằng nhíu mày, chẳng trách Xích Tuyết lại tự tin như thế, thì ra các nàng đã âm thầm bày xuống trận pháp hộ thành. Dù sao, Thiên Trận Tông cử Tam Tuyệt Chân Nhân Hà Túc Đạo đến để trợ giúp, lại thêm trận đạo cao thủ Vân Bất Kham, trong một buổi chiều liền bố trí xong một tòa trận pháp phòng thủ, cũng không khó.
“Nghĩ rằng có trận pháp bảo hộ là an toàn rồi sao?” Xích Hằng cười gằn, quay sang nói với người đứng bên cạnh mình.
“Lý tiền bối, xem ngươi…”
“Hằng công tử yên tâm, trận pháp này, ngay cả mắt trận lão phu cũng không cần tìm, trực tiếp một kiếm phá vỡ là được rồi” Lý Hồng lão giả cười nhạt chậm rãi bước về phía trước. Thân hình đột nhiên bay lên trời, hai bàn tay vung ra, trong nháy mắt liền ngưng tụ thành một đạo hỏa diễm ở phía trước người.
Ầm
Hỏa diễm trước người ông ta tản ra liên miên, phân liệt thành từng đạo, từng đạo hỏa kiếm, kiếm thế như sóng dữ, dồn dập giữa không trung.
Tiếp theo Lý Hồng chợt trầm giọng hét lớn một tiếng:
“Phá cho ta!”
Nhất thời, vô số đạo hỏa kiếm hóa thành lưu quang, giống như mưa rào dày đặc rơi xuống đỉnh Đông Ly Thành.
Ầm Ầm Ầm
Hỏa kiếm đập ầm ầm lên màn sáng, phát sinh từng trận âm vang trầm trầm, thanh thế kinh người.
Xích Hằng vội vàng khen: “Lý tiền bối không hổ là phó tông chủ của Ly Hỏa Tông, một chiêu Nam Minh Ly Hỏa Kiếm uy lực không thua gì công kích của Chân Vương”
Đứng cạnh Xích Diệp, Tiết gia lão tổ cũng gật đầu, đổi lại là ông ta đối mặt với một kiếm vừa rồi của Lý Hồng cũng không dám chính diện đối kháng.
Trên mặt Lý Hồng hơi lộ ra ý cười lạnh lùng, híp mắt muốn nhìn cảnh tượng trận pháp bị phá.
Nhưng nửa khắc đồng hồ trôi qua, hỏa kiếm oanh tạc kết thúc, hỏa diễm tiêu tan, màn sáng vẫn lông tóc không tổn hại, tựa hồ thành đồng vách sắt bao phủ Đông Ly Thành, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả vậy.
Hiện trường trong nháy mắt vắng lặng một cách c·hết chóc.
Ý cười trên mặt của Lý Hồng triệt độ cứng đờ, trong lòng nổi nóng.
Mà Xích Hằng cũng một mặt quẫn bách, thầm nghĩ, mình có vẻ đánh giá cao Lý Chân Nhân rồi? Khụ khụ, cổ nhân dạy không sai, đừng bao giờ đánh giá quá cao người khác!
Nhưng rất nhanh gã liền lấy lại tự tin, nhếch miệng nhìn lên trên tường thành Xích Tuyết mà nói:
“Bát muội thủ đoạn thật là cao minh, chỉ tốn một buổi chiều đã dựng lên đại trận hộ thành lợi hại như thế, vi huynh thật lấy làm khâm phục”
“Nếu bát muội đã muốn làm con rùa đen rụt đầu, vậy thì cứ yên tâm trốn tránh ở trong trận pháp đi, sau này chúng ta sẽ phái người canh giữ ở đây, ta xem ngươi dự định ẩn núp đến bao giờ?”
Xích Tuyết tay cầm hồng anh thương, nở nụ cười nhàn nhạt nói:
“Nhị ca không cần khích bác, tiểu muội ta cũng không có ý định trốn tránh, vừa rồi chỉ là muốn thử xem uy lực của trận pháp mà thôi”
“Hừ nếu vậy, ngươi mau bước ra đây chịu c·hết đi…” Xích Diệp lớn tiếng quát.
Xích Tuyết liếc mắt nhìn thoáng qua Xích Diệp một cái, mỉa mai: “Tiểu hài tử, người lớn đang nói chuyện, không có chỗ cho ngươi xen vào!”
Nói xong cũng không thèm để ý tới gã, khiến Xích Diệp mặt đỏ tới mang tai, cắn răng khanh khách.
