Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 79: Hỏa Tháp
Càng đi về phía trước, nhiệt độ không khí càng tăng cao, chẳng những làm cho da thịt của Khương Ly đau đớn không thôi. Thậm chí hỏa độc ẩn chứa ở trong thiên địa nguyên khí cũng trở nên mạnh mẽ, thông qua lỗ chân lông, lặng yên không một tiếng động rót vào trong cơ thể hắn, thiêu đốt khí huyết, máu thịt.
Loại hỏa độc này cực kỳ bá đạo, coi như Khương Ly vận dụng Bất Diệt Chân Kinh cũng không tài nào đem bọn chúng hòa tan, nếu để chúng tích góp nhiều hơn, sẽ cực kỳ nguy hiểm. Cho nên, Khương Ly chỉ có thể vận dụng khí huyết, cưỡng ép bài xuất hỏa độc ra ngoài cơ thể.
Theo nhiệt độ càng ngày càng gia tăng và hỏa độc tàn sát bừa bãi. Khương Ly đành phải vận dụng niệm thuẫn bao bọc toàn thâm, một bên ngăn cản hơi nóng, một bên chống đỡ hỏa độc xâm nhập.
Mà Xích Tuyết đã có chút chịu không nổi, Chân Lực của nàng tiêu hao hết gần một nửa, Khương Ly vội điều động niệm lực, cũng đem nàng bao bọc ở bên trong.
Trên đường đi cả hai liên tiếp gặp phải rất nhiều Hỏa Linh Thú t·ấn c·ông, trong đó có một lần tao ngộ một con cấp sáu Hỏa Linh Thú phục kích, phí hết mấy phen tay chân mới đem nó đ·ánh c·hết.
Con cấp sáu Hỏa Linh Thú kia, thân thể đã gần như ngưng thực, đột nhiên từ dưới khe dung nham lao lên. Khiến Khương Ly lẫn Xích Tuyết đều giật mình cả kinh, nếu không phải hắn phản ứng nhanh chóng, vận dụng Túng Địa Kim Quang lách người tránh thoát. Thì hai người bọn họ suýt nữa đã b·ị t·hương.
Uy h·iếp chân chính của Hỏa Linh Thú không nằm ở thực lực của bọn chúng, mà là bọn chúng có thể cùng hoàn cảnh nơi đây hòa vào làm một, vô cùng hoàn mỹ, chỉ cần chúng không chủ động xuất hiện, đám võ giả căn bản chẳng có cách nào phát hiện ra.
Mà mỗi lần bọn chúng xuất hiện, đều là thực hiện một màn đánh lén trí mạng.
Cấp sáu Hỏa Linh Thú, tương đương với Nhị phẩm Chân Nhân, một lần đánh lén hiểm ác, nếu đổi lại Nhị phẩm Chân Nhân khác, sợ rằng đã sớm đi chầu trời gặp ông bà rồi.
Còn may, thủ đoạn của Khương Ly nhiều vô kể, lại có Xích Tuyết ở bên cạnh hỗ trợ, phân tán sự chú ý của nó, mới dễ dàng đem cấp sáu Hỏa Linh Thú g·iết c·hết.
Nhưng một lần chiến đấu ấy, cũng làm Khương Ly mệt bở hơi tai, phải dừng lại luyện hóa đan dược, hồi phục niệm lực cùng khí huyết.
Xích Tuyết mặc dù không b·ị t·hương, nhưng cũng tiêu hao cực kỳ lớn, dưới sự bảo hộ của Khương Ly, ngồi phục hồi Chân Lực.
Đợi lúc cả hai đều hoàn toàn sung mãn, Khương Ly và Xích Tuyết mới tiếp tục lên đường. Rút kinh nghiệm lần trước, hắn ngoại trừ dùng thần niệm tạo thành niệm thuẫn bảo hộ ra, thì cũng nhất tâm nhị dụng, đem thần thức bao trùm ở phạm vi một trăm trượng quanh người. Đề phòng cường đại Hỏa Linh Thú đánh lén.
Hai người liên tục đi đường thêm nửa canh giờ, rốt cuộc đi tới Xích Viêm Chi Địa phần cuối.
Ngước đầu lên chỉ thấy phía xa xa bên ngoài ba dặm là một tòa hỏa tháp cực kỳ nguy nga, đang lơ lửng giữa không trung. In vào trong tầm mắt chính là hết bậc thang này đến bậc thang khác, phảng phất vô cùng vô tận.
“Xích Hỏa Chu Tước truyền thừa đây sao?” Xích Tuyết ngước đầu lên trời khẽ thì thào, đôi mắt đẹp lóe sáng. Khương Ly cũng dõi mắt nhìn đang c·háy r·ừng rực hỏa tháp, trong lòng hơi chấn động.
Hai người bọn họ, cũng không phải là những người đến nơi đây đầu tiên, chỉ thấy ở phía trước, đứng đấy ba nhóm người.
Nhìn kỹ là một nhóm do Xích Long và Liễu gia lão tổ dẫn đầu, vốn có mười một người, bởi vì chiến đấu ở ngoài động c·hết mất hai người, ở trong Xích Viêm Chi Địa tao ngộ Hỏa Linh Thú tập kích c·hết thêm một người. Hiện tại nhân số chỉ còn tám người, ngoại trừ Liễu gia lão tổ và Xích Long toàn thân hoàn hảo ra, những kẻ khác đều tương đối chật vật.
Nhóm thứ hai do Xích Luyện và ba vị Chuẩn Vương dẫn đầu, cũng đồng dạng chỉ còn tám người.