“Tốt tốt... tiện nhân, đừng để ta bắt được ngươi, nếu không ngươi sẽ biết được như thế nào là muốn c·hết không được, muốn c·hết không xongt”
Xích Tuyết nghe lời đe dọa của gã, chỉ lắc đầu một cái, làm như không thấy, ánh mắt vẫn tập trung ở trên người Xích Hằng.
“Đáng hận!” Xích Diệp bị chọc tức, hai mắt đỏ ngầu.
Bên cạnh Tiết gia lão tổ thấy cháu mình dễ dàng xúc động như vậy, trong lòng nao nao, tự hỏi chính mình có phải đã đầu nhập nhầm người rồi không?
Lần này, Tiết gia gần như đập tất tay vào Xích Diệp, nếu thất bại, đối mặt với Tiết gia chỉ còn một con đường c·hết.
“Hí” Tiết gia lão tổ ánh mắt biến đổi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, Xích Tuyết lần nữa lên tiếng.
“Nhị ca, vừa nãy các ngươi hung hăng tiến công, hiện tại đã đến lúc tiểu muội đáp trả…”
Lời nói vừa xong, đang đứng ở trên đỉnh thành Khương Ly chợt hai tay bấm quyết, nhẹ nhàng điểm về nhóm trận nhãn ở phương nam, kích hoạt Chu tước đồ án.
Cùng lúc đó, phía nam Đông Ly thành, có một đạo bạch quang đột nhiên phóng lên tận trời cao!
Trên mặt đất từ huyết dịch của Hỏa Vân Điểu ngưng tụ mà thành Chu Tước đồ đằng chậm rãi chuyển động, chậm rãi hình thành thực thể, tan vào bên trong chùm sáng.
"Li!"
Sau vài ba hơi thở, một tiếng kêu to chói tai vang vọng tứ phương!
Đông đảo võ giả lập tức giật mình, nhịn không được ngước đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một con Chu Tước toàn thân bị diễm hỏa bao phủ, trong ánh mắt kh·iếp sợ của tất cả mọi người, bay vụt lên trời, tỏa sáng giữa màn đêm.
Thân thể của nó có chút hư ảo mờ mịt, giống như phù quang huyễn ảnh, nhưng khí thế lại bàng bạc, mang theo hừng hực liệt diễm, trực tiếp nhào về phía đám người!
Khí thế của con Chu Tước này thình lình đạt tới cấp độ Chuẩn Vương.
“Để nó cho lão phu!” Lý Hồng gầm to, tung người bay lên cao, xông về phía Chu Tước, quanh thân nhộn nhạo huyết sát hỏa độc, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn. Ban nãy biểu diễn không thành, để Lý Hồng quê một cục, nên hiện tại y rất muốn lấy lại thể diện.
“Có ý tứ!” Khương Ly cười nhạt lần thứ hai bấm chỉ quyết.
Nương theo mấy tiếng rống điếc tai nhức óc, một đầu to lớn Thanh Long, xa xa bay tới, chiếm cứ ở trên không trung, thân thể cao lớn cơ hồ che đậy cả bầu trời.
Một con tráng kiện Bạch Hổ nhanh như thiểm điện, từ giữa phương tây lao ra, mắt lom lom nhìn chằm chằm đám võ giả.
Phương bắc, tựa hồ có ngọn núi đang di động, phiêu miểu mà to lớn, đúng là một con Huyền Vũ cự quy.
Trong nháy mắt, Tứ Tượng tề xuất! Thanh thế bốc tận trời cao!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Bốn đầu cấp bậc Chuẩn Vương trận ảnh, mẹ nó đây rõ ràng là Lục chuyển Vương trận.
Xích Hằng hai mắt nổ đom đóm, mà Xích Diệp thì đầu óc trống rỗng.
“Mau rút lui” Xích Hằng lập tức lên tiếng hạ lệnh, hoàn toàn không còn chút ý định tham chiến nào. Cộng thêm bốn cái trận ảnh này, đối phương có tới năm vị Chuẩn Vương, bên mình chỉ có hai vị, nếu đánh tiếp thắng thua chưa biết. Nhưng dù có thắng thì cũng là lưỡng bại câu thương, g·iết địch một ngàn tự tổn tám trăm. Đến khi đó, để bọn lão đại và lão nhị ngư ông đắc lợi, mới thua thiệt.
Rống!
Khương Ly tự nhiên không thể để chuyện đó xảy ra, lập tức điều khiển trận ảnh.
Chu Tước bị Lý Hồng gắt gao ngăn chặn.
Bạch Hổ bị Tiết gia lão tổ kiềm giữ.
Còn lại Thanh Long và Huyền Vũ không có cao thủ ngắn chặn, chẳng khác nào hổ vào bầy dê.
Lúc này, trên bầu trời chợt có tiếng rồng ngâm.
Thanh Long thân thể khổng lồ lượn vòng giữa mây đen, lớp vảy xanh trên thân sáng lấp lóe, long uy bát ngát!
"Phốc!" "Phốc!" "Phốc!"
Mấy tên Ngọc Mệnh cảnh bị tiếng long ngâm chấn động đến ngã nhào trên mặt đất, liên tục ho ra máu, sắc mặt trắng bệch.
Bọn hắn còn chưa kịp rút đi, Thanh Long lại phát ra một tiếng long ngâm.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, trên bầu trời Đông Ly Thành phong vân biến sắc, mây đen dày đặc, sấm sét vang dội!
Một dòng nước khổng lồ như là thác nước, từ trên bầu trời ầm ầm đổ ập xuống, bắn thẳng về phía đám võ giả ngoài thành.
Một bên khác, Huyền Vũ lết thân hình khổng lồ, cái đuôi linh hoạt công kích về phía đám võ giả.
“Rút lui, đi mau”
Tiếng la gọi thất thanh vang lên. Xích Hằng cũng không quan tâm thủ hạ của mình nữa, dưới sự yểm trợ của Hàn Tín bỏ chạy thục mạng.
Xích Diệp cũng được Tiết gia trưởng lão bảo hộ chạy nhanh.
Cho tới khi chạy ra bên ngoài cách Đông Ly Thành mười dặm, mới thoát khỏi sự t·ruy s·át của Thanh Long và Huyền Vũ.
Lý Hồng và Tiết gia lão tổ thấy hai người bọn họ chạy thoát, cũng không ham chiến, bứt người thoát khỏi trận ảnh.
Xích Hằng đứng ở xa xa nhìn chiến trường tan hoang trước mặt, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Thủ hạ của gã vốn có hơn một trăm người, đ·ã c·hết gần một nửa, chỉ còn chừng sáu mươi người, trong đó bốn mươi gã Ngọc Mệnh t·hiệt m·ạng, những Ngọc Mệnh khác không c·hết cũng trọng thương.
Chân Nhân cảnh c·hết ba người, những người khác đều có khác biệt thương thế.
Bên phía Xích Diệp còn thê thảm hơn, những người trốn thoát cộng lại chỉ có hơn ba mươi người.
Trận chiến mở màn này, hai huynh đệ hợp tác, vốn tưởng có thể dẹp yên Xích Tuyết. Ai ngờ thất bại thảm hại, một cọng lông của đối thủ cũng không bắt được, bên mình đã bị g·iết cho tan đàn xẻ nghé.
Trong đầu Xích Hằng mường tượng đến hình ảnh của Khương Ly, bàn tay bấm vào da thịt chảy máu.
“Đáng hận!”
Từ lúc Khương Ly đến nay, gã làm cái gì cũng xui xẻo, thầm nghĩ kẻ này là khắc tinh của ta sao.
Mà Xích Diệp thì cũng không hơn, nhìn thủ hạ của mình c·hết c·hết thương thương, lần đoạt đích chiến này gã phút chốc trở thành người yếu nhất.
“Nhị ca, hành động hôm nay coi như thất bại! chúng ta tạm thời tĩnh dưỡng một thời gian rồi hẵng tìm cách đối phó tiện nhân kia sau”
“Không cần tĩnh dưỡng” Xích Hằng lạnh lùng mở miệng.
“Hả” Xích Diệp nhíu mày.
Xích Hằng cười gằn, trong đáy mắt lóe lên tia ngoan độc nói.
“Cửu đệ, thủ hạ của đệ đ·ã c·hết gần hết, chỉ sợ không đảm đương nổi một thành trì, chi bằng quy hàng nhị ca như thế nào?”
“Ngươi nằm mơ!” Xích Diệp hừ lạnh, tự nhiên đã nhận ra ý định xấu của Xích Hằng.
“Cái này cũng không phải do ngươi, đem bọn hắn vây lại cho ta!” Xích Hằng hạ lệnh một tiếng, lập tức còn lại hơn sáu mươi võ giả lập tức rút ra v·ũ k·hí, đem người của Xích Diệp vây quanh.
Tình thế biến đổi thật nhanh, hai huynh đệ Xích Diệp và Xích Hằng nửa khắc trước là đồng minh, nửa khắc sau đã trở thành kẻ thù.