Nhóm còn lại là Xích Hỏa Tước Tộc, khoảng mười bốn mười lăm người, do tên lão yêu thấp bé dẫn đầu, mỗi tên đại yêu trên thân đều có lít nhít v·ết t·hương. Hiển nhiên trận đấu ở bên ngoài cửa động, bọn yêu tộc này tổn thất không nhỏ, từng tên ánh mắt đỏ bừng nhìn hằm hằm phía nhân tộc.
Đám Xích Long, Xích Luyện cũng không chịu lép vế hung hăng nhìn trở lại, bắn ra tia lửa, không khí căng thẳng, giống như sắp bạo phát đại chiến lần nữa.
Nhưng tất nhiên bọn họ sẽ không tiếp tục mạo muội t·ranh c·hấp với nhau, dù sao cơ duyên đã nằm ngay trước mặt, lỡ đánh nhau b·ị t·hương rồi thì chẳng khác gì nhường cơ hội cho người khác.
Lúc Khương Ly và Xích Tuyết chậm rãi đi đến, mấy chục đôi mắt đều quay sang nhìn bọn họ.
Khương Ly thần sắc bình thản như không có chuyện gì, mà Xích Tuyết bị một đám cường giả xoi mói, bên ngoài cứng rắn nhưng trong lòng cũng có chút bồn chồn, hơi nép sát người hắn.
Xích Long và Xích Luyện vừa định mở miệng nói cái gì, thì chợt một giọng nói mỉa mai từ phía sau truyền đến:
“Bát muội vận số thật không kém nha, lại không bị Hỏa Linh Thú g·iết c·hết!”
Tất cả mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Xích Hằng đang dẫn theo sáu vị võ giả, trong đó có cả Lý Hồng và Tiết gia lão tổ hùng hổ đi tới. Bộ dạng của gã vô cùng chật vật, hiển nhiên ở trong Xích Viêm Chi Địa ăn phải thiệt thòi lớn.
“Cảm tạ nhị ca quan tâm, tiểu muội đi đường rất thuận lợi, cũng không gặp phải quá nhiều Hỏa Linh Thú”
“Nhìn bộ dạng của Nhị ca, hẳn là đường đi trắc trở lắm nhỉ”
Xích Hằng hừ lạnh một tiếng, không đáp lời, mà dẫn theo bộ hạ đi thẳng lên phía trước, dõi mắt nhìn lên trên cao, trong ánh mắt lóe lên tia tham lam.
Người đã đến đông đủ, nhưng năm nhóm cường giả không hề giao lưu, chỉ chăm chú nhìn l·ên đ·ỉnh đầu hỏa tháp, chờ đợi nó rơi xuống.
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, tòa kiến trúc đồ sộ này cuối cùng cũng chầm chậm hạ xuống mặt đất.
Cùng với một tiếng trầm vang, trên mặt đất dung nham, đất đá bắn tung tóe, khiến cho mọi người hốt hoảng bay lùi về sau.
Sau hàng loạt t·iếng n·ổ liên hồi, hỏa tháp rốt cuộc đứng vững trên mặt đất.
Cả người lẫn yêu ở đây đều hô hấp dần dập nhìn chằm chằm nó, trong đáy mắt ngoài tham lam ra là một tia kiêng kỵ.
Tham lam tự nhiên là vì Xích Hỏa Chu Tước truyền thừa, mà kiêng kỵ, là kiêng kị đám hỏa diễm nghi ngút bên ngoài thân tháp.
Cho nên mặc dù rất thèm muốn truyền thừa, nhưng tất cả mọi người không ai dám mạo muội đi lên.
“Để lão phu thử trước cho” Lúc này đứng bên cạnh Xích Hằng Lý Hồng chợt lớn tiếng nói. Quanh thân bao trùm một lớp ly hỏa dày đặc, tung người bay về phía tháp cao.
Đối với hành động tùy tiện của Lý Hồng, bọn Xích Long, Xích Luyện trong lòng đều bất mãn nhưng không ai nói gì.
Chỉ thấy Lý Hồng một chân đạp lên hỏa diễm cầu thang, tiếp theo liền nhanh thoăn thoắt đi lên thêm mấy bậc không hề bị cản trở.
Nhưng lúc lão ta bước đến bậc thứ một ngàn, đột nhiên dưới chân hỏa diễm bùng lên c·háy r·ừng rực, uy lực tăng gấp bội, để Lý Hồng giật mình tăng tăng lùi về sau.
“Thì ra là như vậy!” Đám người quan sát bên dưới, xem như đã hiểu nguyên lý của tòa hỏa tháp này, không ai bảo ai liền thi nhau leo lên tháp.
Truyền thừa cuối cùng thuộc về ai, đợi đoạt được rồi hẵng tính. Đương nhiên giống như đám Lý Hồng, Liễu gia lão tổ, Tiết gia lão tổ…hay đám nhị phẩm Chân Nhân trợ thủ, dù cho có may mắn đoạt được truyền thừa, thì vẫn phải giao lại cho kỳ chủ của mình. Ai dám giữ làm của riêng, chỉ sợ chưa ra khỏi Xích Hỏa Bí Cảnh đã bị Xích Hỏa Thần Vương đ·ánh c·hết.
Khương Ly và Xích Tuyết không vội vàng leo lên hỏa tháp, mà đứng ở bên dưới âm thầm quan sát. Dù sao truyền thừa thông thường sẽ dựa vào duyên phận, chứ không phải cước lực.
Đợi bóng lưng của đám người đều mờ dần, Khương Ly mới thì thào nói với Xích Tuyết:
“Chúng ta cũng đi thôi!”
“Được!”